NAM PHỤ THÂM TÌNH HÔM NAY ĐÃ SỤP ĐỔ CHƯA



chương 26Lục Toại thất hồn lạc phách nhìn Lâm Tử Nhiên, môi khẽ run lên, trong đôi mắt đen láy lộ ra vẻ khẩn cầu: “Không, sẽ không… anh nói dối em đúng không...”Lâm Tử Nhiên có chút thương hại nhìn hắn, chậm rãi nói: “Vốn dĩ anh không muốn nói để em mãi cho rằng mẹ em chết là vì cứu anh, nhưng em vẫn biết còn truy vấn muốn anh thừa nhận… Anh không có cách nào nói dối nữa, đây mới là toàn bộ chân tướng.”Lục Trăn đúng là người bị hại, nhưng đối mặt với Lục Toại hắn lại thẹn với lương tâm.Đây là lý do thực sự Lục Trăn luôn muốn bù đắp cho Lục Toại.Lục Toại vẫn duy trì tư thế nửa quỳ gần mép ghế sô pha ngơ ngẩn không nhúc nhích, ánh mắt bất lực bàng hoàng giấu dưới khuôn mặt đờ đẫn, như thể tin tưởng vững chắc vào một thứ gì đó lại vô tình bị đánh nát.Lâm Tử Nhiên thấy dáng vẻ này của hắn, khó tránh có chút mềm lòng, nhưng Lục Trăn không có khả năng che giấu lương tâm tiếp nhận hối ý của em trai khi mà Lục Toại chưa biết sự thật; mà mình chỉ là một người chơi không có lý do gì che giấu chân tướng này thay Lục Trăn.Cho nên, nếu ngươi đã biết thì đơn giản biết toàn bộ đi.Nhìn dáng vẻ của Lục Toại yêu cầu cần bình tĩnh một chút, chờ ngày mai tỉnh lại hùng hài tử này sẽ tự mình rời đi thôi, cậu không tin hắn không hắc hóa.Lâm Tử Nhiên quyết định ra ngoài dạo một vòng, chờ Lục Toại rời đi thì lại về!Cậu đứng dậy cầm chìa khóa rời đi, lần này Lục Toại không ngăn cản cậu.Bất quá bây giờ nên đi đâu thì tốt?Lâm Tử Nhiên lục ví, ngoài ý muốn thấy một thẻ hội viên màu đen, cậu chợt nhớ ra, này không phải hội sở cao cấp Lục Trăn thường lui tới sao? Là địa phương tốt để ăn nhậu chơi bời!Hội sở này trước kia Lục Trăn thường tới, nhưng Lâm Tử Nhiên chỉ đến đó hai lần, một lần trong đó là Triệu Minh Trạch hẹn cậu.Ngày thường Lâm Tử Nhiên thích ở nhà cày phim và chơi game, không nghĩ đến việc tới hội sở thương vụ cao cấp như này, cũng không thích nói sinh ý cho nên vẫn luôn không đến.

Hôm nay tình huống đặc thù không bằng đến đó giết thời gian.Thật nhanh cậu đã lái xe đến điểm đến.Vừa mới bước vào nhân viên phục vụ quen thuộc đưa Lâm Tử Nhiên đến ghế lô cậu thường ngồi, cung kính nói: “Lục tổng, hôm nay ngài đi một mình sao?”Lâm Tử Nhiên mỉm cười: “Ừm, anh đi chuẩn bị mang đồ ăn tới đi.”Nhân viên phục vụ nói: “Vâng, xin hỏi ngài vẫn chọn món trước kia thường dùng phải không?”Lâm Tử Nhiên gật gật đầu.Khi người phục vụ rời đi, Lâm Tử Nhiên ngồi xuống ghế sô pha mềm mại mệt mỏi xoa xoa trán.Mắt thấy cốt truyện chệch khỏi quỹ đạo thành cái dạng này, e rằng không có cách nào xoay chuyển tình thế được nữa, nhiệm vụ này coi như thất bại.

Lâm Tử Nhiên thất vọng thở dài, nhưng cũng không quá khó tiếp thu, dù sao cũng chỉ là một trò chơi thắng thua là chuyện bình thường, nếu thua nhiều thắng ít thì...!haha điều đó rất bình thường mà phải không!Thua thì thua, cùng lắm thì lần sau lại đến!Lâm Tử Nhiên hỏi hệ thống: “Tôi muốn rời khỏi trò chơi, nên thao tác như thế nào?”Hệ thống: “Cùng những trò chơi khác không khác biệt lắm.”Lâm Tử Nhiên: ?Hệ thống: “Thông quan hoặc tử vong, người chơi đều sẽ lập tức rời khỏi trò chơi.”Lâm Tử Nhiên:……Đúng là không sai biệt với trò chơi khác là mấy...!nhưng vấn đề là chết thì chết thôi vì không hề có cảm giác, nhưng đây là trò chơi nhập vai thực tế ảo, chẳng lẽ rời khỏi trò chơi này còn phải tự sát một lần?Lâm Tử Nhiên thử hỏi: “Không thể trực tiếp lui được à?”Hệ thống: “Không thể, trừ khi người chơi gặp nguy hiểm trong hiện thực mới kích hoạt cơ chế bảo vệ người chơi.”Lâm Tử Nhiên do dự...!Đúng lúc này đồ ăn được mang lên.Ầy, vấn đề khiến người bối rối về sau lại suy xét vậy, trước mắt không thể cô phụ mỹ thực!Đầu bếp ở đây có tay nghề rất tốt, có chút khác biệt so với khách sạn nhà mình nhưng cũng rất tuyệt, Lâm Tử Nhiên vui sướng ăn một bữa ngon, tâm trạng cũng không tệ lắm.Nói ra thì cậu thực sự đánh giá thấp độ khó của trò chơi này, muốn thông quan không dễ dàng, thế mà còn có cốt truyện ẩn…Ăn uống no say Lâm Tử Nhiên buông đũa, thấy thời gian còn sớm nên cậu quyết định ở chỗ này nghỉ ngơi một lát, tránh về sớm lại đụng phải Lục Toại.Sô pha ở đây thật sự rất mềm mại, ánh sáng tối tăm, chóp mũi vấn vương mùi đàn hương thanh u, tịnh tâm tịnh thần..Lâm Tử Nhiên mơ màng chìm vào giấc ngủ.…………………..Nam nhân ôn nhuận thanh nhã nằm trên sô pha, cậu tựa hồ có chút mệt mỏi bộ dạng ngủ không quá an ổn, có lẽ bởi vì xoay người nên một cánh tay tùy ý buông thõng xuống sô pha, trên tây trang có vài nếp nhăn lộn xộn, cà vạt cũng nới lỏng.Khi Triệu Minh Trạch đẩy cửa đi vào liền nhìn thấy cảnh này.Đáy mắt hắn đen nhánh không hiện rõ thần sắc, trầm mặc một lát liền chậm rãi nâng bước đi tới, rũ mắt nhìn chăm chú nam nhân đang ngủ.Lâm Tử Nhiên ngủ không sâu, đột nhiên cảm thấy sườn mặt và cổ mình có chút ngứa, cậu xoay người lại, chậm rãi nhíu mày mở mắt ra.

Khi nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú thâm thúy của Triệu Minh Trạch cậu không khỏi ngẩn ra, ngay sau đó duỗi tay đẩy hắn ra!Trong bóng tối đôi mắt của Triệu Minh Trạch sâu không thấy đáy, nhưng ánh mắt lại nóng rực như sắp thiêu đốt mọi thứ.Lâm Tử Nhiên có chút bất an, cậu cố gắng giữ bình tĩnh lạnh lùng nói: “Sao anh lại ở đây?”Triệu Minh Trạch nhìn cậu thật sâu, nhếch khóe môi, khàn khàn cười nói: “Này là hội sở tôi mở, thẻ cũng là tôi đưa em, em quên rồi sao?”Lâm Tử Nhiên: !!!Loại chuyện lông gà vỏ tỏi thế này thì ai mà biết được! Kịch bản cũng không viết a!Bất quá cậu sẽ không bị lừa một cách dễ dàng đâu!Lâm Tử Nhiên vẻ mặt lạnh đạm nhìn hắn, cau mày nói: “Thì sao? Tôi tới nơi này cũng không phải tới gặp anh.


Chẳng lẽ ý của Triệu tổng là, sau này không chào đón tôi tới nơi này tiêu phí?”Nói xong câu đó cậu nhìn thấy Triệu Minh Trạch khẽ mím môi, ánh mắt tối sầm, giống như đang nỗ lực đè nén cảm xúc thống khổ nào đó.Lâm Tử Nhiên trong lòng nhảy dựng, trong khoảng thời gian cùng Triệu Minh Trạch ở chung quá nhanh, Triệu Minh Trạch lại ôn nhu chăm sóc suýt chút nữa khiến cậu quên mất đây là vai phản diện điên cuồng! Lúc trước lá mặt lá trái còn tốt, bây giờ Lục Toại đã làm rõ hết thảy khó đảm bảo Triệu Minh Trạch sẽ không làm ra mấy chuyện nguy hiểm gì.Chậc, lần tới không đến chỗ này nữa, còn không bằng đi xem phim đâu.Lâm Tử Nhiên vỗ vỗ quần áo đứng lên: “Tôi về trước.”Ngay khi cậu đi ngang qua Triệu Minh Trạch, hắn đột nhiên nắm lấy cổ tay cậu, thập phần dùng sức khiến Lâm Tử Nhiên không thể không quay đầu đối mặt với hắn.Triệu Minh Trạch nhìn cậu thật lâu, môi mỏng khẽ mấp máy, giọng nói khàn khàn như che giấu sự đau lòng, nói: “Em hiện tại cứ như vậy, không muốn nhìn thấy anh sao?”Bộ dáng này của anh, giống như thật sự luyến tiếc tôi vậy.Lâm Tử Nhiên trầm mặc sâu kín thở dài, cứ việc Triệu Minh Trạch xác thật hợp khẩu vị của cậu, trong khoảng thời gian này cũng coi như ở chung vui vẻ, nhưng cho dù Lục Toại không vạch trần chân tướng thì cậu cũng không có khả năng cùng hắn ở bên nhau.Lâm Tử Nhiên nâng mắt bình tĩnh nói: “Anh không nên làm vậy.”“Không nên làm sao? Không nên gửi những tấm ảnh đó cho em? Không nên âm thầm đối phó Ôn Dự?” Giọng Triệu Minh Trạch khàn khàn, khóe miệng nở một nụ cười nhạt giễu cợt, hắn nói: “Nếu tôi không làm thế, em sẽ cùng tôi ở bên nhau sao?”Lâm Tử Nhiên tựa hồ rất thất vọng với hắn, trầm giọng nói: “Vậy anh cũng không nên thương tổn Ôn Dự.”“Ôn Dự.” Triệu Minh Trạch cười lạnh một tiếng, hắn đột nhiên tới gần Lâm Tử Nhiên, rũ mắt nhìn chăm chú vào mắt cậu: “Trong mắt em chỉ có Ôn Dự…… Hắn yêu em như tôi sao?”Làm sao? Giống như những việc xấu xa anh làm đều do anh yêu tôi vậy á, anh tính toán kiên trì với thiết lập thâm tình đến cùng có đúng không?Ánh mắt Lâm Tử Nhiên khẽ nhúc nhích, cười tự giễu nói: “Anh yêu tôi? Anh yêu tôi cho nên lừa dối tôi, làm tổn thương người tôi yêu.

Đây là cách anh yêu một người sao?”Nói xong liền hất tay Triệu Minh Trạch ra.“Yêu không phải là cái cớ để tổn thương người khác.” Lâm Tử Nhiên nhìn vào mắt hắn, vẻ mặt tựa hồ đau khổ nhưng quyết tuyệt, mở miệng nói từng chữ: “Về sau anh đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa.”Cậu xoay người rời đi, lãnh khốc vô tình.Nhưng chỉ có hệ thống mới biết cậu hoảng đến nơi rồi.Lâm Tử Nhiên nôn nóng nói: “Triệu Minh Trạch không đuổi theo đi?”Hệ thống: “…… Không.”Lâm Tử Nhiên: “Vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi!”Hệ thống: “……”Lâm Tử Nhiên một tiếng trống làm tinh thần hăng hái đi ra hội sở, may mắn Triệu Minh Trạch không đuổi theo.

Cậu cảm thấy nơi này quá nguy hiểm về sau không nên tới nữa, vì thế móc tấm thẻ đen kia ra trực tiếp ném vào thùng rác.Sau đó quay đầu đi chợ, xem hai bộ phim, lại ăn một đống đồ ăn khuya cho đến tận khuya mới về nhà.Cánh cửa đóng chặt bên trong không có ánh đèn, Lâm Tử Nhiên thở phào nhẹ nhõm, xem ra Lục Toại đã rời đi.Hôm nay khó khăn quá mà..Lâm Tử Nhiên mở cửa đi vào nhà, thay dép lê, đang định trở về phòng nghỉ ngơi, thời điểm đi ngang qua sô pha một giọng nói thật nhẹ đột nhiên vang lên: “Ca…”Lâm Tử Nhiên bỗng dưng quay đầu đối mặt với Lục Toại trong bóng đêm tối đen như mực, cậu thiếu chút nữa gần như tắt thở!Moá, ở nhà mà không biết bật đèn lên là sao!Khoan đã, Lục Toại sẽ không hắc hóa đến mức muốn giết mình để trả thù đó chứ? Hắn ghét cậu đến vậy sao? Chẳng lẽ hôm nay cậu sẽ chết ở chỗ này? Bất quá… Chết không phải vừa lúc có thể rời khỏi trò chơi sao? Vậy chính mình hẳn không nên phản kháng…Chỉ là trận này mình thua thật thảm, cốt truyện lung tung rối loạn không nói, cuối cùng còn chết trong tay vai chính công nữa, sợ là không đến cấp D.Ngay lúc Lâm Tử Nhiên hốt hoảng Lục Toại đã từng bước đi tới gần, nhìn cậu bằng ánh mắt buồn bã và đau đớn, khàn giọng nói: “Em đã suy nghĩ kỹ rồi, đó không phải là lỗi của anh.

Mẹ em rơi vào nông nỗi kia là bà gieo gió gặt bão.


Em biết….

anh chỉ muốn bảo vệ chính mình...”“Nếu không phải bà ấy thì chuyện gì cũng không xảy ra.

Chúng ta sẽ vẫn như trước đây…”Lâm Tử Nhiên rốt cuộc cũng lộ ra thần sắc ngoài ý muốn, cậu cho rằng Lục Toại đi rồi, cho rằng Lục Toại sẽ trách cậu, chỉ không nghĩ tới sẽ là dạng kết quả này.Xem ra đứa nhỏ này không phải không có thuốc nào cứu được.Lục Toại tham lam hèn mọn nhìn Lâm Tử Nhiên, thấy cậu không rời đi như lúc trước, hồi lâu mới vươn tay thật cẩn thận ôm lấy cậu, vùi cằm vào gáy cậu giọng nói nghẹn ngào: “Ca...!Xin anh đừng ném em đi, chỉ cần anh cho em ở lại kêu em làm gì cũng được.

Ngoài anh ra thì em chẳng còn gì cả.”Lâm Tử Nhiên hít sâu một hơi, trong mắt hiện lên vẻ bất đắc dĩ.Nếu Lục Trăn thực sự tồn tại, thực sự có thể nghe thấy những lời này, chắc chắn sẽ gặp ác mộng...!bởi vì ngươi xem, Lục Toại căn bản không vì thế mà trách ngươi, ngươi không làm gì sai cả.Vì vậy không cần áy náy, không cần đau khổ, không cần tự trách.Lâm Tử Nhiên đột nhiên cười trầm thấp nói: “Được.”Lưu lại thì lưu lại đi, dù sao cốt truyện đã sụp đổ thành cái dạng này, cũng không trông cậy bẻ trở lại như cũ, nhìn bộ dáng Lục Toại xem anh trai giống như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, đánh chết hắn cũng không dám đoạt người đàn ông của cậu.Ai yo, ai có thể nghĩ đến một ngày, muốn đội nón xanh cũng khó như vậy?………………Bất chấp tất cả Lâm Tử Nhiên ngủ một giấc ngon lành.Ngày hôm sau nằm trên giường cậu bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề.Lâm Tử Nhiên khó hiểu hỏi: “Nếu tôi có thể kích hoạt cốt truyện ẩn ‘Bí mật của Lục Trăn’ vậy tại sao thời điểm Triệu Minh Trạch nói thích tôi, tôi lại không thu được nhắc nhở từ cốt truyện ẩn? Chẳng lẽ chuyện hắn thích tôi không tính là cốt truyện ẩn sao?Hệ thống: “……” Ahahaha ~~~Lâm Tử Nhiên nói xong lại vỗ đầu mình, cười haha nói: “Tôi hiểu rồi! Bởi vì hắn căn bản không thích tôi, chỉ là cốt truyện lệch khỏi quỹ đạo nên hắn thay đổi kế hoạch về tôi thôi, nó thuộc về hiệu ứng cánh bướm, không thích thì tự nhiên không phải cốt truyện ẩn.”Hệ thống: “….Ân, cậu nói rất đúng, chính là như vậy.”Lâm Tử Nhiên rửa mặt đi xuống lầu, đến phòng bếp vừa nhìn liền lộ ra biểu tình kinh ngạc, Lục Toại thế mà đã làm xong bữa sáng!Thằng nhóc này về nhà lâu như vậy, đây là lần đầu tự mình vào bếp! Hắn thực sự biết nấu cơm sao?Lục Toại ngượng ngùng cười nhìn Lâm Tử Nhiên, lấy lòng nói: “Thật ra lúc em ở nước ngoài cũng thường tự mình nấu ăn.


Ca, anh thử xem thế nào.”Lâm Tử Nhiên không chút khách sáo đi tới, cầm lấy đũa nếm thử, ồ, hương vị không tệ, làm tốt cần được khen ngợi! Cậu nói: “Không tệ.”Lục Toại thấy Lâm Tử Nhiên nguyện ý ăn đồ mình nấu còn nói mình làm không tệ, tức khắc hốc mắt nóng lên; nhiều năm như vậy không nghĩ tới có ngày này, nếu hắn sớm biết chân tướng thì tốt rồi.Sẽ không làm nhiều chuyện sai, đi nhiều đường vòng như vậy.Lâm Tử Nhiên nguyên bản còn tính là tự tại, vừa nhìn thấy chính mình bất quá khen ngợi một câu, hai mắt Lục Toại liền đỏ bừng bộ dáng cảm động muốn khóc, tức thì có chút xấu hổ.

Ai yo, tốt xấu gì anh cũng từng là bá đạo tổng tài tra công a! Như vậy tổn hại đến phong cách tra công lắm anh có biết không?Tưởng tượng đến việc hắn hảo hảo làm tra công hiện tại lại biến thành trùng thích khóc theo đuôi ca ca, Lâm Tử Nhiên ưu thương thở dài, chung quy nhìn không ra Lục Toại ngược luyến tình thâm với Ôn Dự.Lục Toại nhạy bén nhận thấy ưu thương trong mắt Lâm Tử Nhiên, hai tay hắn nắm chặt, trong lòng tràn đầy tự trách.

Đều tại hắn và Triệu Minh Trạch nên mới đưa đến chuyện Lâm Tử Nhiên chia tay cùng Ôn Dự, trong lòng ca ca chắc chắn không bỏ được Ôn Dự… Rồi lại không nói nên lời, cho nên sắc mặt mới đau thương như thế.Nghĩ đến thời điểm mình mới trở về còn nghĩ tới việc đoạt người yêu của anh trai, Lục Toại càng không thể tha thứ cho bản thân.Tuy rằng ghen ghét anh trai có người yêu, nhưng hiện tại hắn còn có thể lưu lại bên cạnh anh thì cũng không dám hy vọng quá nhiều.Hắn muốn chuộc lại lỗi lầm của mình.………………“Qua ——”Đạo diễn vỗ vỗ tay nói: “Màn này diễn vô cùng tốt, hoàn hảo! Ôn Dự cậu nghỉ ngơi trước đi, nửa giờ sau chúng ta quay tiếp.”Nhân viên công tác tới giúp Ôn Dự cởi dây thép, trợ lý nhanh chóng phủ thêm áo khoác cho hắn.Trợ lý lo lắng nói: “Trận diễn tập vừa rồi sao anh lại tự mình lên? Vết thương của anh mới tốt cần chú ý hơn, em tìm thế thân cho anh anh lại không cần.”Ôn Dự nhàn nhạt nói: “Tôi không có việc gì.”Trợ lý thấy thế không biết nói gì, lẳng lặng giúp Ôn Dự cầm bình nước.Sau khi cùng Lục Trăn chia tay, Ôn Dự càng trầm mặc ít lời hơn trước, chăm chỉ làm việc hơn, mọi việc đều tự tay làm....!Thoạt nhìn không khác gì trước đây, nhưng trợ lý biết trong lòng hắn vẫn chưa buông được người kia.Chỉ là tính tình Ôn Dự kiêu ngạo khiến hắn không thể đi cầu xin một người không yêu mình.Trợ lý lắc đầu xoay người rời đi.Ôn Dự nằm trên ghế dựa nhắm mắt dưỡng thần, một lát sau lại mở mắt, trên mặt hiện lên một tia giãy giụa, cuối cùng vẫn lấy điện thoại ra.Mở Weibo tìm kiếm “Nhiên Nhiên truy tinh quên ăn cơm”.Đây là nick Weibo của một fans, chuyển phát tin Weibo ít đến nỗi có thể đếm trên đầu ngón tay, nhưng có thể nhìn ra đối phương hẳn là dùng tài khoản này, ngẫu nhiên sẽ chuyển phát một ít tin Weibo.Mười ngày trước, share vài tấm ảnh hắn đứng trên sân khấu.Sáu ngày trước, share ảnh tuyên truyền bộ phim mới của hắn.Một ngày trước, share tấm ảnh hắn chụp con đường, caption ghi hai chữ: Chờ mong.Ôn Dự kéo Weibo từ đầu đến cuối cho đến khi nhìn thấy bức ảnh cuối cùng.

Trên hình là chữ ký của hắn, bối cảnh là vô lăng xe, dưới ảnh chụp có viết: Hôm nay nhìn thấy Dự Dự, còn được hắn tự tay ký tên nữa.

Hắn đẹp hơn trên TV, cả người mang vẻ đẹp ngọt ngào, vĩnh viễn yêu hắn.Ôn Dự theo bản năng nhếch khóe môi, anh cho rằng tôi không nhận ra tay của anh sao? Không nhận ra xe của anh sao? Kỳ thật tôi đã biết từ lâu, chỉ là giả vờ như không biết mà thôi.Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, rất khó tưởng tượng người đàn ông mặt ngoài trầm ổn rụt rè sau lưng lại có một mặt đáng yêu như vậy, trông có chút không khỏe nhưng đây mới là bộ dáng chân chính của anh, giống như anh thuần túy yêu tôi vậy.Thời điểm tôi không biết, anh trước sau không chút dấu vết chú ý đến tôi...Nhưng hiện tại anh đang làm gì?Chia tay, hà tất còn chú ý đến tôi làm gì nữa?Nụ cười bên khóe môi Ôn Dự dần dần biến mất, hắn bỗng nhiên siết chặt điện thoại, trong mắt hiện lên một tia phiền muộn.


Thật ra anh không yêu tôi như vậy, anh giống như fans luôn miệng nói yêu tôi, đơn giản là thích một mặt tốt đẹp tôi mang đến cho anh mà thôi, một khi gặp khó khăn liền dễ dàng lùi bước.Tiếc là, tôi cũng yêu anh.Ôn Dự hung hăng tắt màn hình điện thoại bắt đầu chuẩn bị cảnh quay kế tiếp, đột nhiên trợ lý đi tới bên cạnh đi theo một người.Ôn Dự nhìn Lục Toại, không khỏi nhíu mày.Trợ lý khó xử nói với Ôn Dự: “Em nói anh không có thời gian, nhưng anh ta một hai muốn vào gặp anh, em cũng ngăn không được.”Vẻ mặt của Lục Toại rất trầm tĩnh, trên khuôn mặt lạnh lùng không nhìn ra cảm xúc, tầm mắt sắc bén nhìn Ôn Dự: “Tôi muốn nói chuyện với anh.”Ôn Dự hoàn toàn không muốn để ý tới hắn, nói: “Tôi và anh không có gì để nói.”Lục Toại nhẽ nhấp môi, trầm giọng nói: “Là chuyện về Lục Trăn.”Ôn Dự thần sắc lãnh đạm cười: “Chúng tôi đã chia tay, đó không phải điều anh mong muốn nhất sao?”Nhìn thấy Ôn Dự đứng dậy rời đi, Lục Toại tiến lên một bước chắn trước mặt Ôn Dự, giọng hắn tràn đầy áp lực mà đau đớn: “Anh nói đúng, tôi rất hối hận.”Ôn Dự rốt cuộc dừng bước.Lục Toại tự giễu kéo khóe miệng, môi mím lại cơ hồ không có huyết sắc, từng chữ từng chữ nói: “Tôi có chuyện rất quan trọng muốn nói với anh.”Trợ lý sốt ruột nhìn Ôn Dự, Ôn Dự lộ ra ánh mắt ý nói hắn đừng nóng nảy, sau đó nói với Lục Toại: “Chúng ta qua bên kia nói chuyện.”Nơi này chỉ có hai người bọn họ.Ôn Dự trầm ngâm nhìn hắn, nhàn nhạt mở miệng: “Rốt cuộc anh muốn nói gì, nói ngắn gọn đi, lát nữa tôi còn có cảnh quay.”Lục Toại cười khổ một tiếng, nhớ tới lời cảnh cáo Ôn Dự nói lúc trước hắn hối hận không thôi, đáng tiếc hiện tại không thể làm gì...Hắn im lặng một lúc mới chậm rãi nói: “Tôi mong anh có thể gặp Lục Trăn một lần, anh ấy vẫn còn yêu anh.”Ôn Dự nhướng mày, ánh mắt lạnh lùng: “Tôi không biết anh lại chơi trò gì, anh phải biết rằng...!Nếu không phải tại anh, chúng tôi căn bản đã không chia tay, hiện tại anh bày dáng vẻ này cho ai xem?”“Tôi biết bây giờ anh không tin tôi, nhưng những gì tôi nói tiếp theo đây là sự thật…” Lục Toại hít một hơi thật sâu, nói một cách chậm rãi và chân thành: “Tôi hy vọng anh có thể quay lại gặp anh ấy, anh ấy vẫn không buông được anh, vì bảo vệ anh cho nên ảnh mới lựa chọn rời đi.”Không, anh hoàn toàn không hiểu, anh ấy không yêu tôi, nếu yêu thì lúc đó đã không rời đi.Tôi cũng không cần anh ấy bảo vệ.Nhưng khi Ôn Dự nhìn thấy dáng vẻ này của Lục Toại thật ra rất tò mò không biết hắn còn có thể nói ra cái gì, cười nhẹ một tiếng đáy mắt lạnh lẽo: “Vậy phải xem lời anh nói hôm nay có thuyết phục được tôi hay không.”………………Bởi vì Lục Toại mới dọn tới ở, Lâm Tử Nhiên không thể ở nhà chơi game cả ngày được, cậu sợ Lục Toại cho rằng mình bị quỷ nhập thân cho nên khó tránh có chút rụt rè.Nghĩ nghĩ có chút hối hận khi cho hùng hài tử này trở về.Một người ở tự tại cỡ nào.Lâm Tử Nhiên ở bên ngoài cả ngày buổi chiều bỗng nhận được điện thoại của Lục Toại, hắn thấp thỏm muốn hẹn cậu ra ngoài ăn cơm.Rõ ràng có thể ăn ở nhà, vậy tại sao lại muốn ra ngoài ăn?Tuy nói thế, nhìn bộ dạng đáng thương của đứa nhỏ này, Lâm Tử Nhiên không đành lòng từ chối, sảng khoái đáp ứng rồi đi xuống lầu.Thấy thời gian không sai biệt lắm, Lâm Tử Nhiên liền lái xe tới mục đích đến.Hiện tại đúng lúc dòng người kẹt xe.Từng chiếc xe di chuyển chậm như kiến, ngón tay Lâm Tử Nhiên gõ gõ vô lăng, tiếng chuông điện thoại chợt vang lên, cậu vừa nhìn hóa ra là Triệu Minh Trạch gọi, Lâm Tử Nhiên chần chừ một lát mới nhận cuộc gọi: “Anh có chuyện gì?”Giọng nói Triệu Minh Trạch trầm thấp rất dễ nghe: “Hiện tại em đi gặp Ôn Dự có phải không?”Lâm Tử Nhiên cảm thấy hắn nói chuyện qua điện thoại mình không hiểu gì hết: “Tôi đi gặp Lục Toại, bất quá cho dù tôi gặp ai đi nữa thì cũng không liên quan đến anh.”Triệu Minh Trạch nghe thế thấp giọng cười nói: “Sao? Lục Toại nói vậy với em à? Xem ra hắn không nói cho em...!Hắn trộm an bài để em đến gặp Ôn Dự.”Lâm Tử Nhiên sửng sốt tức khắc có chút do dự.Giọng nói Triệu Minh Trạch hài hước: “Lúc trước tìm mọi cách chia rẽ hai người là hắn, hiện tại hao tâm tổn trí giúp hai người tái hợp cũng là hắn.”Lâm Tử Nhiên có chút do dự, không biết Triệu Minh Trạch nói là thật hay giả.Đúng lúc này Triệu Minh Trạch lần nữa mở miệng cười nói: “Đúng rồi, anh gọi điện thoại cho em chỉ muốn nói với em, không cần đi một chuyến tay không, nếu như em không hy vọng Ôn Dự gặp chuyện thì trong vòng một giờ đến địa chỉ anh gửi, anh ở chỗ này chờ em.”Lâm Tử Nhiên sắc mặt thay đổi, bỗng đạp chân phanh: “Ý của anh là gì?”Triệu Minh Trạch chậm rãi nói: “Ý của anh là gì em không hiểu sao? Em có muốn đánh cược một lần không?”Hắn nói xong liền cúp điện thoại.Lâm Tử Nhiên giật mình, sắc mặt trắng bệch, cậu đột nhiên nhớ tới cốt truyện gốc cũng có một đoạn như vậy.Cuối truyện Lục Toại theo đuổi Ôn Dự không buông, nhưng Ôn Dự vẫn không chịu tha thứ cho Lục Toại, lúc này Triệu Minh Trạch lại bắt cóc Ôn Dự uy hiếp Lục Toại, muốn Lục Toại giao ra cổ phần công ty.

Lục Toại cố gắng quên mình cứu Ôn Dự, cuối cùng đả động Ôn Dự người một nhà sẽ thành thân thuộc!Gặp loại cốt truyện cẩu huyết như này, lúc đó Lâm Tử Nhiên còn phun tào một phen, vai phản diện xấu xa này không hảo hảo làm tổng tài lại đi làm tội phạm bắt cóc, tống tiền, đả thương người...!Bởi vì kiêu ngạo nên cuối cùng rơi vào song sắt, dù thế nào cũng không tính ra hắn vì tình yêu của vai chính công/ thụ mà trả giá bao nhiêu.Nhưng sau đó cốt truyện sụp đổ thành dạng này, hơn nữa trong khoảng thời gian ở chung, Lâm Tử Nhiên theo bản năng cảm thấy Triệu Minh Trạch không giống kịch bản miêu tả là kiểu người não tàn, tuy rằng hắn âm hiểm phúc hắc nói dối hết bài này đến bài khác, nhưng làm việc thập phần lý trí tuyệt không dễ dàng đưa bản thân lâm vào cảnh phiền phức thế này.Không nghĩ tới hắn thật sự có bệnh!Chuyện này cuối cùng vẫn xảy ra, chẳng qua đối tượng uy hiếp từ Lục Toại chuyển thành cậu.

Lâm Tử Nhiên hơi sốt ruột, không ngờ trước khi rời khỏi trò chơi cậu lại liên lụy Ôn Dự, dù đối phương là NPC thì vẫn ngượng ngùng.Cậu không chút do dự chuyển tay lái, hướng về phía địa chỉ Triệu Minh Trạch gửi.Hai bên đường càng ngày càng vắng vẻ hẻo lánh, Lâm Tử Nhiên đi vào một tiểu khu mới xây rất xa hoa, bởi vì mới mua không lâu cho nên áp suất rất thấp, ước chừng là một chỗ bất động sản khác của Triệu Minh Trạch, thoạt nhìn rất thích hợp để làm việc xấu.Lâm Tử Nhiên dừng xe, nhìn nhìn số nhà, cuối cùng đứng trước một căn biệt thự độc lập, cậu dùng sức gõ cửa!Rất nhanh cửa được mở ra.Triệu Minh Trạch mặt mày ôn nhu thâm thúy, nhẹ cười: “Em đến rồi.”Lâm Tử Nhiên hung tợn đẩy hắn ra, đi vào nhìn xung quanh nhưng không thấy Ôn Dự đâu, quay đầu nhíu mày hỏi hắn: “Ôn Dự đâu?!”Triệu Minh Trạch không vội trả lời, mà thong dong ung dung rót hai chén trà, đưa một chén cho Lâm Tử Nhiên, nói: “Em hỏa khí quá nặng, uống chén trà rồi anh sẽ nói cho em biết hắn ở đâu, yên tâm, hắn không có việc gì đâu.”Lâm Tử Nhiên nào có tâm tình uống trà, nhưng cậu nhìn bộ dáng dù bận nhưng vẫn thoải mái của Triệu Minh Trạch, một bộ cậu mà không uống hắn liền không nói.Lâm Tử Nhiên một hơi uống hết chén trà, đập chén trà thật mạnh xuống bàn, trầm giọng nhìn hắn nói: “Tôi khuyên anh đừng làm chuyện ngu ngốc, anh thả Ôn Dự trước, có chuyện gì chúng ta từ từ nói.”Triệu Minh Trạch rũ mắt cầm chén trà bằng sứ trong tay, cặp kính bạc rủ xuống mắt phượng như suy tư điều gì.Lâm Tử Nhiên còn định tiếp tục khuyên nhủ hắn bỏ ác theo thiện tuân thủ pháp luật, tương lai tự nhiên tài nguyên cuồn cuộn, ai biết đột nhiên cảm thấy một trận choáng váng.

Khóe môi Triệu Minh Trạch khẽ cong lên, kịp thời duỗi tay ôm lấy eo cậu, nhẹ nhàng đặt cậu lên sô pha.Tầm mắt Lâm Tử Nhiên có chút mơ hồ, cậu cố gắng giơ tay lên nhưng lại vô lực thả xuống.Trong lúc hốt hoảng, cậu thấy Triệu Minh Trạch cười với mình, nụ cười đó vừa dịu dàng lại vừa cố chấp có chút thâm trầm, lại nghe Triệu Minh Trạch nói tiếp bên tai cậu: “Em nói không sai, sao anh có thể làm chuyện ngu ngốc như vậy? Động vào Ôn Dự đối với anh không có chỗ nào tốt, cho nên anh cái gì cũng chưa làm, hắn vẫn ở đó chờ em đấy...!Những lời này đó là anh lừa em thôi, ai biết em đơn giản như vậy mới nghe Ôn Dự gặp nguy hiểm liền tin, như ba ba chui đầu vào lưới.”Triệu Minh Trạch khẽ thở dài, hôn nhẹ lên trán cậu một cái, thanh âm mất tiếng: “Lời nói dối vụng về như vậy em cũng tin… Xem ra em thật sự yêu hắn.”Lâm Tử Nhiên trước khi ngất còn đang nghĩ thầm: Trời ạ, lão tử lại bị kịch bản lừa :)***.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi