NAM PHỤ CỰC PHẨM CỦA VĂN NGỌT SỦNG SỐNG LẠI

Trong bầu không khí mãnh liệt như thế, kỳ thi đại học năm nay cuối cùng cũng đã đến.

Đây là thời điểm mà học sinh trên toàn quốc đều đang tha thiết chờ đợi, vì để tiến hành thật thuận lợi, quốc gia không ngại tạo điều kiện cho học sinh, các vị phụ huynh cũng không ngại cực khổ mà đồng hành thi cử cùng với con cháu trong nhà.

Đang sốt sắng liền giàu có cảm xúc mãnh liệt bầu không khí bên trong, năm nay thi đại học rốt cục đến.

Phương Tử Dương cũng là một trong số học sinh này. Đường Huân cố ý gác lại chuyện thực nghiệm mà đi chờ Phương Tử Dương thi cử. Đương nhiên còn có Thụy Khắc đi theo Đường Huân nữa.

Ngoài ra... còn có Tạ Tranh!

Con người bận rộn như Tạ Tranh nhưng cũng muốn trải nghiệm bầu không khí thi đại học ở trong nước là như thế nào, nên mới theo lại đây.

Phương Tử Dương quả thực không biết nên nói cái gì...

Hẳn là cảm động, thực sự có chút cảm động. Đời trước cậu ngơ ngơ ngác ngác, trốn trốn tránh tránh đi thi, dù sao khi ấy dư âm về hot search bạo lực vẫn còn, cậu vẫn đang bị người ta nhục mạ. Hiện tại lại có người thân quan tâm cậu, mặc dù có chút ngại ngùng, nhưng cậu rất thích.

Nhưng mà Đường Huân thì không nói, Thụy Khắc hay theo đuôi anh trai cũng thôi đi, còn Tạ Tranh tại sao lại đến tham gia trò vui này vậy a?

Tuy rằng lí do Tạ Tranh nói cũng rất có lý, lúc trước đối phương vì vài lí do mà không thi đại học, trực tiếp vào đại học, cho nên anh chưa từng trải nghiệm cảm giác thi đại học là như thế nào, nhưng cậu vẫn luôn cảm thấy không đúng ở chỗ nào đó...

Một Tạ tổng trăm công nghìn việc mà cũng có thời gian thanh nhàn như vậy à?

Nhưng không quản Phương Tử Dương nghĩ gì, ba "người cha" muốn đi canh cậu thi cũng là sự thật không thể thay đổi, ở trong mắt Đường Huân, Phương Tử Dương là một đứa nhỏ cần được che chở.

Cũng may thân phận bọn họ quá mức khiến người chú ý, để tránh khỏi náo động gì đó, ba người bọn họ chỉ có thể lái xe đến một giao lộ, nhìn Phương Tử Dương rời đi.

Tuy rằng Phương Tử Dương đã rất khép nép ròi, nhưng thời điểm cậu xuất hiện ở trước mặt mọi người vẫn khiến người ta chú ý.

Hết cách rồi, chỉ hai tháng ngắn ngủi, chuyện mà cậu nháo ra quả thực quá nhiều luôn, còn thêm một cái thân phận là em trai của Đường Huân, cho nên càng khiến người khác chú ý.

Không khách khí mà nói thì lưu lượng của cậu có khi còn tốt hơn minh tinh hạng hai hạng ba trong giới giải trí.

Nhưng những người để ý Phương Tử Dương đều là người có thiện ý. Vì chuyện Phương gia bị lộ ra, các bác gái lớn tuổi đều rất đau lòng cho cậu, mọi người cũng đặc biệt đồng tình.

Thậm chí khi vừa tiến vào phòng thi liền có học sinh lớn mật tới hỏi thăm.

Tiền Triêu chính là người đầu tiên hỏi thăm cậu.

Tiền Triêu là một nữ sinh có tính cách cực kỳ rộng rãi, cũng là một người nghiện lên mạng ăn dưa, rất thích ăn dưa của các minh tinh hay scandal trong giới hào môn,... quả thực chính là một phóng viên có tiềm năng trong tương lai.

Cho nên đối với chuyện trên mạng, cô thuộc như lòng bàn tay, liên quan đến chuyện của Phương Tử Dương, cô đều xem từ đầu đến đuôi. Từ ban đầu cô cũng giống mọi người, rất chán ghét cậu, sau đó chính là khiếp sợ hổ thẹn, rồi lại cảm thông đau lòng, hiện tại chính là trực tiếp hâm mộ Phương Tử Dương.

Tiền Triêu cảm thấy Phương Tử Dương lớn lên thật dễ nhìn, nhưng tại sao trước giờ cô lại không chú ý đến điều này nhỉ? Thật là kỳ quái.

Sáng hôm nay cô phát hiện vậy mà mình cùng Phương Tử Dương đều thi chung một phòng, cô không khỏi hưng phấn, đầu tiên liền chạy đến chào hỏi cậu, sau đó nhắc nhở Phương Tử Dương tỉ mỉ kiểm tra lại bút viết này nọ, chờ lát nữa kiểm tra lại xảy ra sơ xót.

Cô nhớ là thành tích ở trường của Phương Tử Dương hình như không quá tốt, rất là tri kỷ an ủi cậu, "Nghe nói đề thi năm nay có chút khó, lát nữa cậu cũng đừng có gấp, tâm thái thi cử mới là quan trọng nhất, cái nào biết thì làm trước, không thì cứ từ từ suy nghĩ, cố gắng hết sức mình là được rồi, không nên quá áp lực cho bản thân..."

Thành tích thi thử gần đây ở trường học của Phương Tử Dương cũng không có truyền đi, phần lớn mọi người còn nghĩ rằng cậu là một học tra.

Những người khác nghe xong cũng dồn dập gật đầu, "Đúng vậy, nghe nói đề thi năm nay rất khó, tôi cũng đã sẵn sàng học lại rồi, ha ha ha. Nhưng dù có khó cũng phải thử một chút, coi như là tôi luyện tâm thái, học lại cũng không mất mặt."

"Nhưng chúng ta là học sinh bình thường nha, Phương Tử Dương nhìn đẹp mắt như vậy, tôi cảm thấy cậu nên vào giới giải trí làm minh tinh đi! Lúc đó tôi nhất định sẽ trở thành fan của cuậ, nếu không thì trở thành nghệ sĩ đàn dương cầm cũng rất hay, tôi từng xem qua lý lịch của cậu, nghe nói cậu đàn dương cầm cực kỳ tốt luôn..."

Đùng là cậu đàn rất khá, Phương Ngạn Đông không thích cậu học giỏi, nhưng lại rất thích bồi dưỡng tài nghệ cho cậu.

Đối với những thiện ý của những học sinh này, Phương Tử Dương lễ phép tiếp nhận, "Cảm ơn mọi người, lúc rời khỏi anh trai tôi cũng có nói tôi nên giữ vững tâm trạng, thật ra tôi cũng rất bình tĩnh, mà tôi cũng cực kỳ tin tưởng bản thân, nói không chừng tôi chính là con hắc mã của kỳ thi đại học năm nay thì sao nha..."

Giọng điệu của Phương Tử Dương rất tự tin, nhưng mọi người đều nghĩ là cậu đang nói đùa, cho nên cũng không đi đả kích cậu, mà còn phụ họa cười to, "Ha ha, cậu có lòng tin là tốt rồi."

Phương Tử Dương phi thường kiêu ngạo, "Tất nhiên. Trước đây thành tích của tôi không tốt, đó là do tôi lười biếng không muốn thi mà thôi, thực tế tôi là một học bá nha. Gia tộc của mẹ tôi thường xuất hiện rất nhiều nhân tài có IQ cao, anh trai tôi rất lợi hại, cho nên tôi cũng không kém đâu nha..."

"Thật hả?"

Nhìn cậu tự tin bốc phét như vậy, mọi người đều có chút hiếu kì.

"Đúng vậy a, tôi đã nói với anh trai rồi, nếu tôi có thể đứng top mười toàn thành phố, anh trai tôi sẽ dẫn tôi đi tham quan phòng thực nghiệm của anh ấy." Dáng vẻ của Phương Tử Dương rất là tự tin.

Nếu là trước đây, mọi người sẽ cảm thấy cậu như vậy rất là cao ngạo xốc nổi. Nhưng bây giờ bọn họ đều thấy cậu rất tự tin. Với gia thế và thân phận của Phương Tử Dương, bản thân cậu vốn dĩ đã nên kiêu ngạo như thế, ánh sáng bắn ra bốn phía.

Khoe khoang một chút thì làm sao? Với thân phận này của Phương Tử Dương thì không nên khoe khoang sao? Đây mới chính là dáng vẻ của một thiếu niên mười tám tuổi a...

Nếu bọn họ có được gia thế giống Phương Tử Dương, chỉ sợ là bọn họ còn muốn kiêu ngạo hơn vậy nữa cơ.

Cho nên trước đây đám người trên mạng mắng cậu ấy là bị khùng hả? Chả hiểu kiểu gì.

Mặc dù bọn họ cũng không để câu nói Phương Tử Dương thi vào top mười ở trong lòng, nhưng thấy cậu bình dị gần gũi như vậy, học sinh cùng phòng thi cũng rất cảm khái, quả nhiên lời đồn đều không đáng tin, Phương Tử Dương là một người rất dễ nói chuyện tiếp xúc mà.

Sau khoảng thời gian nghỉ ngơi trò chuyện ngắn ngủi, mọi người cũng đều trở lại vị trí của mình, tiếng chuông vừa vang lên, giáo viên canh phòng cũng bắt đầu phát bài thi.

Môn đầu tiên chính là ngữ văn.

Thời điểm Phương Tử Dương nhận được bài thi, trước tiên cậu lướt qua đề bài một lần.

Tuy rằng cậu không còn nhớ rõ đề thi, chỉ nhớ rõ đại khái, nhưng vừa nhìn vào đề ngữ văn, xác thực giống với tiêu đề lần trước, không có thay đổi gì, vậy là phương hướng ôn tập thời gian này của cậu cũng không sai.

Vốn là lần này cậu không định làm náo động, chỉ muốn thi đủ điểm để vào trường mình muốn mà thôi, nhưng cậu không nghĩ tới đám người Phương Ngạn Đông kia lại nham hiểm như vậy, dám làm ra loại chuyện ảnh hưởng đến tương lai cuộc đời của một người khác như vậy.

Nếu Nghiêm Đồng đã muốn cướp lấy thành tích của người ta, vậy cậu sẽ cố gắng thỏa mãn đối phương.

Phương Tử Dương mím môi, dùng hết toàn bộ kiến thức của bản thân mà làm bài.

Ngữ văn không dễ lấy điểm tối đa, thế nhưng lấy năng lực của cậu, lấy điểm cao không hề quá sức.

Thời gian thi là hai tiếng rưỡi đối với cậu mà nói là rất dư dả, sau khi xác nhận bài thi không có bất cứ vấn đề gì, cậu liền cố ý ngồi tại chỗ làm ra mấy hành động hấp dẫn sự chú ý của giám thị.

Giáo viên ban đầu còn rất khó chịu với mấy cái động tác nhỏ của Phương Tử Dương, cho rằng cậu là một học sinh không an phận.

Nhưng sau khi nhìn qua bài thi, giám thị cả kinh đến mức thiếu chút nữa rớt luôn cặp mắt kính của mình, Phương Tử Dương không giống những học sinh xung quanh cực khổ múa bút, cậu đã làm xong tất cả bài thi, bài viết sạch sẽ nghiêm cẩn, lối hành văn cũng rất ra gì và này nọ.

Giám thị liếc sơ qua, không phát hiện chút sai sót nào trong bài, nhất thời biểu tình nhìn về phía Phương Tử Dương đều thay đổi, đã đem cậu ghi vào trong đầu, chờ lát nữa lại đem hạt giống tốt này chia sẻ với những giáo viên khác.

Buổi chiều là thi toán học.

Phương Tử Dương càng thêm thoải mái, toán học cấp ba đối với cậu mà nói giống như toán học tiểu học vậy. Điểm tối đa toán học là chuyện mà cậu có thể đạt được.

Nhưng vì muốn Nghiêm Đồng càng thêm "nổi danh", phương pháp làm bài thi của cậu đều dùng các cách làm khó, một học sinh cấp  ba tuyệt đối không thể viết ra được.

Có "món quà nhỏ" này của cậu, tin rằng phần thi số học này sẽ khiến Nghiêm Đồng được người chú ý.

Chờ sau khi làm xong bài thi, cậu theo thường lệ làm chút động tác nhỏ để dẫn giám thị đi lại đây. Rồi để cho họ ghi nhớ bản thân mình một cách sâu sắc...

Hai ngày sau, môn thi nào Phương Tử Dương cũng làm giống như vậy. Đợi đến khi thi xong, giám khảo canh thi ở Giang thị đều bị cậu gây ra một trận náo động nhỏ.

Chu Giang là một thầy giáo của một trường cấp ba tại Giang thị.

Tuy rằng ông là giáo viên ngữ văn, thế nhưng phương diện toán học của ông cũng rất tốt, nếu không phải vì thiên phú có hạn, ông nhất định sẽ là giáo viên số học chứ không phải là giáo viên ngữ văn.

Nhưng dù thiên phú không đủ cũng không thể cản trở việc Chu Giang thích toán học, bình thường ông vẫn luôn chăm chỉ học tập, bổ sung tri thức về phương diện toán học này.

Mà đối với những học sinh có thiên phú toán học, ông cũng rất hay để ý đến.

Vốn lần thi đại học này Chu Giang còn tưởng giống với những lần trước, thế nhưng không ngờ vận may của ông lại tốt như vậy, tự mình gặp phải một thiên tài số học!

Kỳ thi cuối cùng cũng kết thúc.

Chu Giang khó nhịn sự vui sướng kích động của bản thân, ông đi chia sẻ tin tức cho các giám khảo khác.

"A a a, cuối cùng cũng có thể nói được rồi, mau mau nhanh lại đây đi, mọi người mau ra đây mau ra đây, tôi muốn chia sẻ một vị thiên tài cho mọi người!"

"Thiên tài gì? Thầy Chu đừng có gào thét hoài như vậy nữa có được không."

"Có chút hứng thú rồi, thầy Chu nói mau, tôi xách cái ghế lại nghe rồi đây..."

"Đợi tôi với, tò mò quá..."

Các giáo viên đối với việc Chu Giang hay kêu to rất là tức cười, nhưng nhiều chuyện là thiên tính của nhân loại, mọi người đều rất là tò mò tại sao thầy Chu lại kích động như thế.

Mấy phút sau, cả đám người đều náo nhiệt hẳn lên.

Chu Giang cũng không dài dòng, ngay lập tức đem hết mọi chuyện nói ra.

"Mọi chuyện chính là như vậy... lúc ấy tôi còn tưởng đứa nhỏ này không an phận, vừa nổi giận đùng đùng đi qua, kết quả vừa nhìn tôi liền sốc. Đứa bé kia không chỉ làm xong tất cả đề bài, mà dẫn chứng đưa ra còn rất cuốn nữa!"

"À, đúng rồi, tôi còn canh thi môn toán học nữa, các người cũng biết tôi không có thiên phú với số học, nhưng vẫn rất yêu thích môn học này, còn rất chăm chỉ nghiên cứu nữa, tôi phát hiện trong quá trình làm bài, đứa nhỏ này đã vượt qua trình độ cấp ba thông thường rồi."

"Thậm chí là tôi còn ghi nhớ phương án làm bài của cậu nhóc ấy, về nhà lật sách rồi hỏi thêm thông tin từ người khác mới biết rằng phương pháp giải đề của cậu ta là phương pháp rất khó, học sinh sinh viên bình thường đều không nhất định có thể làm bằng cách đó được!"

"Mà biết sao nữa không, vị giáo sư được tôi hỏi thăm ấy, nhờ vào phương pháp làm bài của cậu nhóc này mà nghĩ ra được vấn đề vướng mắc khi đang nghiên cứu, sau khi có tiến triển, giáo sư rất là cao hứng, ông ấy còn bảo chờ sau khi thành tích thi được công bố, sẽ đi gặp mặt đứa nhỏ này một chút!"

"Thanh minh một chút: giáo sư mà tôi nói chính là người có chức vị lớn nhất ở Thanh đại..."

"Mọi người nói xem có trâu bò hay không? Có phải thiên tài không?" Thầy Chu Giang nói từng cái tin tức hấp dẫn người khác.

Là một giáo viên, bọn họ ai cũng yêu thích những học sinh có thành tích tốt, hai chữ thiên tài có lẽ là một từ ngữ tương đối bình thường với mọi người, nhưng ở trong mắt giáo viên bọn họ, hai chữ này rất trọng đại.

Chỉ tiếc là thầy Chu Giang không thích lướt mạng, tuy rằng ông cũng từng nghe qua chuyện của Phương gia, nhưng không biết mặt Phương Tử Dương. Nếu không bây giờ khẳng định ông đã nói tên cậu ra rồi...

Nghe được những lời này của thầy Chu Giang, những người đều cảm thấy bất ngờ không thôi.

Chỉ dựa vào một bài toán, mà chiếm được sự chú ý của giáo sư Thanh đại, hình dung hai chữ thiên tài kia của Chu Giang xác thực là không quá phận.

Nhưng mà không biết tên thí sinh, cho nên mọi người cũng chỉ vui đùa vài câu rồi thôi, chỉ có thầy Chu vẫn còn rất nhiệt tình.

Thấy Chu Giang vẫn còn đang hăng say, vì vậy có giám thị khác cũng bắt đầu chia sẻ hiểu biết của mình.

"Được rồi, thầy Chu kích động như thế làm gì, ở chỗ tôi cũng từng có một học sinh làm bài xong rất sớm, chưa đến một nửa thời gian đã làm xong tất cả các câu hỏi trong bài thi..."

"Ôi chao ôi chao, tôi cũng đụng phải một học sinh rất giỏi đây, cũng là một mầm mống tốt, khi đó tôi làm giám thị môn vật lý, đề thi năm nay lại rất khó, mà cậu học sinh đó thực sự rất lợi hại, hẳn là có thể đạt được điểm tối đa..."

"Môn tiếng anh của tôi cũng như vậy a, cậu học sinh kia rất có thể sẽ lấy điểm tối đa rất dễ dàng. Nhưng mà ngữ pháp của đứa nhỏ đó rất chuẩn."

"A, nghe các người kể như vậy, hình như hạt giống tốt năm nay cũng không hề ít a..."

Các giáo viên đều bắt đầu chia sẻ học sinh giỏi mà chính mình vô tình phát hiện. Nhưng không một ai nhìn ra được, mỗi một môn học đều xuất hiện một học sinh có thành tích cao, có thể đạt được điểm tối đa...

Cùng lúc đó, ở bên trong một căn phòng tại Giang thị. Tôn Trí như hỏng mất mà ôm lấy đầu mình, tay gã run cầm cập mà bấm một dãy số điện thoại.

"Alo, Phương tổng, không được rồi, phải làm sao bây giờ? Làm sao đây? Người thi giùm bị sai rồi..."

m thanh của Tôn Trí cực kỳ hoảng hốt, biểu tình lại giống như sắp hỏng mất, mặt rưng rưng sắp khóc lên.

Gã không hề nghĩ đến, vốn chỉ là một việc nhỏ, nhưng chỉ vì chút sơ sẩy mà biến thành bộ dạng như bây giờ.

Tôn Trí là bộ trưởng bộ giáo dục tỉnh H, gã nhậm chức đã rất nhiều năm rồi, dựa theo thời gian thì có lẽ sang năm sẽ về hưu.

Theo như bình thường, về hưu dưỡng lão là chuyện được rất nhiều người ao ước. Nhưng đối với Tôn Trí mà nói thì đây không phải chuyện tốt đẹp gì.

Nghĩ tới nghĩ lui, điều này đại biểu cho việc hắn sẽ mất hết quyền lợi. Dù cho về sau cũng sẽ có mất phần mặt mũi, nhưng nếu có chuyện gì thì ai sẽ để ý đến một ông già đã về hưu cơ chứ?

Huống hồ bên ngoài gã vẫn còn đang nuôi một tiểu tình nhân và đứa con riêng. Sau khi về hưu, kinh tế của gã cũng sẽ kém đi!

Mấy ngày trước đó, bỗng nhiên có mấy phú nhị đại tìm được nhược điểm của gã, muốn uy hiếp dụ dỗ gã tiết lộ đề thi.

Mặc dù gã có chút sợ hãi cùng tức giận, nhưng khi đối mặt với tiền tài, gã liền bị mê hoặc, khiến gã động lòng không thôi. Chỉ là gã vẫn có chút sợ sệt nên chậm chạp do dự mãi.

Mãi đến khi Phương Ngạn Đông tìm đến gã, hắn ta không chỉ giúp gã giải quyết mấy vị phú nhị đại kia, còn cho gã một số tiền rất lớn. Mà gã... chỉ cần hỗ trợ hắn đổi điểm của một học sinh mà thôi.

Tuy rằng điều này cũng rất mạo hiểm, nhưng dựa theo những gì Phương Ngạn Đông nói, chuyện đổi điểm này đỡ nguy hiểm hơn việc tiết lộ đề thi cho đám phú nhị đại kia nhiều.

Nếu tiết lộ đề thi bị phát hiện, gã tất nhiên sẽ gặp tai ương. Nhưng nếu chuyện đổi điểm bị phát hiện, gã có thể đỗ thừa rằng là do sai lầm! Nếu điều tra ra gã cũng sẽ bị định tội quá nặng.

Tôn Trí thiếu tiền, sắp tới gã cũng sẽ phải về hưu, về sau cũng sẽ không còn cơ hội như vậy nữa, không bằng bây giờ kiếm một vố lớn, vì thế liền đồng ý...

Nhưng ai mà ngờ rằng, rõ ràng lúc đổi điểm không có vấn đề gì, nhưng gã cứ mãi không yên lòng nên đi thăm dò một chút, cho nên phát hiện là sai rồi!

Vốn dĩ hắn muốn đổi điểm của một thí sinh tên là Lưu Phi, kết quả không hiểu tại sao lại biến thành Phương Tử Dương.

Tôn Trí thực sự muốn khóc, "Phương tổng, bây giờ phải làm sao đây? Rõ ràng lúc ấy tôi đã rất cẩn thận, kết quả không hiểu sao lại biến thành như bây giờ. Dãy số bị sai, cho nên tên Lưu Phi liền đổi thành Phương Tử Dương, chính là con trai nhỏ của ngài."

Đổi thành người xa lạ thì còn đỡ, đằng này lại là Phương Tử Dương... Đây quả thực là sét đánh giữa trời quang, tai nạn chết người a!

Phương Ngạn Đông nghe xong cũng rùng mình, âm thanh đột ngột tăng cao, "Tại sao lại như vậy? Tại sao lại biến thành Phương Tử Dương?! Đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì?"

Tôn Trí làm sao mà biết được chuyện gì đã xảy ra chứ.

Lúc ấy gã là đổi điểm của Lưu Phi, ai biết lại biến thành Phương Tử Dương? Lẽ nào khi ấy gã bị quỷ che mắt?

Hiện giờ Tôn Trí cũng hoảng sợ cực kỳ, "Tôi cũng không biết đã xảy ra chuyện gì. Phương tổng, bây giờ không phải là lúc để chúng ta xoắn xuýt chuyện này, ngài mau tìm biện pháp đi, tôi không muốn ngồi tù..."

"Bây giờ không còn lạc hậu như trước đây nữa, hiện tại thành tích đều được công bố ở trên mạng, tên của Phương Tử Dương và Lưu Phi không giống nhau, có thể bị phát hiện ngay tại chỗ đó!"

Nếu như là giống tên còn có khả năng là sơ ý mà phạm sai lầm, nhưng tên của Phương Tử Dương không giống mà, chỉ cần dò một chút sẽ phát hiện bài thi không phải của mình.

Giọng điệu của Tôn Trí đã có chút không lưu loát, "Phương tổng, hay là bây giờ tôi đổi điểm lại...?"

Kết quả Phương Ngạn Đông vừa nghe xong liền muốn hộc máu, "Bây giờ đổi lại còn dễ bị phát hiện hơn! Điểm thi đều đã phát ra rồi, bây giờ ông đổi lại không phải là nói cho người khác biết mình có vấn đề sao! Coi như bây giờ có bị phát hiện, ông vẫn có thể nói là do không cẩn thận làm sai, nếu không sẽ bị nghi ngờ..."

" Lẽ nào để chuyện xảy ra rồi tôi mới được giải thích sao? Hai cái tên khác biệt như vậy thì giải thích thế nào chứ!"

Tôn Trí thật sự cuống lên, "Phương tổng, bây giờ không phải là có giải thích hay không giải thích, mà là chuyện này tuyệt đối không thể bị phát hiện, đừng quên con trai nhỏ của ngài và Nghiêm Đồng còn có ân oán, mà Lưu Phi lại chính là Nghiêm Đồng, thời điểm đó bị phát hiện, người khác sẽ không nghi ngờ sao?"

Ở phía bên kia điện thoại, Phương Ngạn Đông nghe vậy, sắc mặt bỗng có chút trắng bệch.

Tôn Trí nói không sai, dù cho có giải thích như thế nào cũng không phải là cách, chuyện này nhất định không thể để cho con trai nhỏ của hắn biết được!

Nếu như muốn che giấu mọi chuyện, vậy bây giờ chỉ còn một con đường.

... Trực tiếp đem tên của Phương Tử Dương sửa lại!

Phương Ngạn Đông lau mặt một cái, hít sâu một hơi, "Tôn Trí, ông bình tĩnh một chút, hãy nghe tôi nói, bây giờ muốn che giấu mọi chuyện, biện pháp duy nhất cũng chỉ có thể đâm lao rồi phải theo lao, ông trực tiếp đăng nhập vào hệ thống, sau đó sửa lại tên ở trong đó, thao tác cẩn thận một chút... Tuy rằng hơi khó, cũng có chút nguy hiểm, nhưng đây chính là biện pháp duy nhất."

Thành tích của Phương Tử Dương và Nghiêm Đồng không quá chênh lệch với nhau, đến khi Phương Tử Dương muốn xem lại bài thi, chỉ cần không sai tên nó sẽ không phát hiện ra chuyện gì..."

"Chỉ cần nó không phát hiện, thì có ai rãnh rỗi lấy hai bài thi có thành tích bình thường ra xem cơ chứ? Đến khi đó ông chỉ cần dọn dẹp vết tích sạch sẽ một chút, cho dù sau này có người muốn điều tra thì cũng không điều tra ra cái gì."

"Cái này, vậy có được không?" Tôn Trí có chút bận tâm, cảm giác này có chút nguy hiểm, độ khó lần này không khác với việc gã tiết lộ đề thi.

"Nếu không được thì không làm sao? Thời gian ngắn như vậy ông còn biện pháp nào tốt hơn sao?" Phương Ngạn Đông nhu nhu huyệt thái dương.

Hắn cũng biết cách này sẽ có nguy hiểm, nhưng trước mắt đã không còn biện pháp nào khác.

Tôn Trí ngẫm lại cũng thấy có lí, cuối cùng đành cắn răng cúp điện thoại.

Dù sao cũng chỉ là hai học sinh có thành tích bình thường, làm sao sẽ có người chú ý chứ? Chỉ cần bên phía Phương Tử Dương không tra ra, mọi chuyện sẽ không thành vấn đề.

...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi