NAM PHỤ CỰC PHẨM CỦA VĂN NGỌT SỦNG SỐNG LẠI

Đường Huân, nhân tài kiệt xuất nhất trong những năm gần đây của Hoa quốc.

Trước mười lăm tuổi, y lấy thành tích ưu tú vượt cấp liên tục, hào quang học bá ở nước ngoài, xuất thân hết sức bình thường, bởi vì từ nhỏ học ở nước ngoài nên trong nước không có tiếng tăm gì.

Vào lúc đối phương mười lăm tuổi, y gửi một bài thiên văn cho tuần san toán học thế giới, từ đây, cái tên Đường Huân vang vọng trong giới học thuật.

Sau đó, Đường Huân liền trở thành người đầu tiên của Hoa quốc đạt thưởng giải thưởng Fields danh giá, cùng vô số giải thưởng khác, nhưng y mai danh ẩn tích. (Giải thưởng Fields là giải thường nổi danh thế giới về toán học)

Nhưng không qua mấy năm, cái tên Đường Huân lại xuất hiện lần nữa, y mới mười bảy tuổi đã chứng minh được suy đoán Goldbach, khiến toàn thế giới khiếp sợ, thiên phú kỳ số học có thể nói là kinh tài tuyệt diễm, cũng làm cho toàn thế giới đối với Hoa quốc thay đổi cái nhìn.

Đã có rất nhiều người muốn biết đánh giá chỉ số thông minh của Đường Huân là bao nhiêu, nhưng rất đáng tiếc, dữ liệu này đã được quốc gia liệt vào văn kiện cơ mật cấm tiết lộ.

Thứ duy nhất mà mọi người biết đến ở Đường Huân chính là, y rất thông minh!

Nhưng ngay sau đó y lại mất tích lần nữa!

Mãi đến tận năm ngoái, Đường Huân mới xuất hiện trước mặt mọi người, lúc đó y đã là nghiên cứu viên của "Công ty trách nhiệm hữu hạn khoa học kỹ thuật Tân thế giới".

Lúc này mọi người mới biết được, vì sao một công ty nhỏ mới xuất hiện ngắn ngủi vài năm đã trở thành một công ty khoa học kỹ thuật đụng vào là bỏng tay. Tất cả các sản phẩm như phần mềm, trò chơi,... đều dùng tốc độ ánh sáng mà chiếm lĩnh thị trường.

Hết cách rồi, nếu bọn họ mà có thể mời một vị thiên tài số học như vậy vào đoàn nghiên cứu, công ty bọn họ cũng sẽ trở thành một con hắc mã giống như vậy.

Đã từng có người nỗ lực đoạt lấy nhân tài, đưa rất nhiều điều kiện mê hoặc, nhưng cuối cùng vẫn đều là thất bại.

Có người còn từng hỏi Đường Huân, làm sao mới chịu theo họ. Nhưng Đường Huân rất trọng tình nghĩa, đối phương sở dĩ trung thành với công ty khoa học kỹ thuật Tân thế giới như vậy là vì ông chủ nơi này đừng giúp đỡ đối phương.

Mặc dù có chút tiếc nuối cùng ước ao đố kị, nhưng đây là chính miệng Đường Huân nói.

Nếu như không có vị này giúp đỡ, tận sức bồi dưỡng, Đường Huân cũng sẽ không có thành tựu như ngày hôm nay, hẳn là vẫn còn đang ở một nơi nghèo túng sống qua ngày.

Dù một người có thông minh bao nhiêu thì cũng cần bồi dưỡng, mà nhân sinh của Đường Huân, quả thực chính là truyền kỳ.

Tạm gác lại cái vị thần bí đứng đằng sau Đường Huân, chỉ cần thân phận thiên tài số học ở Hoa quốc, người bình thường cũng không dám trêu chọc.

Đối với nhân tài phương diện nghiên cứu khoa học, quốc gia cực kỳ coi trọng.

...

Cho nên khi nghe cái tên Đường Huân này, mọi người xung quanh đều không khỏi hít vào một hơi.

Lại nhớ đến hành động hung hăng ban nãy của đối phương, cũng không cảm thấy có vấn đề gì nữa, với thân phận của Đường Huân, đừng nói đánh Phương Khiêm Hạo, đánh Phương Ngạn Đông cũng còn kịp!

Cho nên Phương Khiêm Hạo hôm nay thật là xui xẻo, đá trúng tấm sắt. Mọi người đều âm thầm đồng tình với hắn.

Mà Phương Tử Dương khi nghe đến tên của Đường Huân, trong lòng cậu nhấc lên sóng to gió lớn, một ít kí ức bình thường không lưu tâm cũng bị lật ra.

Đường Huân? Vậy mà là Đường Huân?

Đường Huân không phải người chết trong sự kiện rơi máy bay lúc trước sao?

Cậu nhớ tới rất rõ ràng, đời trước sự kiện rơi máy bay bị huyên náo lớn như vậy, còn có một nguyên nhân khác, đó chính là thiên tài nghiên cứu khoa học của Hoa quốc cũng nằm trong số đó. Đường Huân tử vong, cũng có thể nói là tổn thất cực kỳ lớn đối với Hoa quốc.

Đời trước bởi vì Đường Huân tử vong, trên mạng từng bàn luận có phải đây là âm mưu quốc gia nào hay không, đố kỵ Hoa quốc có một vị thiên tài như thế, vì ngăn cản sự tiến bộ của khoa học kỹ thuật mới làm ra loại chuyện này.

Nhưng cuối cùng sự thật chứng minh, sự kiện rơi máy bay là bất ngờ, mọi người cũng thập phần đau lòng...

Lúc trước Phương Tử Dương nghe đến tin tức rơi máy bay, tâm tình trầm trọng của cậu cũng vì nguyên nhân này.

Nếu đời trước Đường Huân vẫn luôn sống tốt, cho dù Nghiêm Đồng có bàn tay vàng, cũng không thể đẩy Tạ Văn Húc lên cái vị trí thiên tài khoa học kỹ thuật. Tạ Văn Húc là cái thá gì? Cầm lấy bàn tay vàng nghiên cứu lâu như vậy mà chỉ có thể làm ra chút thành tựu.

Đời trước Đường Huân tử vong, thật sự là tổn thất cực kỳ nặng nề cho giới khoa học kỹ thuật

Mà bây giờ đối phương vẫn còn sống, rốt cuộc là chỗ nào xảy ra chuyện ngoài ý muốn?

Phương Tử Dương thật sự quá khiếp sợ.

Lẽ nào hiệu ứng cánh bướm thực sự lợi hại như vậy, cánh bướm nho nhỏ của cậu làm cho nơi xa â xuất hiện mưa gió giông bão? Không phải cậu tự luyến, nhưng thật sự quá trùng hợp.

...

Phương Tử Dương khiếp sợ, sững sờ nhìn Đường Huân, biểu tình ngốc manh.

Đường Huân thấy biểu tình này của cậu, không nhịn được mỉm cười.

Thừa dịp Phương Tử Dương còn đang sững sờ, y mượn động tác đang vò đầu đối phương, không để lại dấu vết mà kéo xuống một sợi tóc, động tác nhanh đến mức không ai nhìn thấy, sau đó mới gọi lại thanh niên xinh đẹp đang ngẩn ngơ.

"Em là một đứa nhỏ tốt, cũng rất thông minh ưu tú, không cần người không quan trọng mà khó chịu ở trong lòng."

"Thích cái gì thì làm cái đó, không cần quan tâm kết quả tốt xấu. Hôm nay muộn rồi, mau về nhà sớm đi, không cần ở bên ngoài chơi quá muộn, chúng ta rất nhanh sẽ gặp lại, phải bảo vệ tốt chính mình, biết chưa?"

Tay đang nhu nhu đầu Phương Tử Dương không muốn thu hồi lại, Đường Huân dặn dò vài câu đơn giản, rất nhanh đã rời đi.

Giọng điệu căn dặn ấm áp vào bên tai Phương Tử Dương, làm cho cậu ngẩn người đến nửa ngày sau mới phản ứng lại.

Câu nói là dựa gần bên tai nói, người ngoài không thể nghe thấy.

Người chung quanh xì xào bàn tán. Suy đoán quan hệ của cậu và Đường Huân, nhìn dáng vẻ thì hình như Đường Huân rất quen thuộc tiểu thiếu gia của Phương gia á.

Chu Tuấn tương đối trấn định, cân nhắc thái độ và dụng ý của Đường Huân.

Nhưng mà Triệu Cảnh Ngọc thì rất hưng phấn chạy tới, hắn phi thường kích động, "Tử Dương, anh ấy là Đường Huân sao? Thật sự chính là cái người tên là Đường Huân kia sao? Khó trách tôi cảm thấy anh ấy nhìn khá quen, thì ra là một danh nhân! A a a, Tử Dương, mới nãy anh ấy nói gì với cậu vậy, trông rất ôn nhu a!"

Xác thật rất ôn nhu, làm cho người ta cảm thấy thật là thân thiết.

Phương Tử Dương muốn gật đầu, nhưng nhìn dáng vẻ hoa si của Triệu Cảnh Ngọc, cuối cùng vẫn là nín họng. Cậu sợ đem suy nghĩ trong lòng nói ra lại làm cho bạn tốt của mình tưởng tượng logic khó mà tin nổi nào đó.

"Người ta chính là ngứa mắt Phương Khiêm Hạo, là anh trai thế nhưng lại đi bắt nạt em trai mình, chỉ muốn ra mặt một cái mà thôi, được rồi anh bạn đẹp trai này, mai về nhà chuẩn bị tiền đi, ngày mai chúng ta đến kí hợp đồng trả tiền đất!" Phương Tử Dương tức giận vỗ Triệu Cảnh Ngọc một cái, sau đó nhanh chóng bảo hai người bạn tốt trở về nhà.

Ngày mai phải trả tiền, sau đó còn nghênh đón phiền phức tiếp theo, trận đánh nào cũng ác liệt a, nếu không nghỉ ngơi cho tốt, cậu làm sao có thể đánh nhau với kẻ thù?

Thuận lợi mua được miếng đất phía tây ngoại ô, Chu Tuấn và Triệu Cảnh Ngọc cũng rất là hưng phấn, mặc dù hôm nay không hoạt động gì mạnh, nhưng tâm tình lên xuống ở buổi đấu giá cũng làm cho bọn họ căng thẳng tinh thần, cả người mệt mỏi.

Gật gật đầu, hai người cũng không có tinh thần để ăn chơi, để tài xế chở Phương Tử Dương về nhà, sau đó hai người bọn họ mới trở về nhà của mình.

Phương Tử Dương không trở lại biệt thự Phương gia, mà là về biệt thự nhỏ của chính cậu.

Giỡn mặt hả, ngày hôm nay cậu làm nhiều "chuyện tốt" như vậy, Phương Khiêm Hạo còn được mang đi ra, Phương Ngạn Đông nhất định rất tức giận, đầu óc cậu có điên mới trở về đó tìm ngược á.

Cậu "trốn nhà bỏ đi" cũng không phải một hai lần, chờ đến khi qua đợt này rồi lại nói.

Bây giờ bốn chữ "co được giãn được", Phương Tử Dương vận dụng rất là thành thục.

Mà trên thực tế, Phương Tử Dương đoán là một chút cũng không có sai.

Buổi tối hôm đó, nhìn thấy Phương Khiêm Hạo bị người khiêng về, sau đó nghe báo cáo chuyện ở buổi đấu giá, Phương Ngạn Đông đâu chỉ tức giận, hắn quả thực điên đến mức muốn hủy trời diệt đất.

Đứa con nhỏ của hắn không chỉ không mua mấy khối nguyên thạch mà hắn chuẩn bị kỹ càng, mà lại đập tám tỷ vào một mảnh đất phế bỏ?

Cũng giống như Phương Khiêm Hạo, Phương Ngạn Đông nghe xong tin tức, cảm giác giống như bản thân muốn qua đời ngay tại chỗ.

Hắn cũng không biết Phương Tử Dương sẽ tự bỏ tiền của mình, cho nên khi nghe tới tám tỷ, phản ứng đầu tiên của Phương Ngạn Đông chính là... hắn muốn chết!

Buổi đấu giá cũng có quy củ có nó, khi đã gõ búa xác nhận thì không thể hoàn trả lại, nếu đã đấu giá mà không thể trả tiền, như vậy người ta sẽ cho bạn biết như thế nào gọi lại hối hận.

Phòng đấu giá nếu không có chút bối cảnh và thủ đoạn, ai lại dám mở đấu giá?

Như vậy, kết quả cuối cùng chính là, hắn phải thu thập hỗn loạn mà đứa con nhỏ của hắn gây ra!

Tám tỷ, tám tỷ...

Nghĩ đến điều đó, Phương Ngạn Đông cảm thấy hắn sắp bị bệnh tim.

Cũng may là ngày hôm sau Phương Tử Dương liền đến phòng đấu giá trả hết tiền, thành công cứu vãn tính mạng của hắn. Khi biết Phương Tử Dương kéo hai đứa con trai ngốc của Triệu gia và Chu gia xuống vũng bùn, hắn thật sự mạnh mẽ thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Hoàn hảo, hoàn hảo là đứa con trai ngốc này của hắn còn có chút lương tâm, thật sự không đem mạng của hắn ra bẫy chết.

Hắn quyết định, chờ sau khi đứa con trai nhỏ trở lại, hắn nhất định phải giáo dục cậu một phen, kiên quyết không thể để chuyện giống như vậy phát sinh lần nào nữa. Lần đầu tiên trong đời, Phương Ngạn Đông hối hận vì đã nuôi phế đứa con này.

Đều nói không sợ đối thủ mạnh, chỉ sợ đồng đội ngu như heo, câu nói này thật sự là chí lý!

Mặc dù mảnh đất phế kia đã được giải quyết, nhưng hôm sau tin tức trên mạng vẫn để cho Phương Ngạn Đông sốc đến mức đến bệnh viện nằm một ngày.

Nhóm phóng viên không phụ sự kỳ vọng của Phương Tử Dương, viết một cái tựa đề bài báo giật tít làm hấp dẫn cư dân mạng.

Tiêu đề lừng lẫy làm khiếp sợ bao nhiêu cặp mắt:

【 Khiếp sợ! Tiểu tổng tài bản chân thực, một cái phất tay dùng tám tỷ mua đất phế làm khiếp sợ toàn trường! 】

【 Khiếp sợ! Nội đấu hào môn, anh em nhà họ Phương vì tranh gia sản trước mặt mọi người ra tay đánh nhau, cẩu huyết vô tận đều có ở đây! 】

【 Khiếp sợ! Thiên tài số học Đường Huân trước mặt mọi người cuồng tát mặt đại thiếu gia Phương gia, công bố thấy việc nghĩa hăng hái làm, trong này đến tột cùng có nội tình gì? 】

Phóng viên đưa tin bát quái trong giới giải trí đều rất biết cách phóng đại mọi chuyện, để hấp dẫn khán giả đến xem.

Chỉ với mấy chữ, đã đem tình hình từ lúc bắt đầu tới khi kết thúc nói rõ rõ ràng ràng.

Một vài câu nói đã đem hình tượng hoàn mỹ của Phương gia hủy hoại không còn một mống, viết Phương gia thành loại nhà giàu Giang thị cực kỳ xấu xa điển hình.

Hình tượng người cha tốt của Phương Ngạn Đông lại bị người ta nghi ngờ lần thứ hai.

Trong đó có một bình luận như này:

"... Mặc dù đây chỉ là bàn luận, nhưng mà tôi không thể không nghi ngờ một lần nữa, hình tượng ba ba tốt của Phương Ngạn Đông là từ đâu ra vậy? Nếu hắn ta thật sự là nho nhã khiêm tốn như lời đồn, vậy tại sao lại dạy hai đứa con của mình thành ra như vậy?"

"Một người là đứa phá của ngu ngốc, một người thì chỉ biết nhớ thương gia sản trong nhà. Tôi quả thực hoài nghi Phương Ngạn Đông bên ngoài có con riêng, cố ý nuôi hai đứa con trong nhà thành bộ dạng này?"

"Vấn đề là Phương phu nhân đã qua đời nhiều năm, Phương tiên sinh cũng có thể hoàn toàn lấy người mới, căn bản không cần phải làm như vậy, thực sự là không hiểu nổi người giàu nghĩ cái gì..."

Lúc mà Phương Tử Dương nhìn thấy mấy cái bình luận này, quả thực muốn cười chết.

Đối mặt với mấy cái tin tức làm người khiếp sợ như vậy, tố chất tâm lý của Phương Ngạn Đông có tốt tới đâu cũng phải đến bệnh viện một chuyến.

Phương Khiêm Hạo thì biến thành trò cười cho người trong giới thượng lưu. Không chỉ bị em trai đánh, còn bị người ngoài tặng cho mấy cái bạt tai, thực sự là vứt hết mặt mũi người trong nhà.

Trên mạng cũng náo nhiệt đến gần nửa tháng sau mới ổn định lại.

Nửa tháng này Phương Tử Dương đều ở biệt thự nhỏ của chính mình không trở lại, không quan tâm đến Phương Ngạn Đông gọi điện dụ dỗ như thế nào, cậu luôn nói là "Con sợ ba ba nổi giận, con nhất định phải ở ngoài chờ ba nguôi giận mới trở về"...

Phương Ngạn Đông hết cách, lại không biết vị trí nơi cậu ở, chỉ có thể tạm thời bỏ qua cho cậu.

Mãi đến tận nửa tháng sau.

Phương Ngạn Đông mới gọi điện lại, nói ra tin tức mà cậu chờ đã lâu, lúc này Phương Tử Dương mới có ý định trở về nhà.

Trong điện thoại, Phương Ngạn Đông nói, "Dương Dương, ba ba có chuyện muốn nói với con, chuyện này có thể sẽ làm con tức giận... thế nhưng ba ba vẫn hi vọng con có thể tha thứ cho ba ba."

"Là chuyện gì, ba ba nói đi, con sẽ cố gắng nhịn xuống cơn tức giận." Kỳ thực Phương Tử Dương đã có suy đoán, mà trên mặt vẫn làm như không biết gì.

Bên kia điện thoại, âm thanh của Phương Ngạn Đông mang theo sự hậm hực, tựa hồ điều hắn sắp nói không hề vui vẻ gì, "Dương Dương, con cũng biết là ba ba làm ăn bên ngoài cũng cần phải xã giao, có lúc uống say quá khó tránh khỏi phạm sai lầm, ba ba cũng không phải cố ý, mà có vài nữ nhân quá mức giảo hoạt, cho nên..."

"Cho nên con có thể là có thêm một người em trai, tên là Nghiêm Đồng, chính là người lúc trước có mâu thuẫn với con."

"Tuy rằng ba ba cũng rất tức giận, nhưng hắn dù sao cũng là con trai của ba, bất kể như thế nào thì ba ba cũng là cha, hi vọng con có thể hiểu cho ba ba. Trong lòng ba, con lúc nào cũng là người mà  ba ba yêu thương nhất."

"..."

Mẹ con Nghiêm Đồng đến nhận thân?

Nói thật là tin tức này không khiến Phương Tử Dương bất ngờ, hoàn toàn nằm trong dự đoán của cậu.

Đời trước Nghiêm Đồng không muốn trở về Phương gia là có hai nguyên nhân. Một là sợ Phương gia phá sản liên lụy hắn, hai là có Tạ Văn Húc và Phương Khiêm Hạo che chở, không cần trở lại Phương gia cũng sống rất tốt.

Nhưng bây giờ không được.

Do có cậu nhúng tay vào, Tạ Văn Húc hiện tại bị Tạ gia cấm túc, Phương Khiêm Hạo cũng không tự lo được cho bản thân, cho nên không có ai quan tâm chăm sóc Nghiêm Đồng, chỉ còn lại mình hắn một mình chiến đấu.

Mà sắp tới phải thi đại học, nếu như không có quan hệ cùng bối cảnh, với thành tích của Nghiêm Đồng căn bản không vào được trường đại học top đầu, vậy thì hắn làm sao tiếp tục đi tiếp con đường nghịch tập đi lên đỉnh cao nhân sinh?

Ngay cả người bình thường cũng hiểu, trường học không chỉ là nơi giáo dục trao dồi tri thức, mà cũng là nơi để giao thiệp phát triển.

Muốn phát triển mà không có nhân mạch, thật sự là nửa nước cũng khó đi. Đây đối với Nghiêm Đồng trước khi xuyên qua vẫn luôn sống dưới tầng chót xã hội, chính là trải nghiệm sâu sắc.

Cho nên có thể tưởng tượng được, Nghiêm Đồng sẽ lựa chọn như thế nào.

Hơn nữa quan trọng nhất là, Nghiêm Đồng muốn cướp lấy bàn tay vàng của cậu, vậy nên hắn nhất định phải đến Phương gia.

Kiếp trước hắn có thể lợi dụng Phương Khiêm Hạo, dùng thân phận bạn bè đến ở nhà cậu, nhân cơ hội trộm lấy bàn tay vàng, lần này Phương Khiêm Hạo không ra sức, hắn cũng chỉ có thể lợi dụng thân phận "con riêng" này mà thôi...

Rất tốt, đến rất khá.

Đời này cậu sẽ để Nghiêm Đồng biết rằng, lên núi thì dễ, xuống núi rất khó.

Nghiêm Đồng nghĩ rằng dễ dàng cướp lấy bàn tay vàng của cậu, sau đó vung tay bỏ đi sao? Si tâm vọng tưởng.

Phương Tử Dương không có nổi nóng trong điện thoại, cậu trầm mặc "Ừ" một tiếng, đáp ứng lời Phương Ngạn Đông kêu về nhà.

...

Lúc Phương Tử Dương trở lại Phương gia. Nghiêm Đồng cũng đã vào Phương gia, mà Trịnh Nhã Đình thì không được đi vào.

Phương Ngạn Đông đối với nữ nhân dây dưa với mình, còn đem đi thụ tinh nhân tạo, để mình có một đứa con riêng, hẳn quả thực ghét cay ghét đắng nữ nhân này.

Hắn nhìn mặt mũi của chị gái cô ta mới không trực tiếp chém chết Trịnh Nhã Đình. Cô ta còn dám mượn đứa nhỏ để được làm phu nhân nhà họ Phương? Không có cửa! Cửa sổ cũng không có!

Cho nên khi hai mẹ con tới cửa nhận thân, kết quả chính là Nghiêm Đông được ở lại, còn Trịnh Nhã Đình chỉ có thể đến thăm con trai, còn lại đều không được, ngay cả phí nuôi nấng cũng không có.

Phương Ngạn Đông khi đã chán ghét ai, hắn liền đối xử tuyệt tình như vậy với người đó.

Bất quá Trịnh Nhã Đình quả thật cũng đáng đời, đều là tự mình hại mình.

Chỉ là Phương Tử Dương có chút không nghĩ ra. Nếu Phương Ngạn Đông chỉ thích mỗi con do chính người yêu thật sự của hắn, vậy tại sao Nghiêm Đồng lại có thể dễ dàng nhận thân như vậy? Dù sao Phương Ngạn Đông cũng không phải người hiền lành gì, tuyệt đối không thể có tình cảm sâu đậm với một đứa con riêng mới vừa gặp.

Chẳng lẽ Nghiêm Đồng có hào quang nhân vật chính quá lớn? Cho nên làm gì cũng sẽ thành công?

Sợ là không đơn giản như vậy...

Nhưng không sao, về nhà nhìn thử một cái là biết liền.

Phương Tử Dương kiềm chế tâm tình, chạy về Phương gia.

Tâm tình ngưng trọng trở lại Phương gia, nhìn thấy bộ dáng Phương Khiêm Hạo lần nữa gặp đả kích, trong nháy mắt cậu liền tốt hơn rất nhiều.

Người yêu trong một đêm biến thành em trai mình, đây quả thực là chuyện cười lớn nhất trên đời này.

Phương Ngạn Đông đối với đứa con trai này thật sự có chút thất vọng đến cực điểm. Loại tính cách này của Phương Khiêm Hạo căn bản không làm được việc lớn, khoảng thời gian này đã làm ảnh hưởng đến rất nhiều chuyện của hắn.

Mà gần đây hắn tức giận quá nhiều, cho nên vì thân thể của bản thân, hắn phải điều chỉnh tốt tâm tình.

Lại nhìn thấy đứa nhỏ thường xuyên gây chuyện cuối cùng cũng đã về nhà, hắn lại phải kiềm nén cực lực mới nhịn xuống kích động muốn dạy dỗ cậu, miễn cường lộ ra nụ cười giới thiệu Nghiêm Đồng, "Dương Dương, đây là Tiểu Đồng. Ba biết lúc trước hai đứa có chút hiểu lầm, nhưng chuyện cũng đã qua, thân phận của Nghiêm Đồng ba ba đã làm giám định, xác thật chính là con trai của ba ba không sai được, dựa theo sinh nhật thì con lớn hơn Tiểu Đồng một tháng, bắt đầu từ bây giờ, con chính là anh trai của Tiểu Đồng... Tiểu Đồng cũng là một đứa trẻ ngoan, ba ba hi vọng các con ở chung với nhau thật tốt."

Phương Ngạn Đông nói xong. Nghiêm Đồng cũng phối hợp đứng lên, biểu tình như nhược, giọng nói nhỏ nhẹ kêu lên một tiếng, "Anh... anh ba."

Dáng dấp đáng thương hết mức có thể.

Phương Tử Dương buồn bực, cậu thật sự cảm thấy bộ dáng này của Nghiêm Đồng rất phiền, bởi vì hắn mà cậu sắp sinh ra sự sợ hãi với những người có tính cách này luôn rồi!

Bởi vì Nghiêm Đồng như vậy, cậu đều sẽ bị những người xung quanh trách móc, rõ ràng cậu không hề làm gì cả, nhưng dường như cậu đã bắt nạt đối phương thảm hại lắm vậy, thực sự là làm người tức giận.

"Tiếng anh ba này tôi không gánh nổi. Để một đứa con riêng, con trai tình địch của mẹ tôi gọi một tiếng anh, tôi cũng không muốn bị Thiên Lôi đánh chết..." Phương Tử Dương thiếu kiên nhẫn vung tay, trào phúng cười lạnh.

Cậu nói chuyện không hề khách khí, căn bản là không muốn giả tạo với đối phương.

Cũng là nói cho người hầu trong nhà, đứa con riêng từ đâu chui ra này không được đứa con trai được ba ba cưng chiều thương yêu nhất thừa nhận, phải biết cân nhắc mà đối xử.

Đời trước cậu nhìn mặt mũi Phương Ngạn Đông và Phương Khiêm Hạo, tuy rằng rất chán ghét đối phương, nhưng công phu ngoài mặt vẫn làm đủ, lễ phép đối đãi với vị khách Nghiêm Đồng này.

Cho nên Nghiêm Đồng mới mượn cơ hội mà lung lạc người hầu trong nhà, nhờ người hầu đưa tin tức của cậu cho hắn, còn làm cho Phương Ngạn Đông chán ghét cậu nhanh chóng.

Đời này... để cho Nghiêm Đồng nếm thử tư vị này như thế nào đi.

Lần gặp mặt đầu tiên ở Phương gia đã bị hạ thấp mặt mũi. Ánh mắt của những người xung quanh cũng tràn đầy sự khinh bỉ, thân phận con riêng khiến nhiều người rất có thành kiến.

Biểu tình rụt rè của Nghiêm Đồng trực tiếp cứng đờ.

Đây là đang hạ thấp hắn sao? Quả nhiên hắn không nhìn lầm, Phương Tử Dương thật sự là kẻ khiến người chán ghét, một chút lễ phép cũng không có!

Biểu tình của Phương Ngạn Đông cũng có chút không nhịn được. Mặc dù hắn đối với Nghiêm Đồng cũng không có tình cảm cha con gì, nhưng dù sao đối phương cũng là con của hắn. Phương Tử Dương nói như thế làm hắn nhớ tới thân phận của con trai lớn, hắn luôn ảo giác rằng Phương Tử Dương đang chỉ cây dâu mắng cây hòe.

Hắn không nhịn được dạy dỗ, "Dương dương, không được thiếu lễ phép như vậy. Ba ba biết con không vui, nhưng chuyện đã phát sinh, ba ba hi vọng người trong nhà có thể sống vui vẻ với nhau, thân thế của Tiểu Đồng cũng không thể lựa chọn, ba ba hi vọng con có thể hiểu được, nhường nhịn một chút..."

"Nhường nhịn?" Phương Tử Dương ôm lấy cánh tay cười lạnh, "Ba ba, tôi chán ghét không phải thân phận của hắn, mà là ân oán của tôi và hắn. Lúc trước hắn hại tôi thảm như vậy, tôi không có cách nào có thể hòa thuận với hắn."

"Chuyện lúc trước chỉ là hiểu lầm..."

"Hiểu lầm?" Phương Tử Dương thu hồi nụ cười, sắc mặt lạnh lùng, "Bất kể có phải là hiểu lầm hay không, quan hệ của tôi và hắn chính là không thể hòa thuận. Ba ba không cần khuyên tôi nữa, hôm nay tôi về đây cũng không phải nói chuyện này với ngài."

Bị đánh gãy lời nói, biểu tình Phương Ngạn Đông rất không tốt, hắn cảm giác uy tín của bản thân bị mạo phạm.

Nhưng Phương Tử Dương thật sự không muốn nhiều lời với hắn, cậu chỉ muốn thăm dò tại sao Phương Ngạn Đông lại dễ dàng thừa nhận đứa con riêng này như vậy.

Bỏ lơ sắc mặt khó coi của Phương Ngạn Đông, Phương Tử Dương nói thẳng, "Tôi sẽ không thừa nhận thân phận con riêng này của Nghiêm Đồng, nếu như ngài vẫn muốn nhận hắn, tôi cũng sẽ không ngăn cản. Nhưng mà tôi phải nói trước với ngài một chuyện..."

"Chuyện gì?"

"Ngài muốn nhận hắn cũng có thể, nhưng ngài nhất định phải viết cho tôi phần cam kết, đảm bảo ngày sau khi ngài chết, tôi vẫn sẽ nhận được 50% tài sản."

"...Còn có số cổ phần mà ba ba kế thừa từ mẹ, cũng nhất định phải trao cho tôi. Hắn muốn đến nhận tổ quy tông để phân một phần tài sản, không có cửa đâu. Còn phần của anh trai, nhìn bộ dáng kia chắc hẳn là không để ý đâu, tùy ý ngài."

Tuy rằng cậu không biết Phương Ngạn Đông tại sao lại dễ dàng nhận Nghiêm Đồng như vậy, nhưng xét theo tính tình của đối phương, tuyệt đối có liên quan đến lợi ích. Đã như vậy, cậu liền lấy chuyện cổ phần ra nói.

"Nếu như ba ba không đồng ý, nhưng vẫn nhất định muốn nhận hắn, vậy cũng chớ trách tôi nhẫn tâm, tố cáo ngài ngoại tình khi kết hôn." Phương Tử Dương bình tĩnh nhìn bọn họ.

Đúng như dự đoán. Phương Ngạn Đông vừa nghe lời này, sắc mặt liền thay đổi.

Nghiêm Đồng đứng bên cạnh thần sắc cũng có chút không đúng, ánh mắt hắn có chút ngạc nhiên cùng không thể tin được.

Ánh mắt kia... giống như đang nhìn một kẻ ngốc cũng có thể nói ra lời này sao.

...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi