Edit: Lune
"Anh Hành, cậu siêu quá đi mất!"
Khóe miệng Tạ Hành khẽ cong: "Tới lượt cậu rồi kìa."
Sinh viên xếp hàng trước cửa sổ chỉ còn đúng một người, Quý Miên vội quay đầu lại, nói món muốn ăn với cô nhà bếp.
Chiều nay họ không có lớp, sau khi ăn trưa xong, Quý Miên hỏi: "Anh Hành, lúc nữa cậu có về không?"
Tạ Hành nghĩ nghĩ rồi hỏi: "Cậu về ký túc xá à?"
"Không, tí nữa tớ ra sân bóng chơi một lúc. Tối không đi nữa, mấy hôm nay hơi lạnh, tối chỉ muốn rúc trong chăn thôi."
Thời tiết tháng 3, nhiệt độ lúc lạnh lúc nóng, mấy hôm trước chỉ cần mặc mình cái áo hoodie là có thể ra ngoài được rồi, mấy nay lại giảm nhiệt đột ngột, ra ngoài phải khoác thêm áo khoác.
"Vậy tôi cũng đi."
"Hở? Hóa ra anh Hành cũng biết chơi bóng rổ à?"
"Không biết."
Quý Miên sững người: "Thế cậu... chỉ ngồi ngoài sân xem thôi à?"
"Ừm, ngồi xem thôi."
Quý Miên thầm nhủ hai câu trong lòng, cảm thấy cách giết thời gian của Tạ Hành kỳ quặc ghê.
"Thế thì đi thôi."
Tạ Hành nhìn chằm chằm cậu một lúc lâu. Tống Ngọc cũng đâu biết chơi bóng, thế mà lần trước người này còn chủ động dạy người ta đấy thôi, dạy còn rõ tâm huyết.
"Ừm."
【Điểm si tình tăng 100, người đóng góp: Tạ Hành.】
Động tác cầm khay cơm của Quý Miên khựng lại, ngay sau đó bình tĩnh đứng dậy đi trả khay.
Điểm si tình của Tạ Hành đúng là rất lạ.
...
Sau bữa cơm, người trên sân bóng rất đông.
Quý Miên nhanh chóng tìm được vài gương mặt quen thuộc, lập tức chuẩn bị đi qua.
"Anh Hành, bên kia có chỗ ngồi."
Tạ Hành đi về hướng Quý Miên chỉ nhưng không ngồi xuống.
Có lẽ vì đang là ban ngày nên số người trong sân bóng nhiều hơn hẳn mấy lần Tạ Hành từng thấy trước đây.
Hắn im lặng nhìn các sinh viên vây quanh một quả bóng trong sân.
Thường thì phần lớn con trai đều thích bóng rổ, Tạ Hành coi như thuộc về phần nhỏ đặc thù còn lại. Giống như Quý Miên không thích chạy bộ vậy, Tạ Hành cũng chẳng hiểu tại sao lại có nhiều người thích chơi bóng rổ như thế.
Tạ Hành tựa người vào hàng rào sắt cách hơi xa sân bóng, chăm chú nhìn thiếu niên rực rỡ nhất trên sân.
Kỹ thuật bóng của Quý Miên rất tốt, chặn bóng, xoay hông, khéo léo vượt qua trung phong rồi chuyền bóng cho đồng đội không bị kèm ở giữa sân, một loạt động tác diễn ra cực kỳ trôi chảy.
Mái tóc ngắn bồng bềnh dưới ánh nắng, chút màu nâu pha lẫn trong nền tóc đen lúc này lại càng nổi bần bật.
Tạ Hành càng nhìn càng chẳng thể rời mắt nổi. Cảm giác tim loạn nhịp khi hắn hôn lên tóc Quý Miên lại xuất hiện lần nữa.
Mà lúc này chẳng hề có tiếng reo hò ồn ào của sinh viên trong lớp, tiếng trống dồn dập trong lồng ngực hắn rõ ràng hơn bao giờ hết.
"A a a, đẹp trai quá!"
"Đẹp trai thật, cậu ấy là đàn em khóa dưới của bọn mình phải không? Tớ nghe bạn cùng phòng nhắc đến mấy lần rồi."
Ở phía sau Tạ Hành, bên ngoài hàng rào sắt ngăn cách sân bóng truyền đến giọng của hai nữ sinh.
"Ừ, hình như tên là Lộ Chu thì phải?"
"Tên cũng hay nữa, không biết có bạn gái chưa nhỉ, khụ khụ..."
"Chắc là rồi nhỉ? Con trai kiểu này thiếu gì người theo đuổi, nên chắc là có rồi chứ. Ầy..."
Lúc này Tạ Hành mới rời mắt khỏi Quý Miên, quay đầu liếc hai chị gái kia, ngay sau đó lại quét mắt nhìn xung quanh.
Nam nữ đứng xem xung quanh không nhiều thì ít đều hướng mắt nhìn về phía Quý Miên ở giữa sân.
Hai chị gái kia nói đúng, Quý Miên chưa bao giờ thiếu người theo đuổi.
Dù ở viện họ hay các viện khác, chỉ tính riêng học kỳ trước thì Tạ Hành đã biết có bốn người cả nam lẫn nữ tỏ tình với Quý Miên rồi.
Mà đó còn là con số hắn nghe được từ miệng người khác đấy.
Quý Miên chưa bao giờ chủ động nhắc đến những người theo đuổi mình với ai, sau khi từ chối riêng xong thì luôn giữ đủ thể diện cho đối phương. Trên thực tế thì số người thích cậu chắc chắn còn vượt xa con số "4" này.
Ngón tay Tạ Hành nắm hàng rào sắt bỗng siết chặt.
Hắn mong Quý Miên là kẻ đa tình, nhưng Quý Miên lại phải lòng với mình Tống Ngọc, si tình tới nỗi chỉ có thể là mình người ấy.
Một phẩm chất tốt đẹp như si tình lại vô cớ khiến người ta bực bội khi gán vào người này.
【Điểm si tình tăng 200, người đóng góp: Tạ Hành.】
Lúc nghe thấy tiếng thông báo này, Quý Miên đang định nhảy lên chặn bóng, nghe tiếng thì thoáng cái xao nhãng, động tác liền chậm nửa nhịp.
Cậu trai cao lớn phía sau nhảy lên sớm hơn Quý Miên, lúc bắt được bóng lại không để ý bên dưới, khuỷu tay hạ xuống đập luôn vào sau vai Quý Miên.
Quý Miên bị cú khuỷu tay này đập cho choáng váng.
Cậu nhảy lên ngược chiều lực với bạn nam kia, tương đương với hai lực chồng lên nhau, chưa kịp thấy đau thì cơ thể đã mất thăng bằng trước, lúc tiếp đất, bước chân còn loạng choạng suýt ngã.
Mọi người trên sân lần lượt dừng động tác.
"Vãi..." Bạn nam lấy được bóng cũng ngây người, vội vàng ném bóng đi rồi qua đỡ cậu: "Xin lỗi nhé... không sao chứ Tiểu Chu?"
Mặc dù đằng sau vai phải đau dữ dội nhưng Quý Miên vẫn cố gắng giãn mày, nói với cậu bạn kia một câu "không sao".
Cậu bạn kia vẫn rất lo lắng: "Má ơi, tớ cảm thấy cú vừa rồi dùng sức mạnh lắm ấy..."
Quý Miên vừa định nói gì thì cổ tay trái bỗng bị ai đó nắm lấy, vai trái cũng đụng vào ngực người ta.
Vừa quay đầu lại thì thấy vẻ mặt cau lại của Tạ Hành.
"Anh Hành." Thấy là hắn, Quý Miên vô thức thả lỏng, dồn hết trọng tâm vào người Tạ Hành.
Quý Miên vốn tưởng nghỉ ngơi một lúc là cơn đau sẽ qua đi, nhưng cậu khẽ cử động vai phải, phát hiện đến cả cánh tay cũng tê rần, chắc là vừa rồi đụng phải gân nào rồi.
Câu nâng tay trái lên, vẫy vẫy với mọi người trong sân: "Các cậu chơi đi, tớ ra ngoài nghỉ một lúc."
Tạ Hành kéo cậu ra ngoài, ngồi xuống ghế dài bên cạnh sân bóng.
Cậu bạn va vào cậu cũng không chơi nữa mà đi ra khỏi sân với Quý Miên, vẫn không thấy yên lòng: "Tiểu Chu, cậu không sao thật chứ?"
"Không sao thật mà, tại vừa rồi tớ mất tập trung thôi."
Bấy giờ cậu bạn kia mới thở phào: "Vậy được rồi, cậu ngồi nghỉ đi, nếu lúc nữa vẫn thấy đau thì tớ đến phòng y tế với cậu."
Nghe Quý Miên đáp lại, cậu bạn kia mới quay người về sân bóng.
"Đau lắm à?" Đợi người kia đi rồi, Tạ Hành mới hạ giọng hỏi.
Công nhận là rất đau, nhưng Quý Miên nghĩ chắc không nghiêm trọng gì bèn nói: "Hơi hơi, tay hơi tê tí thôi, không có gì nghiêm trọng đâu."
"Anh Hành này." Tâm trạng Quý Miên rất phức tạp: "Cả ngày nay cậu cứ nghĩ gì thế?"
Sao cứ một lúc lại nhảy ra điểm si tình vậy?
Tạ Hành không hiểu ý cậu nhưng cũng không hỏi kỹ.
Suy nghĩ của hắn hiện giờ đang bị chấn thương của Quý Miên chiếm cứ: "Đến phòng y tế xem thử đi, dù không sao thì chườm đá cũng được. Tôi đi cùng cậu."
Quý Miên vừa nghe đã thấy nhức đầu, kiếp trước cậu ở bệnh viện mấy năm liền, giờ vừa nghe đến mấy chữ "phòng y tế" là đã bắt đầu khó chịu rồi.
Cậu thực sự không muốn đến cái nơi đầy mùi thuốc sát trùng đó nữa đâu.
"Tớ... tớ muốn nghỉ một lúc." Cậu kéo tay áo của Tạ Hành, giọng điệu mang ý thương lượng: "Anh Hành, mình không đến phòng y tế được không?"
Người bị cậu kéo tay sững sờ thấy rõ.
Động tác cùng giọng điệu này trong mắt Tạ Hành gần như tương đương với "làm nũng" rồi.
Hắn vẫn luôn cho rằng mình không nhìn nổi người khác làm nũng. Lần nào thấy ai làm nũng, dù là nam hay nữ thì Tạ Hành cũng nổi hết cả da gà.
Nhưng lúc này, vải áo bị Quý Miên kéo chạm vào cổ tay, xúc cảm nhẹ nhàng ấy truyền từ cổ tay lên đỉnh đầu rồi theo xương sống lan thẳng xuống tận thắt lưng, ngứa đến mức làm eo Tạ Hành bất giác rùng một cái.
-- Đệt.
Trong chốc lát, hắn không tìm lại được lý trí đã bỏ mình đi, não bộ lại ra lệnh cho miệng phải nghe theo ý muốn của Quý Miên, không khơi dậy nổi chút ý chí phản kháng nào.
"... Vậy thì không đi."
...
Hậu quả của việc không đến phòng y tế là nửa đêm, lúc Quý Miên đi ngủ, ngay cả nằm ngửa cũng đau không chịu nổi, chỗ gần xương vai phải bị trọng lượng cơ thể đè lên ván giường, còn đau hơn cả ban ngày.
Cậu buộc phải đổi tư thế, từ nằm ngửa thành nằm nghiêng.
Nhưng đến sáng hôm sau, khi Quý Miên thức dậy lại phát hiện chỗ bị va không chỉ đau mà còn xen lẫn cảm giác sưng tấy nữa.
"..."
Đùa à?
Cậu lập tức ngồi dậy, kéo cổ áo ngủ rộng thùng thình ra, cố gắng ngoái đầu lại nhìn sau vai mình.
Gần xương vai có một cục u màu xanh tím.
Thế mà sưng thật.
【Trông khá nghiêm trọng đấy, khuyên cậu nên đi khám đi.】Hệ thống lên tiếng khuyên nhủ.
Sưng thành thế này rồi, dù Quý Miên có không muốn đến phòng y tế đến mấy thì lúc này cũng phải chịu.
Cậu cầm điện thoại ở đầu giường, nhìn thời gian đã hơn 7 giờ rồi.
Sáng nay có tiết sớm nên chắc chắn không kịp đến phòng y tế lấy thuốc trước giờ học rồi.
Chỉ có thể đợi sau khi tan học mới đi được thôi.
Cậu nhanh chóng ngồi dậy, vất vả rửa mặt đánh răng xong, mặc thêm một cái áo khoác rộng bên ngoài áo nỉ cổ tròn, nhờ đó để che đi phần sưng tấy rõ rệt ở sau lưng.
Vì balo chạm vào vai sẽ đau nên Quý Miên chỉ có thể đeo cả hai quai vào vai trái, trông đậm phong cách của mấy thiếu niên trẻ trâu.
Quý Miên cứ thế bước ra khỏi cửa.
Đến lớp, ăn bữa sáng Tạ Hành mang đến xong rồi về chỗ ngồi trước khi vào học mấy phút, một ngày bình thường như mọi ngày.
"Tiểu Chu ơi?"
Lớp trưởng lớp 4 ngồi phía sau gọi Quý Miên một tiếng, nhưng lớp ồn quá nên người ngồi phía trước không nghe thấy, thế là cậu ta bèn chọc ngón tay vào lưng người trước mặt.
"Ái --" Quý Miên vừa bị cậu ta chạm vào, cả người suýt nhảy dựng khỏi ghế.
"Vãi..." Lớp trưởng sửng sốt, vội vàng rút tay lại.
Tầm mắt Tạ Hành chuyển sang Quý Miên, lập tức chau mày lại.
"Không sao, hôm qua bị thương tí ấy mà..." Quý Miên nhịn đau quay đầu lại: "Sao vậy?"
"À à." Lớp trưởng vẫn chưa hoàn hồn: "Thầy cố vấn bảo lớp trưởng và ủy viên ban tâm lý của các lớp tối nay đến văn phòng họp, chắc là về việc tổ chức buổi sinh hoạt lớp về tâm lý, vừa thấy gửi thông báo trong nhóm lớp trưởng xong."
"Ok, mấy giờ thế?"
"7 rưỡi nhé."
Lớp trưởng bị cậu chọc cười: "Bị thương khi chơi bóng à?"
"Ừ, nhẹ ấy mà." Lúc Quý Miên quay đầu lại thì bắt gặp ánh mắt của Tạ Hành.
"Sao đây? Hôm qua có nghiêm trọng thế này đâu."
Tuy Tạ Hành đang quan tâm nhưng ánh mắt hắn nhìn kiểu gì cũng làm người ta nổi da gà.
"Sáng nay tớ xem thì hình như... hơi sưng ý?" Trông biểu cảm càng lúc càng lạnh của Tạ Hành, chẳng hiểu sao giọng cậu lại yếu dần.
"..."
Tạ Hành không nói lời nào, hắn nắm cổ tay Quý Miên, muốn kéo người đứng dậy: "Đến phòng y tế thôi."
"Bây giờ á? Lỡ thầy điểm danh thì sao?"
"Chắc là không đâu."
"Hồi trước cậu bảo đừng ôm tâm lý may rủi còn gì?"
Tầm mắt Tạ Hành hờ hững liếc qua, Quý Miên lập tức ngậm miệng.
Tạ Hành kéo cậu đi, còn cậu thì ngoan ngoãn theo sau Tạ Hành, mãi đến trước khi bước vào cửa phòng y tế vẫn rất biết điều mà không mở miệng nói gì.
Đến phòng y tế lấy số xong, Quý Miên cầm tờ giấy đi vào phòng khám, Tạ Hành vào cùng với cậu, sau đó đứng bên cạnh.
"Bị thương ở đâu? Cởi áo ra tôi xem nào."
"Sau lưng, chỗ gần vai ấy ạ." Quý Miên vừa nói vừa cởi cái áo khoác rộng ra.
Trước khi vén áo nỉ, cậu lén nhìn Tạ Hành đang đứng bên cạnh rồi mím môi.
Quý Miên không quen cởi trần trước mặt người khác, cứ cảm thấy không tự nhiên kiểu gì.
Nhưng cuối cùng cậu vẫn vén áo lên, quay lưng về phía bác sĩ với Tạ Hành, từ thắt lưng cho đến bả vai hoàn toàn lộ ra ngoài.
Eo của Quý Miên rất đẹp, trông thon hơn đa số con trai, phía trên còn phủ một lớp cơ mỏng, đường cong mượt mà rõ nét.
Do lưng ít tiếp xúc với ánh sáng nên trắng hơn những nơi khác một chút.
Trên vòng eo săn chắc là làn da trắng như trứng gà bóc, nhìn dưới ánh đèn còn sáng đến mức chói mắt.
Tạ Hành mới chỉ nhìn một cái mà cả người đã bắt đầu khác thường rồi, hắn vội vàng quay sang chỗ khác.
Nhưng khi Quý Miên để lộ vết thương trên vai, mảng xanh đỏ đáng sợ đó lại kéo ánh mắt Tạ Hành trở lại, hắn nhìn mà thấy lòng mình thắt lại.
Mười phút sau, bác sĩ xác nhận không bị thương gân cốt, đưa cho Quý Miên túi đá chườm với cao dán, bảo cậu về chườm cho xẹp rồi dán cao vào.
Quý Miên về ký túc xá.
Tạ Hành không yên tâm nên không về lớp nữa mà về ký túc xá cùng cậu.
Quý Miên bọc khăn vào túi chườm, sau đó cầm túi chườm lên giường, nằm sấp chườm lạnh hơn nửa tiếng.
Chờ Tạ Hành nhắc cậu hết giờ rồi mới ngồi dậy nhìn thoáng qua vết thương, ấy thế mà xẹp hơn nửa thật này.
"Anh Hành, có vẻ cũng ổn ổn rồi." Cậu vừa nói vừa giẫm thang xuống khỏi giường.
Tạ Hành ngồi trên ghế của Quý Miên chờ ở dưới giường, nghe vậy thì nhẹ nhàng gõ hai cái vào hộp cao dán mà bác sĩ cho để trên mặt bàn, ý bảo còn phải dán cao nữa.
Cũng ổn ổn rồi? Ma mới tin.
Hắn mở hộp thuốc lấy ra một miếng cao dán rồi xé bỏ bao bì, mùi nồng của các loại thuốc Đông y hòa trộn với nhau nhanh chóng lan ra khắp phòng.
Quý Miên cầm lấy miếng cao dán từ tay hắn, hai tay với với một lúc vẫn không tới bèn dừng lại.
Cậu phải làm sao mới dán được cái này vào lưng đây?
"Để tôi dán cho."
Miếng cao dán lại trở về tay Tạ Hành.
Hắn đứng dậy: "... Áo."
"Ồ." Quý Miên quay lưng lại, kéo áo nỉ lên, tựa ngực vào thang chờ Tạ Hành dán cho.
Ở trong phòng y tế, xung quanh còn có người qua lại nên không thấy gì lạ.
Nhưng giờ cửa ký túc xá đóng chặt, trong phòng chỉ có Tạ Hành với Quý Miên, cảm giác riêng tư bỗng tăng vọt, nhất là khi lưng của Quý Miên ở ngay trước tầm mắt của Tạ Hành, đưa tay ra là sờ tới được.
Mùi thuốc Đông y xộc vào mũi làm người ta hơi váng đầu. Tạ Hành cố gắng hết sức để mắt mình chỉ nhìn vào vết thương của Quý Miên chứ không nhìn sang chỗ khác.
Xé bỏ miếng bóng chống nước, hắn dán một góc cao lên chỗ phía trên bên phải vết thương. Lúc dán, khớp ngón tay vô tình cọ vào làn da mịn màng ấm áp sau lưng Quý Miên.
Quý Miên gác trán lên tay vịn của cái thang, miếng cao dán chạm vào vết thương kích thích làm nhịp thở của cậu dần bất ổn.
Nếu Tạ Hành không ở đây thì chắc cậu đã không nhịn được mà bật ra thành tiếng rồi.
Tạ Hành cảm giác làn da dưới lòng bàn tay mình đang run rẩy nhè nhẹ, tựa như cành cây phủ tuyết vào ngày đông bị gió thổi lung lay.
Hắn bỗng thấy tình cảnh lúc này cực kỳ không ổn.
Nếu không phải tay hắn đang cầm là miếng cao dán thì cứ như là...
Đầu óc bắt đầu liên tưởng đến những thứ khác, thoáng chốc, Tạ Hành bỗng thấy miệng mình khô hết cả, máu dồn sạch lên não.
Hắn vội tăng tốc, chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi bầu không khí hết sức lạ lùng này, nào ngờ vì nóng vội quá nên lúc cuối khi vuốt phẳng góc miếng cao dán lại không kiểm soát được lực tay.
"Ư..." Quý Miên đau đến mức nước mắt sắp trào ra.
Nhưng Tạ Hành lại bị tiếng rên kìm nén kia của cậu làm cho run cả chân.
"Xin lỗi --" Hắn vừa lên tiếng thì phát hiện giọng mình đã khản đặc, thế là lập tức ngậm miệng vào.
"Không sao." Quý Miên thở ra một hơi, nuốt ngược nước mắt sắp trào ra: "Dán xong chưa?"
"Rồi."
"Cảm ơn anh Hành nhé." Quý Miên buông vạt áo xuống, toan quay lại.
Tuy không biết biểu cảm hiện giờ của mình thế nào, nhưng trực giác mách bảo Tạ Hành rằng lúc này không thể để Quý Miên nhìn thấy mặt mình được, cho nên hắn vội bỏ lại một câu rồi nhanh chóng bước vòng qua lưng Quý Miên rời khỏi phòng.
Lúc Quý Miên hoàn hồn thì cửa ký túc xá đã "cạch" một tiếng đóng lại rồi.
Quý Miên: "..."
Sao vội thế?