Edit: Lune
Lạc Dã ôm cặp sách, ngẩng đầu nhìn Quý Miên, không hề mở miệng gọi "anh trai".
Hai người một lớn một nhỏ đều im lặng nhìn nhau.
Lạc Chỉ Thư hơi lúng túng, tuy trước đó có đoán hai anh em hẳn chưa thể thân thiết với nhau nhanh được, nhưng bà không nghĩ tình huống sẽ như thế này.
Cuối cùng vẫn là bác Lâm lên tầng gọi Quý Miên ban nãy bước ra từ bếp, lên tiếng phá vỡ bầu không khí căng thẳng: "Ông chủ, bà chủ, bữa tối chuẩn bị xong rồi."
Hạng Ngạn Minh mở lời làm dịu bầu không khí: "Ăn cơm trước đã."
Ông vỗ nhẹ vai Lạc Chỉ Thư an ủi: "Chúng nó mới gặp nhau lần đầu, đừng vội."
Lạc Chỉ Thư chậm rãi gật đầu: "Vâng."
...
Suốt bữa tối, Quý Miên đều bày ra vẻ mặt lạnh lùng, diễn vai nam phụ ác độc.
Ăn xong, Hạng Ngạn Minh dẫn hai mẹ con Lạc Chỉ Thư lên phòng trên tầng.
Tầng hai có tổng cộng sáu phòng, một phòng làm việc, một phòng ngủ chính và ba phòng ngủ phụ. Trong đó, một phòng ngủ phụ để trống làm phòng cho khách, còn phòng còn lại là phòng là phòng vẽ của Hạng Niệm.
Tính cách ngạo mạn của Hạng Niệm không chỉ xuất phát từ sự nuông chiều của gia đình mà còn từ tài năng thiên bẩm của bản thân anh ta. Anh ta có năng khiếu ở phương diện hội họa và âm nhạc, chỉ cần để tâm một chút là đã đạt được kết quả vượt xa những người khác rồi. Chỉ có khoản học hành là thảm không nỡ nhìn.
Bởi vậy, không một ai có thể tưởng tượng được một thiếu niên tài năng ở nhiều phương diện như thế lại luôn tỏ ra cay nghiệt với em trai và mẹ kế của mình tới vậy.
Để duy trì thiết lập nhân vật nên Quý Miên đã vào thế giới này từ rất sớm, bỏ rất nhiều công sức để học vẽ.
Nếu chỉ mình hội họa thì còn đỡ, đây Quý Miên lại là một tên điếc tông chính hiệu, hát lạc điệu chưa là gì, mấy cái nốt nhạc với tiết tấu Quý Miên học mãi mà vẫn không tài nào hiểu được.
Cho nên anh quyết định chuyển năng khiếu âm nhạc của Hạng Niệm sang việc học.
Ngày trước hệ thống từng nhắc nhở Quý Miên đừng làm mấy chuyện không cần thiết trong tiểu thế giới là vì sợ Quý Miên biết mình đang ở trong thế giới ảo rồi sẽ hành động tùy tiện chẳng kiêng nể gì, khiến cốt truyện sụp đổ, dẫn đến việc sửa chữa thế giới ảo sau này sẽ cực kỳ phiền phức.
Còn giờ hệ thống cho rằng, miễn là Quý Miên không mắc lỗi ở những tình tiết quan trọng thì mấy cái chuyện nhỏ nhặt này cũng chẳng liên quan gì tới cốt truyện về sau, thành thử cũng mặc kệ anh luôn.
Sáu căn phòng được đầu cầu thang chia thành hai phần, bên phải là phòng vẽ, phòng ngủ của Hạng Niệm và phòng ngủ của Lạc Dã. Phòng ngủ của hai người ngay sát nhau, đây là do Hạng Ngạn Minh cố tình sắp xếp, ông cảm thấy hai anh em ở gần nhau như vậy sẽ thuận tiện hơn.
Ba phòng còn lại thì ở bên kia.
Vừa lên tầng, Quý Miên không để ý ba người kia thế nào, đi thẳng vào phòng mình rồi đóng sập cửa lại.
Hạng Ngạn Minh suýt tức điên.
Thằng nhóc thối này!
"Thằng bé này..." Ông quay đầu nhìn Lạc Chỉ Thư, vẻ mặt có hơi áy náy.
Lạc Chỉ Thư lắc đầu: "Không sao mà anh, con trai ở tuổi này không chấp nhận ngay được cũng là chuyện bình thường."
Phòng Quý Miên ở chính giữa, hai bên trái phải liền kề với phòng anh lần lượt là phòng vẽ và phòng của Lạc Dã.
Hạng Ngạn Minh đưa Lạc Dã vào phòng ngủ của cậu, bật đèn lên. Bên trong rõ ràng đã được sửa sang rất cẩn thận tỉ mỉ. Kệ sách, tủ cùng các đồ vật trang trí đều có phong cách và gam màu khác biệt so với toàn bộ căn phòng trong nhà.
Khuyết điểm duy nhất là có vẻ trẻ con quá.
Hạng Ngạn Minh cúi người, ôn hòa nói với Lạc Dã: "Tiểu Dã thích không? Có chỗ nào không ổn thì cứ nói với bố nhé."
Lạc Dã nhìn con gấu bông to đùng trên giường, khó khăn gật đầu.
Hạng Ngạn Minh chỉ cho Lạc Dã cách sử dụng vòi hoa sen trong phòng tắm với vị trí công tắc của mấy cái đèn trong phòng ngủ một lượt, sợ Lạc Dã không biết dùng.
Chẳng qua ông lo lắng hơi thừa rồi, vì khả năng tự lập của Lạc Dã rất mạnh.
Lạc Chỉ Thư gặp phải người không tốt, người chồng trước sau khi kết hôn với bà được vài năm thì đã ngoại tình.
Sau khi hai người ly hôn, Lạc Dã theo mẹ.
Khi ấy, tuy Lạc Dã mới bốn, năm tuổi, nhưng đã biết hiếu thảo với mẹ. Cậu biết mỗi ngày Lạc Chỉ Thư phải làm việc vất vả đến tận khuya để kiếm tiền nuôi sống hai mẹ con, cho nên hàng ngày sau khi tan học về nhà, Lạc Dã thường sẽ kéo ghế đẩu vào trong bếp, chuẩn bị bữa tối đơn giản cho mình và mẹ, cuối tuần được nghỉ còn phụ trách thêm việc nhà.
Để chắc chắn là Lạc Dã biết dùng phòng tắm, Hạng Ngạn Minh và Lạc Chỉ Thư ở lại trong phòng Lạc Dã chờ cậu tắm rửa, thay quần áo rồi tự sấy khô tóc xong mới đứng dậy chuẩn bị về phòng nghỉ ngơi.
"Ngạn Minh, anh ra trước đi. Em nói chuyện với Tiểu Dã một lúc."
Hạng Ngạn Minh nhìn vợ một cái, ừ một tiếng rồi rời đi.
Lạc Dã chuẩn bị đi ngủ, cậu ngồi trên mép giường nhìn mẹ mình, chờ bà lên tiếng.
"Tiểu Dã." Lạc Chỉ Thư mím môi, đoạn ngồi xuống bên cạnh Lạc Dã: "Con qua nói chúc anh trai ngủ ngon được không?"
Lạc Dã giương mắt nhìn bà, chậm rãi nói: "Mẹ à, nhà mình có thói quen này đâu."
"..." Lạc Chỉ Thư bỗng bị nghẹn họng.
"Chỉ, chỉ qua chào một tiếng thôi, nay là ngày đầu tiên con gặp anh mà con còn chưa gọi anh là anh trai nữa. Anh Hạng Niệm sẽ buồn đó..."
Trong cách nghĩ của Lạc Chỉ Thư, suy cho cùng Hạng Niệm cũng không phải con bà, bà không có tư cách trông nom dạy bảo đối phương. Điều bà có thể làm chỉ là để Lạc Dã làm tròn vai trò một người em trai mà thôi.
Lạc Dã phản bác: "Nhưng con cảm thấy anh ấy không thích con."
"Tiểu Dã ngoan thế này cơ mà, sao anh lại không thích con chứ?" Lạc Chỉ Thư xoa mái tóc mềm mại của Lạc Dã: "Tiểu Dã nghe lời mẹ qua chào anh trai được không."
Hàng mày của Lạc Dã nhăn lại, cậu thực sự không hiểu tại sao mẹ lại cứ bảo cậu phải thân thiết với người kia.
Rõ ràng người ta không thích cậu, sao cậu còn phải dán tới gọi người ta là "anh trai?"
Trước ánh mắt mong chờ của mẹ, cậu mím môi, xuống giường xỏ dép vào.
...
Cốc cốc.
Lúc cửa phòng bị gõ, Quý Miên đã thay xong đồ ngủ chuẩn bị đi ngủ rồi.
Anh xuống giường, ra mở cửa.
Ngoài cửa, Lạc Dã đi dép chỉ cao đến eo anh, cái quần ngủ dài tới tận gót chân.
Lạc Dã ngẩng đầu lên, mặt không biểu cảm: "Anh ơi."
Lông mi cậu vừa dày vừa dài nhưng không hề cong vút, lúc ngước mắt lên nhìn người khác trông giống hệt một chú gấu túi lười biếng.
Quý Miên vừa mới mở cửa ra đã cảm thấy trái tim mình bị "đánh gục" bởi sự đáng yêu này.
Tai anh lập tức đỏ lên:【Em trai tôi đáng yêu quá đi mất!】
Hệ thống:【...】
Mới thế đã thành em trai cậu rồi à?
【Lạc Chỉ Thư bảo nó qua đây đấy.】Nó nói.
Quý Miên ngớ ra.
Lạc Dã vẫn đang nhìn anh chằm chằm.
Quý Miên gạt bỏ ý nghĩ trong đầu, chau mày lạnh giọng hỏi: "Có chuyện gì?"
"... Mẹ em bảo em đến chúc anh ngủ ngon." Lạc Dã nói mà không hề để lộ vẻ khiên cưỡng của mình.
"..."
Quý Miên im lặng.
Quý Miên không có nhìn nhận gì đặc biệt về Lạc Chỉ Thư, xét ở nhiều phương diện thì bà ấy là một người rất tốt.
Nhưng anh nhớ trong cốt truyện, lúc mà Lạc Dã bị Hạng Niệm bắt nạt khinh khi rồi phát tín hiệu cầu cứu với bà, thì cách giải quyết mà Lạc Chỉ Thư đưa ra lại là bảo Lạc Dã nhẫn nhịn.
Nhưng chính vì cách làm chịu nhịn thuận theo như thế nên Hạng Niệm mới càng lúc càng quá đáng.