NAM PHỤ ĐỘC ÁC GẢ CHO NHÂN VẬT PHẢN DIỆN TÀN TẬT

Ánh mắt Lệ Nhiên bình lặng, nhích người gần đến chạm nhẹ lên môi Sở Trần.

Sở Trần lập tức đáp trả.

Hai đôi môi mềm mại triền miên bên nhau, một tay Sở Trần đặt lên cơ bụng Lệ Nhiên, hôn một nụ hôn không hề quá tốn sức với anh. Trong căn phòng ngủ yên tĩnh đến mức nghe được cả tiếng kim rơi, lúc này chỉ còn những tiếng hít thở hỗn loạn đan xen cùng với một vài tiếng hôn khiến người nghe phải đỏ mặt.

Vừa hôn xong, hai người đều không ai lên tiếng.

Sở Trần bỗng cười khì, gối đầu lên vai Lệ Nhiên, thấy anh không có ý buồn ngủ, vậy là dứt khoát nói chuyện phiếm: “Bây giờ anh đang làm công việc gì?”

Lệ Nhiên khẽ giật mình, trả lời mơ hồ: “Anh làm thuê cho một ông chủ.”

Sở Trần nghĩ ngợi một lát, nói: “Hiện tại sức khỏe anh không tốt, nếu công việc vất vả quá thì có thể bỏ việc cũng được. Sau này em nuôi anh.”

Lệ Nhiên cười thầm.

Nếu anh bỏ việc rồi, đám thuộc hạ trong quân đoàn chắc phát điên lên luôn quá, bị cả quân liên minh ép lấy đại bác đến Vọng Thành liều mạng với anh, sau đó cùng chết với nhau luôn.

Lệ Nhiên bèn nói: “Để nói sau đi, bây giờ anh cũng rảnh không có việc gì làm.”

“Sao anh lại rảnh không có việc gì làm?” Sở Trần lập tức phản bác: “Anh còn em để “làm” đây này, nhưng trước giờ anh chẳng chịu động tay gì cả!”

Lệ Nhiên: “…”

Lệ Nhiên luôn không thể chống đỡ nổi sự “trần trụi” trong ngôn ngữ của Sở Trần, đặc biệt là mỗi lần cậu nói như thế đều rất khẳng khái hiên ngang, nói đến cuối giọng điệu còn có vẻ tủi thân lắm.

Lệ Nhiên hơi cụp mí mắt, hồi lâu không trả lời.

Sở Trần nhìn đôi mắt rũ xuống của Lệ Nhiên che đi vẻ lạnh lùng trong ánh mắt, cũng không biết anh đang nghĩ điều gì. Cậu âm thầm cảm thấy buồn cười nhưng vẫn vờ nghiêm túc an ủi anh: “Không sao đâu, anh cũng không cần buồn. Em biết bây giờ anh còn chưa được, đợi sau này anh được rồi thì chúng mình lại…”

Lệ Nhiên không nhịn được nữa mà bật cười, anh ôm đầu Sở Trần vào lòng mình, nói: “Em ngủ đi.”



Ngày hôm sau.

Lúc Sở Trần tỉnh dậy đã không còn nhìn thấy bóng dáng Lệ Nhiên bên giường nữa.

Cậu ngáp dài, lăn mình qua phần giường có ánh nắng chiếu, mở vòng tay kiểm tra tin tức mới nhất.

Ngoại trừ những tin rác, trong hòm thư còn có một bức thư được gửi lúc đêm muộn chưa xem, địa chỉ số hiệu người gửi có thêm mật mã giống hệt với người gửi tư liệu của Sư Hạo Ngôn lần trước.

Đôi mắt Sở Trần sáng lên, vội vàng mở ra xem.

Nội dung trong thư quả nhiên là những tài liệu về công ty của nhà họ Sở mà lúc trước cậu đã nhờ Thẩm Du và Lệ Duệ Đạt giúp đỡ điều tra.

“Nhà họ Lệ đúng là giỏi vãi!”

Sở Trần chậc lưỡi: “Điều tra tư liệu mà nhanh thật đấy.”

Đã thế những điều Sở Trần muốn điều tra không phải là những nội dung tầm thường mà là những tài liệu cơ mật của nhà họ Sở. Những loại tài liệu này một khi bị tung ra đều có thể dẫn đến sóng to gió lớn, đồng thời có thể nhờ những nội dung này để lật cả nhà họ Sở.

Xem ra “nước” nhà họ Lệ còn sâu hơn nhiều so với suy nghĩ của Sở Trần.

Cũng không hề giống với lời đồn đại bên ngoài, nói nhà họ Lệ đang đi đến bước đường cuối cùng…

Thậm chí những lời đồn này có lẽ đều do nhà họ Lệ cố ý tung ra.

Suy nghĩ của Sở Trần thoắt cái đã thay đổi, một lát sau lại nghĩ tới Lệ Phần.

Chỉ có điều nhà họ Lệ không phải kẻ thù.

Cho nên Sở Trần cũng không muốn tìm hiểu sâu xa hơn.

Cậu dựa nửa người vào đầu giường, xem tỉ mỉ hết nội dung trong thư mà khóe miệng cũng nhếch lên.

Kịch bản viết xong rồi, tiếp sau đây cần tìm được diễn viên.

Sở Trần mở vòng tay thông minh: /Anh Hoắc Lăng, có chút chuyện này em muốn nhờ anh giúp đỡ. Lúc nào anh rảnh mình gặp mặt nhé?/

Phòng huấn luyện.

Hoắc Lăng cả đầu ướt đẫm mồ hôi vừa đạp bay một Trùng tộc chạy tới tấn công, trong giây phút sức mạnh tinh thần của anh ta được phóng ra đã lập tức xé nát những Trùng tộc xung quanh.

Cả sức mạnh tinh thần và cơ thể của anh ta đều tiêu hao cùng lúc, đèn màu đỏ không ngừng lập lòe trong phòng huấn luyện nhắc nhở người trong phòng đã đến lúc thoát ra khỏi huấn luyện, nhưng Hoắc Lăng lại coi như không thấy.

Anh ta tập đến tận khi mệt nhoài vật ra sàn đất, đến cả ngón tay cũng không muốn động đậy. Lúc này, chương trình bảo vệ trong phòng tự động kích hoạt, Hoắc Lăng thở phào nhẹ nhõm, lồng ngực lên xuống kịch liệt hít từng ngụm khí lớn.

Năm phút sau, Hoắc Lăng không cho phép mình được nằm thêm nữa.

Anh ta cố sức đứng dậy đi ra khỏi phòng huấn luyện, cả người mệt mỏi đeo vòng tay thông minh mới nhìn thấy tin nhắn của Sở Trần gửi tới.

…. Anh Hoắc Lăng?

Lúc gửi tin nhắn nói chuyện riêng vẫn gọi mình như thế?

Chắc không phải cậu ta đang lập bẫy nào đợi mình đấy chứ?

Hoắc Lăng đanh mặt lại, bỗng dưng chẳng muốn trả lời Sở Trần. Anh ta ngồi xe bay quay về nhà, vừa đến trước cửa đã nhìn thấy Sở Trần ngồi trên ghế sofa nói cười rôm rả với Phong Như Vân.

Sở Trần nghe thấy tiếng cửa nhà mở ra bèn quay đầu, vừa nhìn thấy Hoắc Lăng cậu lập tức cười tủm tỉm gọi: “Anh Hoắc Lăng, anh về rồi đấy à.”

Hoắc Lăng sững lại: “… Ừ”

Sở Trần đứng dậy, nói: “Vừa rồi em còn đang nghĩ sao anh Hoắc Lăng lại không trả lời tin nhắn của em, sau rồi lại sợ anh Hoắc Lăng có chuyện gì nên vội vàng tới đây hỏi dì Phong mới biết thì ra anh Hoắc Lăng đi huấn luyện rồi. Anh Hoắc Lăng mệt rồi đúng không? Anh muốn uống nước không?”

Hoắc Lăng cảnh giác nói: “Tôi tự rót.”

Sở Trần ngoan ngoãn đáp: “Vâng, vậy em không làm vướng tay anh nữa.”

Phong Như Vân cười nói: “Vẫn là Tiểu Trần quan tâm A Lăng nhất. Đúng rồi, lúc trước không phải con bảo có chuyện gì cần tìm A Lăng à? Vừa hay giờ gặp nó rồi, con mau nói rốt cuộc là chuyện gì đi? Dì cũng tò mò chết đi được.”

Sở Trần vốn định nói riêng với Hoắc Lăng nhưng Phong Như Vân đã nói như thế rồi, cậu chỉ đành đáp: “Chuyện là thế này, con muốn hỏi anh Hoắc Lăng xem có quen người nào biết đánh bạc không?”

Đánh bạc?

Hoắc Lăng nhíu mày, một ngụm uống hết nước vừa rót, mới nói: “Chẳng phải cậu quen biết nhiều nhất cái loại người ấy hay sao?”

Sở Trần mỉm cười nhìn anh ta: “Vâng, quả thực là em có quen biết mấy người, nhưng những người mà em biết thì em trai em nó cũng quen. Đến lúc ấy làm sao lừa nó cắn câu được?”

Hoắc Lăng nhíu mày.

Phong Như Vân cũng sững sờ, bà nghĩ đến gì đó, hỏi: “Tiểu Trần, ý của con là…”

Bấy giờ Sở Trần mới nói: “Dì Phong, con với anh Hoắc Lăng bàn chuyện này riêng được không ạ?”

Phong Như Vân liếc nhìn Hoắc Lăng.

Hoắc Lăng khẽ gật đầu.

Phong Như Vân bèn nói: “Được, dù sao cũng đến lúc người trẻ các con làm chủ gia đình rồi. Tuổi này của dì không có việc gì thì cứ đi trồng hoa hay đi du lịch là được.”

“Không phải thế đâu dì.”

Sở Trần cười hi hi nói tiếp: “Sau này gặp phải chuyện gì lớn con còn đang mong dì Phong quyết giúp con đây này. Lần này con bàn riêng với anh Hoắc Lăng là vì con muốn làm chuyện xấu, đương nhiên phải giấu dì Phong rồi, nếu không chẳng phải sẽ để lại ấn tượng đứa bé hư cho dì ư? Nhỡ may dì vì thế không còn thích con nữa thì sao? Con còn đang muốn tranh giành tình yêu của dì với anh Hoắc Lăng đấy ạ.”

Phong Như Vân cười phá lên, đáp: “Nói gì mà tranh giành tình yêu? Tiểu Trần đáng yêu như thế sao có thể là đứa bé hư được? Nếu con làm chuyện xấu chắc chắn là vì người ta bắt nạt con trước.”

Hoắc Lăng lạnh lùng đứng một bên nhìn mẹ mình cười nói với Sở Trần, anh ta nhịn không nổi nữa mới giục: “Nhanh lên.”

Sở Trần nhún vai: “Vậy dì Phong ơi, con đi vào phòng sách với anh Hoắc Lăng trước đã ạ.”

“Được, con mau đi đi. Đợi lát nữa con ra giúp dì chọn màu quần áo nhé.”

“Vâng ạ.”

Sở Trần đi theo Hoắc Lăng vào phòng sách.

Hoắc Lăng nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn không nói chuyện chỉ đi theo sau mình của Sở Trần, thầm nghĩ: Lúc cậu không phải xin tôi làm chuyện gì cho, chẳng phải ngang ngược lắm cơ mà? Nói chuyện vênh váo khiến người ta chẳng biết làm sao mà trả lời cậu.

Sao bây giờ lúc đi nhờ vả còn biết cả gọi “anh Hoắc Lăng” rồi.

Nghĩ thế, anh ta lại châm biếm nói: “Cậu đúng là loại đi với bụt mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy ấy nhỉ.”

Sở Trần lườm Hoắc Lăng: “Lời này của anh nói sai rồi.”

Hoắc Lăng hầm hè: “Nói sai thế nào?”

Sở Trần: “Ít nhất lúc nhìn thấy anh, tôi còn nói tiếng người đấy.”

Hoắc Lăng ngây ra, sau đó mới kịp hiểu.

Thì ra Sở Trần đang nói anh ta không phải là người!

Ngay lập tức, lửa giận trong lòng Hoắc Lăng bốc cao ngùn ngụt, anh ta quay đầu định nói chuyện thì Sở Trần đã đưa vòng tay thông minh của mình đến gần vòng của anh ta. Một tiếng “bíp” vang lên, hệ thống nhắc nhở đã truyền tới một tập tin.

Sở Trần cúi đầu nói: “Được rồi, em trai đừng tức giận nữa. “Bí kíp nhận diện trà xanh” mà trước đây anh nhắc tới đã gửi cho em trai rồi đấy. Anh mất bao nhiêu thời gian mới viết ra được, em trai nhớ phải xem hết và học thuộc lòng nó, đừng để bị người khác lừa gạt.”

Hoắc Lăng: “?”

Hoắc Lăng cắn răng nói: “Ai là em trai của cậu?”

Sở Trần ngẩng đầu, đôi mắt cong thành hình trăng lưỡi liềm xinh đẹp, nói: “Rồi rồi rồi, anh không phải là em trai của tôi, anh là anh trai tôi, là anh Hoắc Lăng của tôi. Bây giờ chúng ta đi được chưa?”

Biểu cảm của Hoắc Lăng lạnh lùng, để tăng thêm khí chất đàn áp Sở Trần mà anh ta chẳng thèm để ý tới dáng vẻ lịch lãm thường ngày, chỉ ngón tay giữa mặt cậu, giọng điệu lạnh nhạt: “Tôi cảnh cáo cậu, cậu đi xin tôi làm việc thì phải chú ý ăn nói.”

Sở Trần vươn tay nắm lấy ngón tay của Hoắc Lăng, cố đẩy ngón tay của anh ta về, nói: “Rồi ok.”

Lời nói vô cùng qua loa lấy lệ.

Trong lòng Hoắc Lăng cố nén cơn giận, nhưng anh ta cũng lười tức Sở Trần.

Dù sao thì cho dù anh ta có tức giận thế nào, Sở Trần sẽ vẫn có bộ dạng hờ hững không để tâm như thế, vậy nên sự phẫn nộ của anh ta không khác nào đứa trẻ con giận nẫy không lý do.

Đúng là khiến người ta cảm thấy bất lực.

Vừa vào đến phòng sách, Hoắc Lăng đã lạnh nhạt: “Nói đi. Cậu muốn làm gì?”

Sở Trần cười đáp: “Quả thật là có một việc muốn nhờ anh giúp. Anh làm việc này coi như bồi thường vì không phải cưới tôi đi. Cũng đừng nói đến số tiền mà dì Phong cho tôi lúc trước, tôi mà cứ bám lấy anh thì chẳng phải số tiền đó cũng thuộc về tôi hay sao?”

Hoắc Lăng liếc mắt nhìn Sở Trần.

Sở Trần đang khoanh tay dựa người bên bàn trong phòng sách.

Đôi chân thon dài của cậu khép lại thẳng tắp, cũng không biết có phải vì nguyên nhân bình thường cậu không chịu ăn cơm hay không mà dáng người gầy hơn so với những người đàn ông khác, eo lại càng mảnh mai như một vòng tay cũng có thể ôm hết.

Làn da của cậu trắng nõn, hơi ngẩng đầu lên bày ra dáng vẻ dạy đời.

Cần cổ thon dài, hầu kết rõ ràng lên xuống.

Rèm cửa không kéo kín để lộ tia nắng chiếu từ ngoài cửa sổ vào, vừa đúng lúc chiếu lên người Sở Trần, dường như cả người cậu chia thành hai nửa, một nửa là dáng vẻ con cháu ngoan ngoãn đáng yêu khi gặp Phong Như Vân, còn một nửa lại là khí chất đột nhiên trở nên lạnh lùng trong phòng sách này, thậm chí còn là một Sở Trần có thể ngang sức ngang tài đấu với một người có sức mạnh tinh thần cấp S như Hoắc Lăng.

Hoắc Lăng nhíu mày, thu lại tầm mắt của mình: “Cậu nói đi.”

Sở Trần nghĩ đến chuyện làm sau này, khóe môi cong lên một nụ cười, nói: “Lúc trước tôi đã nói với anh và dì Phong rồi, tôi muốn cắt đứt mọi quan hệ với nhà họ Sở. Gần đây tôi đã nghĩ ra được làm thế nào rồi, tôi định thế này…”

Sau một cuộc nói chuyện, ánh mắt Hoắc Lăng lại một lần nữa phải đánh giá lại Sở Trần.

Trước kia Hoắc Lăng cảm thấy Sở Trần không giống với trong tưởng tượng của mình, nhưng cảm giác khác biệt khi ấy phần nhiều chỉ là cậu không hề quá hết thuốc chữa như trong lời đồn đại. Thế nhưng bây giờ, Hoắc Lăng thực sự cảm nhận sâu sắc được Sở Trần chẳng phải là “đèn cạn dầu”.

Cậu ta lập mưu gài bẫy một gia tộc rất hợp tình hợp lý, lớp này đan xen lớp khác, chỉ một cú thôi là có thể sút văng người ta xuống vực sâu thăm thẳm, còn không thèm bố thí dây thừng để leo lên. Mà gia tộc ấy chính là gia tộc đã dưỡng dục cậu ta từ nhỏ.

Trong suy nghĩ của Hoắc Lăng, cho dù Sở Nguy Vân có ngu ngốc háo sắc tìm phụ nữ ở bên ngoài, còn định dùng Sở Trần để tính toán muốn để cậu gả vào nhà họ Hoắc đi chăng nữa thì Sở Trần cũng không đến nỗi căm ghét nhà họ Sở đến vậy. Bởi vì ở Vọng Thành này, những bi kịch gia tộc như thế đầy rẫy khắp nơi.

Trừ phi cái chết của Giản Đại năm đó thực sự có ẩn khuất nào đó…

Trong lòng Hoắc Lăng hơi phân vân, trên mặt lại chẳng tỏ ra bất cứ cảm xúc gì, bình phẩm: “Cậu độc ác thật đấy.”

Sở Trần thong thả gật đầu: “Cảm ơn. Lần thứ hai anh khen tôi như thế rồi đấy.”

Hoắc Lăng: “…”

Khóe môi Hoắc Lăng hơi động, cuối cùng vẫn không nói gì thêm.

Buổi tối hôm ấy.

Hoắc Lăng lật người mấy lần vẫn không ngủ được, len lén trộm mở “Bí kíp nhận diện trà xanh” của Sở Trần cho ra xem.

...

Chuyện bên lề:

Hoắc Lăng: “Bí kíp nhận diện trà xanh quái gì thế! Toàn lừa người cả!”

Về sau, Văn Gia Ngọc nói chuyện với Hoắc Lăng.

Hoắc Lăng: “…”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi