NAM PHỤ CỰC PHẨM CỦA VĂN NGỌT SỦNG SỐNG LẠI

Cuối cùng Kim Ngọc khóc lớn chạy đi.

Mặc dù bây giờ Kim Ngọc không còn là trẻ con nữa, dù sao cô cũng đã hai mươi ba tuổi, nhưng đôi khi tuổi tác bên ngoài không thể đại diện cho tất cả. Kim Ngọc từ nhỏ đã được nuông chiều hết mực nên tuổi tâm lý thực tế không mấy trưởng thành.

Lúc này bị người ta cố tình làm nhục mặt mũi, lại còn cứ chọc vào nỗi đau của cô, làm sao một đại tiểu thư kiêu kỳ như cô không khóc được?

Mọi người trong nhà ăn chứng kiến cảnh "hai tân binh đấu đá nhau", ai nấy đều xấu hổ không chịu được, hoàn toàn không thể nảy sinh chút đồng cảm nào với Kim Ngọc.

Đối với hành vi ngây thơ lại kiêu ngạo của Kim Ngọc vừa rồi, quả thực đã làm mất hết thể diện của những thiên tài này. Trước đây mọi người chỉ nghĩ rằng đại tiểu thư Kim gia là người kiêu căng ương ngạnh, không nghĩ tới kết quả là một tên não tàn yêu đương, thật sự quá ngớ ngẩn, quả nhiên là một đóa hoa nuôi trong nhà kính.

Ngược lại, biểu hiện của Phương Tử Dương khiến mọi người phải ngạc nhiên.

Năng lực của Phương Tử Dương tạm thời không nói, chỉ riêng tính cách của cậu tuyệt đối trâu bò, da mặt dày đến không chịu nổi.

Đường Huân không trách em trai lỗ mãng, chỉ là rất bất đắc dĩ với việc em trai ăn nói bừa bãi. Y đã có thể tưởng tượng được, sau hôm nay, em trai sẽ bị gán cho những lời đồn như thế nào.

Nhưng mà Phương Tử Dương chẳng bận tâm chút nào. Sau khi ngồi xuống, tâm trạng của cậu rất tốt, còn khoe khoang nói một câu "Đồ trẻ con."

Đồ trẻ con?

Mấy người Triệu Khải Thụy Viên Trác Đình nghe vậy thiếu chút nữa bị sặc nước miếng, nhìn khuôn mặt ngây ngô của Phương Tử Dương dở khóc dở cười, thật sự không hiểu sao cậu lại có tư cách nói một người lớn hơn mình năm tuổi là đồ trẻ con.

Triệu Khải Thụy có chút tò mò, "Phương Tử Dương, cậu thật sự thích Tạ Tranh sao?"

Mặc dù vừa rồi hai người cãi nhau, nhưng chắc chắn phải có lý do mới dẫn đến việc này. Trước đây chưa từng nghe nói Kim Ngọc yêu thầm Tạ Tranh, nhưng hôm nay cô tự mình tiết lộ ra, chắc chắn là đã thấy điều gì đó không thể chịu nổi.

Phương Tử Dương cũng không có gì phải giấu giếm, thẳng thắn gật đầu, "Đúng vậy, tôi thích Tạ đại ca. Tạ đại ca giỏi như vậy, tôi thích anh ấy có gì lạ đâu? Các anh không biết Tạ đại ca rất tốt với tôi. Anh trai tôi thường phải ở trong phòng thí nghiệm, không thể ra ngoài, đều là Tạ đại ca chăm sóc tôi. Sau khi thực sự hiểu Tạ đại ca, tôi cảm thấy chúng tôi rất hợp nhau."

Ánh mắt cậu sáng rực, đầy vẻ ngưỡng mộ và yêu thích, cảm xúc từ tận đáy lòng khiến mọi người nghĩ cậu vừa rồi chỉ chọc tức Kim Ngọc thôi, nhưng thực sự cậu thích Tạ Tranh, những lời theo đuổi cậu nói đều là thật.

Diêm Bân cũng rất tò mò, "Cậu không sợ Tạ Tranh cái gì đó, ừm... không được tốt cho lắm sao?" Tạ Tranh đã khắc chết mấy vị hôn thê rồi mà!

"Không sao, mạng tôi cứng lắm, không sợ không sợ. Điều này càng chứng tỏ chúng tôi là trời sinh là một đôi."

Phương Tử Dương cười híp mắt, rất là đắc chí.

Da mặt cậu rất dày, hoàn toàn không quan tâm đến ánh mắt buồn cười của mọi người.

Nói xong, cậu ngoan ngoãn cười một tiếng với mọi người rồi bắt đầu ăn cơm, cậu đói sắp chết rồi.

Về phần Kim Ngọc, cậu căn bản cũng không để ở trong lòng.

Đó chỉ là một cô gái nhỏ được cưng chiều quá mức, loại người này cậu đã gặp nhiều rồi, chỉ cần làm cô tức đi là xong. Chỉ cần đối phương không tìm cậu gây rối, cậu thực sự không muốn tốn năng lượng để tranh cãi với một "con gà tiểu học" đầu óc đơn giản, không có gì thù oán sâu đậm, lười tốn công sức.

Tất nhiên, nếu Kim Ngọc cứ cố ý đến làm phiền, thì cậu cũng chẳng ngại tìm niềm vui từ cô gái ngu ngốc này, cậu thích nhất là nhìn thấy những người ghét mình tức đến giậm chân.

***

So với thái độ vô tư của Phương Tử Dương.

Kim Ngọc bên này chính là khóc thảm, sau đó là tức giận, cô chạy ra ngoài nhảy nhót dậm chân lăn qua lăn lại hơn nửa ngày mà vẫn không thể bình tĩnh lại.

Tất nhiên, theo thói quen của Kim Ngọc thì đáng lẽ cô sẽ đập phá đồ đạc, nhưng căn cứ huấn luyện cũng không phải Kim gia. Dù Kim gia có quyền lực đến đâu, cô cũng chưa đến mức dám ngang nhiên quậy phá trên địa bàn của chính phủ, nên chỉ có thể giậm chân để xả giận.

Nhưng mà như vậy căn bản vô dụng, càng giậm chân cô càng tức giận, càng không thể kiềm chế mà khóc lớn.

Khi nào đại tiểu thư Kim gia bị người ta khi dễ đến mức không có chút thể diện thế này, lại còn cố tình chọc vào nỗi đau của cô, thật quá đáng!

Nhưng cũng may là danh hiệu đại tiểu thư Kim gia có thể không có tác dụng trước mặt Phương Tử Dương, nhưng trước mặt người khác thì vẫn có giá trị.

Thấy cô khóc lóc chạy ra khỏi nhà ăn, nhóm A nhanh chóng đuổi theo, liên tục khuyên nhủ, "Kim Ngọc, đừng khóc nữa, Phương Tử Dương chỉ cố tình chọc tức cô thôi, cô càng khóc, cậu ta càng vui. Tạ Tranh là người như thế nào, làm sao có thể đồng ý với lời tỏ tình của Phương Tử Dương chứ, cậu ta chỉ muốn chọc tức cô, cô đừng mắc lừa..."

"Đúng vậy, Tạ Tranh nổi tiếng là "người máy", chắc chắn sẽ không thích một kẻ mặt dày như Phương Tử Dương. Phương Tử Dương có thể sống trong nhà của Tạ Tranh, chẳng phải là vì anh trai cậu ta sao? Đường Huân và Tạ Tranh là bạn thân, Đường Huân nhờ Tạ Tranh chăm sóc em trai, Tạ Tranh cũng không thể từ chối mà."

"Đường Huân dù có giỏi đến đâu, nhà bọn họ cũng chỉ còn lại hai anh em. Kim Ngọc cô thì khác, gia tộc cô có nhiều nhân tài nghiên cứu khoa học, Tạ Tranh vì sự phát triển của công nghệ Tân Thế Giới, cô có nhiều lợi thế hơn Phương Tử Dương nhiều."

"Đúng thế, Kim Ngọc, tại sao cô phải so đo với Phương Tử Dương, vừa rồi hai người đấu đá nhau chẳng khác nào mấy đứa trẻ, làm trò cười cho thiên hạ..."

Mọi người trong nhóm A liên tục khuyên nhủ.

Dù sao mặc kệ trong lòng nghĩ như thế nào, trong miệng khẳng định đều là lời lấy lòng. Kim Ngọc không chỉ có thiên phú tốt, mà còn là đại tiểu thư Kim gia, dù trong cuộc thi này hay sau khi cuộc thi kết thúc, cô vẫn là người bọn họ cần phải nịnh bợ kết giao.

Huống chi bây giờ bọn họ đã cùng nhóm với Kim Ngọc, có thể coi là cùng trên một con thuyền, Kim Ngọc không thể vì tâm trạng mà gặp vấn đề, nếu không nhóm A sẽ chẳng còn hy vọng gì.

Nhưng Kim Ngọc vẫn là lần đầu tiên chịu ủy khuất lớn như vậy, làm sao có thể nghe những lời nịnh bợ hạ thấp này.

Càng nghe mọi người nói, Kim Ngọc càng cảm thấy bọn họ đang nhắc nhở về nỗi đau của mình.

Cô có khóc vì Phương Tử Dương phế vật không? Cô khóc vì Phương Tử Dương có thể sống trong nhà Tạ Tranh, mỗi ngày gặp Tạ Tranh, "cận thủy lâu đài tiên đắc nguyệt" mà, mấy tên ngốc này lại cứ nhắc đi nhắc lại!

Thấy mọi người càng khuyên, Kim Ngọc càng tức giận.

Ánh mắt Dương Khải Long lóe lên, mở miệng, "Kim tiểu thư, cô đừng khóc, cần gì phải tức giận vì những lời Phương Tử Dương cố ý nói cho cô nghe. Cho dù lúc trước Phương Tử Dương có thể mỗi ngày nhìn thấy Tạ Tranh, bây giờ không phải cậu ta cũng đến căn cứ huấn luyện sao, tất cả chúng ta đều phải ở đây tiến hành huấn luyện khép kín một năm rưỡi, cô có cơ hội thu thập cậu ta, cần gì bây giờ phải tức giận chứ?"

"Chỉ có điều khó khăn ở chỗ..."

Nói xong lời cuối cùng, Dương Khải Long dừng lại, bộ dáng có chút khó mở miệng.

Kim Ngọc tính tình nóng nảy, lập tức hỏi, "Khó khăn gì? Nói nhanh lên, đừng kéo dài, tôi phiền nhất là kiểu người rề rề rà rà nói nửa chừng cũng không nói xong đấy, làm người ta tò mò!"

"Được rồi, nhưng mấy lời này các cậu đừng truyền ra ngoài, nếu không tôi sẽ không còn chỗ đứng ở căn cứ huấn luyện nữa."

Dương Khải Long lộ vẻ khó xử, nhưng vì nể mặt Kim Ngọc mà không thể không nói, "Nhưng khó khăn ở chỗ anh trai của Phương Tử Dương, khả năng của Đường Huân mọi người đều biết, điều này thể hiện rõ từ việc anh ta được chỉ định làm đội viên nội bộ. Có Đường Huân ở đây, Kim tiểu thư cô muốn lấy Phương Tử Dương trút giận sợ là không quá dễ dàng, nghe nói Đường Huân rất cưng chiều cậu em trai này..."

Năng lực của Đường Huân, Kim Ngọc đương nhiên hiểu rõ.

Cho dù cô có kiêu ngạo hơn nữa, đối với Đường Huân cô cũng tâm phục khẩu phục. Đó không phải là thiên tài, mà là một yêu nghiệt, cô hoàn toàn không thể so sánh được, thậm chí không dám nảy sinh ý định so sánh.

Cô bĩu môi.

Đối mặt với tên của Đường Huân, Kim Ngọc không dám lớn tiếng, nhưng cũng không thể nuốt trôi việc Phương Tử Dương cố tình chọc tức cô vừa rồi.

Vì vậy cô chỉ có thể tức giận nói, "Cho dù Đường Huân có chống lưng cho Phương Tử Dương thì đã sao, Đường Huân không phải là người không nói lý. Đường Huân là bạn của Tạ Tranh, tôi luôn chú ý đến bọn họ nên khá hiểu, hơn nữa đây là địa bàn của chính phủ, ngay cả tôi cũng không dám tùy tiện gây chuyện, Phương Tử Dương cũng phải tuân thủ quy tắc!"

"Hừ, tôi đường đường là đại tiểu thư của Kim gia, sao phải làm những việc nhỏ mọn khó coi để làm khó người khác. Phương Tử Dương là cái thứ gì, cậu ta chỉ có chút bản lĩnh trong công nghệ phòng thủ và tấn công thông tin, còn lại vẫn là phế vật. Đợi khi tôi tỏa sáng trong quá trình huấn luyện, chẳng cần làm gì cũng có thể vả mặt cậu ta bốp bốp!"

Giống như hôm nay Phương Tử Dương vả mặt cô vậy.

Cô là đại tiểu thư Kim gia, không thèm làm những chuyện hèn hạ, cho dù muốn tìm Phương Tử Dương gây phiền toái, cũng phải làm một cách đàng hoàng như hôm nay.

Đây cũng là nguyên nhân Kim Ngọc tính tình kiêu căng luôn đắc tội với người khác, nhưng trong giới thượng lưu lại không nhiều người thật sự ghét cô, hoàn toàn bởi vì EQ của cô gái này thực sự quá thấp, thấp đến mức người ta không muốn tính toán với cô, nói gì làm gì cũng như đàn gảy tai trâu.

Dương Khải Long có chút bất mãn với phản ứng của Kim Ngọc, đôi khi người ngu ngốc đến một mức độ nào đó cũng có thể coi là một loại "năng lực".

Không còn cách nào, hắn chỉ có thể nói rõ ràng hơn một chút.

Dương Khải Long làm ra vẻ suy nghĩ kỹ lưỡng, "Kim tiểu thư tuy cao thượng chính trực, không muốn làm những việc nhỏ mọn khó coi, nhưng không phải ai cũng có thể thẳng thắn như Kim tiểu thư..."

"Trước đây, Đường Huân là người nói lý, nhưng Phương Tử Dương là em trai duy nhất của anh ta, lại là đứa em đã chịu nhiều khổ cực mới được nhận lại. Để bù đắp cho em trai, Đường Huân tùy tiện thu mua một công ty có giá trị trên trăm tỷ cho em trai chơi đùa. Hôm nay Kim tiểu thư đã ra mặt gây khó dễ cho em trai anh ta trước bao nhiêu người, ai mà biết Đường Huân có thể hay không..."

Những lời sau đó chưa nói hết, nhưng ý tứ tất cả mọi người có thể nghe hiểu.

Mặc dù có hiềm nghi lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử, nhưng lời nói này không phải là không có lý, vừa rồi Kim Ngọc ngang ngược đi gây rối, đổi lại là ai cũng sẽ không vui, chỉ là Kim Ngọc có đủ tự tin nên không thấy đó là vấn đề lớn.

Dương Khải Long nhìn sắc mặt Kim Ngọc rốt cục ý thức được vấn đề, lộ ra vẻ đồng tình lo lắng, "Tất nhiên, những thứ này có thể là do tôi suy nghĩ nhiều, nhân phẩm của Đường Huân cũng không tệ lắm. Nhưng lòng người khó lường, Kim tiểu thư vẫn nên cẩn thận, có một số việc chú ý một chút thì tốt hơn."

Chỉ còn thiếu chút nữa là hắn không nói thẳng Đường Huân sẽ gây khó dễ cho cô vì chuyện của em trai mình.

Kim Ngọc không phải là kẻ dũng cảm đến mức cái gì cũng không sợ, nghe những lời này, trong lòng cô cũng có chút chột dạ. Cô vốn đã quen với việc kiêu căng hống hách, vừa đến căn cứ huấn luyện đã không nghĩ nhiều, chỉ hành động theo cảm xúc.

Nếu sau này Đường Huân thực sự muốn vì em trai mà gây khó dễ cho cô, thì điều đó cũng rất dễ dàng.

Giống như cô bởi vì thiên phú của mình mà coi thường Phương Tử Dương, cảm thấy sau này có thể quang minh chính đại dùng thành quả nghiên cứu của mình khi dễ Phương Tử Dương, Đường Huân cũng có thể làm như vậy!

Kim Ngọc có chút sợ hãi, nhưng lại không chịu thừa nhận mình sợ hãi.

"Không đâu, Đường Huân không phải loại người lấy lớn hiếp nhỏ, hơn nữa tôi là đại tiểu thư Kim gia, ai dám gây khó dễ cho tôi chứ. Hơn nữa, chúng tôi chỉ là cãi nhau chút đỉnh, làm gì nghiêm trọng như thế, anh đừng nói những lời hù dọa nữa, tôi không sợ đâu."

Nói xong, Kim Ngọc xoay người rời đi.

Tuy rằng vẫn ưỡn ngực ngẩng đầu kiêu ngạo, nhưng bước chân nhanh hơn vẫn tiết lộ nôn nóng trong lòng cô.

Dương Khải Long nhìn Kim Ngọc rời đi, không đuổi theo mà quay sang các thành viên trong nhóm A, lộ vẻ lo lắng, "Tôi nghĩ chúng ta vẫn nên chú ý đến cô ấy, với tính cách này, tôi lo là cô ấy sẽ làm ra những chuyện quá đáng. Nếu Đường Huân thật sự tính toán với cô ấy, thì cũng không tốt cho nhóm chúng ta..."

Những lời này rất có lý.

Các thành viên nhóm A nghe vậy đều gật đầu, có chút không kiên nhẫn lại không thể không nhẫn nại, tính tình Kim Ngọc quả thật rất dễ gây chuyện.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi