NAM PHỤ CỰC PHẨM CỦA VĂN NGỌT SỦNG SỐNG LẠI

Đời trước trải qua quá nhiều thống khổ.

Sau khi sống lại, Phương Tử Dương cũng không để ý cái khác, chỉ muốn đem những tiếc nuối trước đây tìm trở về toàn bộ, những oan ức mà cậu đã chịu qua đem trả lại hết, chỉ cần có thể đạt được mục đích, những cái khác cậu không thèm để ý, cho dù là làm một nhân vật phản diện cũng được.

Kỳ thực Phương Tử Dương cũng biết loại suy nghĩ này của cậu rất không đúng, trong lòng tràn đầy thù hận, cực kỳ không tín nhiệm với thế giới này.

Nhưng cậu không cách nào thoải mái, không cách nào dùng tâm trạng bình thường để đối đãi với những người kia, thực sự không thể nào quên hết được những thống khổ mà đời trước đã trải qua.

Có lẽ một ngày nào đó thù hận trong lòng cậu sẽ không còn mãnh liệt như vậy nữa, cậu sẽ theo đuổi những cái khác, hiện tại cậu chỉ mới trọng sinh mà thôi, cho nên cậu không thể nào có tâm thái ôn hòa như vậy được.

Bên phía trường học tạm thời cậu chưa muốn trở lại, ở nhà nghỉ ngơi vài ngày tránh phong ba một chút. Hiện tại cậu chuẩn bị đến club Crown, mục đích đương nhiên là vì muốn phá hoại hành động kỳ quái của Nghiêm Đồng trong nội dung vở kịch.

Mặc dù cậu không biết mục đích của Nghiêm Đồng là gì, nhưng điều này không trở ngại đến việc cậu muốn cản trở hắn ta.

...

Crown là một club tư nhân có tính bảo mật phi thường cao, gần như chỉ tiếp đãi hội viên thuộc giới thượng lưu có địa vị.

Muốn trở thành hội viên củ nơi này, không chỉ yêu cầu cao về giá trị bản thân, mà còn phải có sự giao thiệp, điều kiện thập phần hà khắc. Cho dù có là Phương Ngạn Đông, muốn lấy được cái thẻ ở đây cũng phỉ bỏ ra nhiều khí lực.

Cho nên đừng nói là người bình thường, cho dù là đám phú nhị đại muốn đến Crown cũng không dễ dàng.

Nếu như là một mình Nghiêm Đồng đi vào, một học sinh không bối cảnh như vậy khẳng định là không vào được, cho nên trong truyện, Nghiêm Đồng là theo chân Phương Khiêm Hạo đi vào.

Mà cái thẻ hội viên của club đó đã bị Phương Khiêm Hạo cầm đi, nếu Phương Tử Dương muốn đi thì chỉ có thể nghĩ biện pháp khác, bởi vì thẻ hội viên chỉ cho phép mang theo một người nữa, mà rõ ràng là Phương Khiêm Hạo tuyệt đối không nhìn đến cậu.

Mà Tạ Văn Húc, thì càng là không có khả năng.

Vào lúc này tình cảm của Tạ Văn Húc đã biến chất, hắn ta nhất kiến chung tình với Nghiêm Đồng, tâm lý là đang muốn giải trừ hôn ước, làm sao có khả năng để ý đến cậu. Nhưng không sao cả, Crown cũng không phải chỉ có hai hội viên là bọn họ.

Điều kiện hội viên tuy rằng hà khắc, nhưng dù sao Giang thị cũng là một thành phố lớn ở tuyến đầu, nhà hào môn phù hợp điều kiện còn thiếu hay sao? Là một tiểu thiếu gia bề ngoài được Phương gia cưng chiều, bạn bè trong vòng của cậu cũng không ít.

Tuy trải qua nghiệm chứng ở đời trước, đa số đám bạn này đều là quan hệ xã giao, có mối quan hệ tốt cũng không có mấy người. Dù những người đó ở đời trước không có kiên định đứng bên phía cậu, nhưng bọn họ cũng không có bỏ đá xuống giếng, thời khắc mấu chốt cũng lặng lẽ trợ giúp cho cậu.

Đối với tình cảnh như thế Phương Tử Dương cũng hiểu được, cũng không bởi vì vậy mà oán hận bọn họ. Dù sao tình cảnh đời trước của cậu thật sự là quá tệ, Nghiêm Đồng cùng những người bên cạnh hắn quá mạnh, ai cũng có người nhà cùng gia tộc của mình, một khi có người đứng về phía cậu thì sẽ gặp tai ương.

Có người có thể mạo hiểm ở trong tối giúp cậu một hai lần, thật sự đã là rất tốt rồi.

Phương Tử Dương rất nhanh đã liên hệ xong, sau đó liền thay quần áo ra khỏi cửa.

Thời điểm ra đến cửa, cậu nhìn thấy chú Lưu cùng vú Trương biểu tình kinh hoảng đứng ở hành lang, khi nhìn thấy cậu thì muốn tiến lại gần nói chuyện, rồi giống như đang sợ sệt cái gì mà trở thành bộ dạng muốn nói lại thôi.

Rất rõ ràng, sau trận giao phong tối hôm qua với hai cha con Phương Ngạn Đông, chú Lưu cùng vú Trương hiển nhiên đã sinh ra kiêng kỵ sợ hãi với cậu, đối với câu nói xúi giục trước đó của cậu cũng rục rà rục rịch do dự.

Phương Tử Dương cũng không vội vã, cậu cười quỷ dị với hai người họ, không nói thêm gì nữa, một mình trực tiếp lái xe ra ngoài. Để cho hai người họ tiếp tục lo lắng sợ hãi.

Biết sợ mới tốt, sợ như vậy mới dễ dàng mắc bẫy nghe lời.

...

Crown cách biệt thự Phương gia không quá xa, cũng nằm trong trung tâm thành phố, lái xe mất khoảng 20 phút.

Phương Tử Dương lái xe dừng trước cửa club, liếc mắt nhìn thấy hai thiếu niên mặc trang phục bất phàm đứng ở cửa. Một người dương quang suất hí, một người đáng yêu hoạt bát, đều la những thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, thanh xuân tràn trề, sức sống vô hạn.

Trong ký ức, đây là hai người bạn tốt nhất của cậu, là Chu gia và Triệu gia, cũng là một trong những hào môn ở Giang thị, cũng có tính cách phóng khoáng yêu tự do, quan hệ với cậu cũng rất tốt.

Bất đồng là hai người họ thật sự được người nhà cưng chiều, mà cậu chỉ là sự sủng ái giả tạo.

Thời điểm Phương Tử Dương nhìn thấy hai người họ, Chu Tuấn cùng Triệu Cảnh Ngọc cũng nhìn thấy cậu, trên mặt lộ ra vui mừng, sau đó nhanh chóng chạy tới.

Cả hai người cho Phương Tử Dương một cái ôm to lớn ấm áp, âm thanh kích động không thôi, "Tử Dương, cậu tới rồi! A a a, hai ngày nay cậu vẫn luôn tắt điện thoại, thực sự là làm cho chúng tôi lo lắng muốn chết!"

Lần trước bên trong buổi phát sóng trực tiếp, cư dân mạng bảo là bên phía Phương Tử Dương không có một ai đứng ra nói giúp cậu, kỳ thực cũng không phải, Chu Tuấn và Triệu Cảnh Ngọc đã từng mở miệng giải thích giúp cậu, chỉ có điều sức mạnh của hai người quá nhỏ, không đánh ra được cái bọt nước nào, huống hồ trong vòng còn cố ý hãm hại Phương Tử Dương.

Nhưng Phương Tử Dương cũng không để ý đến những điều này, cậu vẫn rất là cao hứng.

Cậu đã trải qua hai đời, gặp lại người bạn đã từng có tình cảm rất tốt này, trong lòng cậu cũng không khỏi có chút xúc động, mũi chua xót, cuống họng nghẹn ngào nói không ra lời.

Bất quá Chu Tuấn cùng Triệu Cảnh Ngọc vẫn còn đang vui mừng, không có chú ý đến chút khác thường của cậu, cũng không có hi vọng Phương Tử Dương trả lời, hiện tại bọn họ có quá nhiều lời muốn nói với Phương Tử Dương.

Từ sau khi đăng weibo nói muốn phát sóng trực tiếp, điện thoại của bạn tốt liền tắt máy, tất cả mọi người không có cách nào liên lạc được với Phương Tử Dương. Đến sáng sớm hôn nay cậu mới chủ động liên hệ lại với bọn họ.

Mấy ngày nay Chu Tuấn cùng Triệu Cảnh Ngọc quả thực là vội muốn chết. Bọn họ vẫn luôn có mối quan hệ tốt với Phương Tử Dương, lần này cậu ấy xảy ra chuyện lớn như vậy, lại không thể liên lạc được, thật sự là hù chết bọn họ mà.

Nhưng Phương Tử Dương lại rất ưu tú, một mình cậu cũng có thể xoay ngược tình thế, đánh cho những người kia không kịp chuẩn bị, cư dân mạng bị mắng như con, Phương Tử Dương khốc đến không chịu được luôn!

Tính cách Chu Tuấn tương đối phóng khoáng, hắn quơ hai cái nắm đấm không đến nơi đến chốn lắm, ngữ khí mang theo nồng đậm sự quan tâm, "Giỏi lắm! Tôi thiếu chút nữa cho là cậu không qua được chuyến này, không nghĩ tới cậu có năng lực như vậy, tôi biết ngay là với tính cách của cậu không dễ dàng chịu thua như vậy mà, làm rất khá!"

Triệu Cảnh Ngọc cũng cùng chung mối thù, không hề chú ý đến bộ dạng quang minh chính đại ỷ thế hiếp người của mình, "Tử Dương cậu yên tâm, cái thằng đê tiện vô liêm sỉ Từ Gia Khánh kia dám đâm sau lưng chúng ta, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho hắn. Vụ án này tôi đã gọi điện cho chú của tôi, không cần quan tâm đến Từ gia tìm đường chết như thế nào, bọn họ nghĩ cùng đừng nghĩ có thể cứu thắng chó đó ra ngoài!"

"Còn có cái tên Nghiêm Đồng, thực sự là con mẹ nó luôn á, rõ ràng là một tên trà xanh mà không ai nhìn ra à. Trước giờ chúng ta không thèm để ý đến hắn ta, nhưng bây giờ phải tìm cách xử hắn sao cho hả giận mới được..."

Lúc trước Phương Tử Dương bị người người lên án, hai người bọn họ bởi vì hỗ trợ cậu mà nói hai câu, sau đó cũng bị cư dân mạng chửi rủa, đồng dạng thảm hại y như Phương Tử Dương.

Ba người bọn họ là thiếu gia chỉ thích ăn chơi nhậu nhẹt, chịu không nổi chính là oan ức, lúc làm việc cũng không cân nhắc đến hậu quả. Đời trước Chu Tuấn cùng Triệu Cảnh Ngọc cũng không thảm giống cậu, nhưng bởi vì hai người có mối quan hệ tốt với cậu nên cũng bị không ít thế lực của Nghiêm Đồng chèn ép, sinh hoạt cũng không được như ý.

Cho nên về sau hai người không cùng cậu đứng chung trận doanh trả thù Nghiêm Đồng, Phương Tử Dương thật sự cũng không tức giận với bọn họ. Khi đó cậu là một người không còn gì cả, cho dù có bị gì cũng không sao cả, nhưng Chu Tuấn và Triệu Cảnh Ngọc còn có gia đình, không thể không kiêng kỵ.

Nhìn hai người bạn mang biểu tình cùng chung mối thù, Phương Tử Dương bỗng nhiên nở nụ cười, là một nụ cười phát ra từ chân tâm, "Không cần phải chờ đợi, hôm nay chúng ta đi tìm chút trò vui. Bị người ta trêu đùa ba năm, nếu không đáp lễ một chút, vậy sao xứng với sự dụng tâm của họ."

Chu Tuấn và Triệu Cảnh Ngọc không hiểu gì, vẻ mặt ngơ ngác.

"Ngày hôm nay Vương Kiều Kiều mời khách ở club Crown, anh trai tôi mang Nghiêm Đồng đến đó."

Hai người nghe vậy liền lập tức trở mặt, "Cái gì?! Anh của cậu vậy mà mang theo Nghiêm Đồng đến tham dự tiệc của Vương Kiều Kiều sao, đầu óc của hắn bị hỏng rồi à? Chẳng lẽ hắn không biết cậu và Vương Kiều Kiều đối đầu với nhau?!"

Trong cái vòng này ai cũng biết từ nhỏ Vương Kiều Kiều cùng Phương Tử Dương không hợp nhau, mỗi lần gặp gỡ cả hai đều gây chuyện cãi nhau, đôi bên kiên quyết không nhượng bộ nhau.

Phương Khiêm Hạo thân là anh trai của Phương Tử Dương mà lại đi tham gia tụ hội do Vương Kiều Kiều tổ chức, đây không phải là muốn tát vào mặt em trai mình à?

"Không chỉ có anh trai, ngay cả Tạ Văn Húc cũng đi."

"Đệt! Bọn họ đây là ý gì..."

Lần này mặt của Chu Tuấn cùng Triệu Cảnh Ngọc triệt để tái mét.

Phương Khiêm Hạo tham gia thì bọn họ còn có thể tìm lý do biện giải, hai người bọn họ là bạn tốt của Phương Tử Dương cho nên cũng biết quan hệ anh em trong nhà của cậu không hề hòa thuận, Phương Khiêm Hạo nông nỗi như vậy thì bọn họ không chấp. Nhưng hành vi của Tạ Văn Húc thì thật không thể hiểu nỗi.

Trong ấn tượng của bọn họ, Tạ Văn Húc rất yêu Phương Tử Dương, hôn ước của hai nhà Tạ gia cùng Phương gia là do chính miệng Tạ Văn Húc yêu cầu đấy, vậy mà bây giờ lại chạy đi tham gia tụ hội của Vương Kiều Kiều là có ý gì?

"Có ý gì nữa? Đương nhiên là đâm sau lưng tôi, làm sứ giả bảo vệ người ta chứ sao..." Phương Tử Dương câu môi cười khẽ, cậu cũng không định che giấu sự thật.

Nếu Tạ Văn Húc đã dám làm, cậu cũng có gì mà phải sợ không dám nói, mặt mũi gì tầm này nữa, cậu cũng không để ý đến cái này.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi