NAM PHỤ YÊU NỮ PHỤ



Editor: Hàn Tử Quân
Không ai hiểu hơn so với Đường Thi, một người muốn có điểm dựa vào là một chuyện gian nan dường nào.

Chính là bởi vì cô vẫn luôn biết, không ai có thể trở thành chỗ để cô dựa vào, cho nên cô mới có thể dựa vào chính mình trong mọi chuyện, rất nhiều người nói trên thế giới này cha mẹ là người đối xử với bạn tốt nhất.

Thế nhưng bởi vì cô bị bệnh tim bẩm sinh, vừa ra đời đã bị cha mẹ vứt bỏ, ai sẽ đối tốt với cô khi mà ngay cả cha mẹ đều đã từ bỏ cô, cô chỉ có thể tự đối xử tốt với mình, càng ngày càng tốt hơn.

Cho nên, sao cô còn phải chịu những uất ức này, cô càng không thể để nguyên chủ chịu những lời đồn đãi này, cô chiếm thân thể của cô ấy, thì cô nên sống thật tốt mới xứng đáng với nguyên chủ.

Hít một hơi thật sâu, Đường Thi nhìn mặt trời ở phương đông, chậm rãi nở một nụ cười, có một số việc nên đưa vào danh sách những việc quan trọng.

Không gây phiền phức thêm cho người khác, vốn chính là nguyên tắc của cô.

Trịnh Tiểu Hi nhìn Đường Thi nở một nụ cười dưới ánh mặt trời, trong mắt tràn đầy kinh diễm, lấy lại tinh thần mới giật mình, vội vàng lôi kéo Đường Thi hỏi: "Đường Đường, dù thế nào cậu cũng không thể làm việc ngốc gì, cậu còn có người bạn tốt như tớ mà.

"
Đường Thi lắc đầu: "Không sao, chỉ là trông thấy mặt trời mọc đẹp mắt nên mới không nhịn được muốn cười.

"
Trịnh Tiểu Hi vẫn không yên lòng: "Đường Đường, cậu đừng dọa tớ, người khác lắm mồm, thế nhưng tớ dám cam đoan, người Đoạn gia, còn có Đoạn Thích đều không phải là người lắm mồm, nhất là Đoạn Thích, anh ấy mới khinh thường nói những lời này.

"
Đường Thi sững sờ cười nói: "Đúng vậy Đoạn Thích sẽ không quản những chuyện nhỏ nhặt này, sao anh ấy có thể đi khắp nơi nói vậy chứ.

"
Với sự kiêu ngạo của Đoạn Thích, Đường Thi cũng không tin Đoạn Thích thật sự sẽ hiên ngang nói những lời này ra bên ngoài, Đường Thi cũng không tin những lời mà Tô Tiếu cố ý nói kia, chỉ là vẫn là không nhịn được đau lòng, không phải vì cô mà là vì nguyên chủ.

Mỗi người đều có vết sẹo của mình, nguyên chủ làm sao lại muốn tới Đoạn gia ăn nhờ ở đậu, chỉ là tình huống không cho phép, nếu người Đường gia mạnh khỏe, nguyên chủ có thể rơi vào kết cục như trong tiểu thuyết sao.


Sẽ không, cô ấy sẽ được người Đường gia nâng ở lòng bàn tay như công chúa.

Nguyên chủ từ nhỏ đã quen được nuông chiều, đi vào đại viện này, trở nên hoàn toàn thay đổi, trách được ai đâu.

Chỉ là tất cả đều không có nếu như, chính Đường Thi cũng không muốn ăn nhờ ở đậu, như vậy quá mất tự do.

Trịnh Tiểu Hi hung hăng gật đầu: "Đường Đường cậu biết thì tốt rồi, nói không chừng chính Đoạn Thích cũng không biết chuyện này, nói không chừng anh ấy mà biết thì sẽ đến nói rõ với cậu.

"
Đường Thi nghiêm túc gật đầu, nhưng lại không ôm hi vọng gì.

Chỉ là không đợi Đường Thi trở lại phòng học, trên đường đã gặp được Đoạn Thích.

Trịnh Tiểu Hi đang cầm thùng rác đi, nháy mắt mấy cái với Đường Thi, rồi không nói hai lời chạy nhanh như chớp về phòng học, Đường Thi dở khóc dở cười, cũng đứng tại chỗ nhìn về phía Đoạn Thích.

"Đường Thi.

" Đoạn Thích híp híp mắt, cẩn thận đánh giá vẻ mặt Đường Thi một chút nhưng lại không nhìn ra cái gì, trong lòng có loại cảm giác phức tạp khó tả.

"Tìm em có việc à?" Đây là lần đầu tiên Đoạn Thích gọi tên cô, Đường Thi chỉ ngẩn người một chút rồi lập tức mỉm cười hỏi.

"Tôi chưa từng nói những lời kia.

" Đường Thi không có biểu hiện gì, khiến Đoạn Thích tâm tình phiền não, thốt ra.

Chẳng biết tại sao, vậy mà cô lại nhìn thấy sự uất ức trong cặp mắt đào hoa kia, Đường Thi cười thầm mình nhìn lầm, gật đầu: "Ừm, anh yên tâm, em tin anh, anh không nhàm chán như vậy.

"
Đoạn Thích há to miệng, nhưng lại không biết nên nói cái gì, nên yên tâm cái gì.

"Sắp vào học rồi, em về lớp trước.

"
Không nhìn những ánh mắt bí ẩn tự cho là giấu rất tốt kia, Đường Thi trở lại chỗ ngồi như thường, lấy sách anh ngữ ra đọc.

Vưu Lỵ sẽ kiểm tra bài đọc sớm, tất cả mọi người liền không rảnh bận tâm bát quái, tiếng đọc sách ban hai cao nhất càng vang dội hơn.

Tiết đầu tiên là tiết của chủ nhiệm lớp, Vưu Lỵ ôm giáo án vào, trên mặt có nụ cười thản nhiên: "Hôm nay có tin tức muốn tuyên bố, trong thành phố có cuộc thi Anh ngữ, thắng thì có thể tham gia cuộc thi Anh ngữ cấp ba cả nước, đến lúc đó, không chỉ đại biểu cho cao trung Thanh Dương, còn đại biểu cho thủ đô Bắc Kinh của chúng ta.

"
"Các em cố gắng suy nghĩ, muốn tham gia thì đến chỗ của tôi lấy phiếu báo danh, đầu tiên nói trước, cũng phải trải qua tuyển chọn trong trường học, tỉ lệ rất nhỏ, cuộc thi Anh ngữ lần này không chỉ có thi viết, mà còn phải diễn thuyết trước toàn trường, sau đó tham gia cuộc thi cả nước rồi mới nổi danh, mới cộng thêm điểm thi đại học.

"
"Ồ.

" Ban hai không còn yên tĩnh như vừa rồi, tất cả mọi người đều nói chuyện biểu đạt sự hưng phấn của mình.

"Đường Thi, sau khi tan học, em lập danh sách, sau đó đến phòng làm việc của cô lấy phiếu báo danh.

" Vưu Lỵ để học sinh thảo luận một lúc rồi hô ngừng.

"Vâng, cô.

" Đường Thi gật đầu.

Hôm qua vì muốn chọn ra người đại biểu cho ban hai nên Vưu Lỵ cố ý khảo sát khẩu ngữ của cả lớp, cuối cùng chọn Đường Thi, học sinh ban hai cao nhất đều không có dị nghị gì, kém hơn người ta thì còn định so cái đầu á.

"Tiếp theo chúng ta vào nội dung bài học hôm nay.


"
Vẻ mặt Đường Thi vô cùng nghiêm túc nghe Vưu Lỵ giảng bài, nhưng trên thực tế thì phần lớn suy nghĩ của cô đều đang tự hỏi mình bây giờ nên làm cái gì mới là có lợi nhất.

Những ánh mắt khác thường của những người kia, cũng không thể làm cho Đường Thi có cảm giác gì, trên đời có hàng ngàn hàng vạn người, có duyên nên mới cùng ngồi trong một lớp, sau này có thể gặp lại nhau hay không lại là một chuyện khác.

Hơn nữa những người này đều không có chính kiến của mình, chỉ là bảo sao hay vậy, nghe theo đám đông, càng không đáng để Đường Thi tốn tế bào não đi đối phó.

Đường Thi biết, hiện tại đột nhiên cô nói muốn nhảy lớp, lại còn nhảy đến lớp mười hai thì độ khó rất lớn, không nói đến trường học, chính là Đoạn gia cũng sẽ không đồng ý, cho nên cô nhất định phải xuất thực lực của mình ra.

Mà cuộc thi Anh ngữ lần này chính bước đầu tiên của cô.

Dính đến vấn đề thi đại học, những người này đều mặc kệ trên người Đường Thi có lời đồn đại nói nhảm gì, đều hò hét ầm ĩ đi đến chỗ của Đường Thi, tranh nhau báo danh.

Đường Thi có chút đau đầu, những người này tùy tiện báo ra một cái tên để cô viết, viết thế nào chứ.

"Ngừng.

" Đường Thi hô một tiếng, tất cả mọi người vô thức dừng động tác lại, nhìn Đường Thi.

Đẩy đám người ra, Đường Thi đi đến trên bục giảng, nhanh chóng sắp xếp ngôn ngữ nói: "Lát nữa là sang tiết khác rồi, mọi người trở lại chỗ ngồi của mình, xét thấy quá nhiều người báo danh, nên mình hỏi ngay ở chỗ này, có ai không muốn báo danh, thì dơ tay, mình sẽ nhớ tên những người đó.

"
Đám người nghĩ một chút rồi yên lặng ngồi về vị trí, nghĩ đến hành động vừa rồi của bọn họ nên cũng không dám nhìn Đường Thi.

Biện pháp này của Đường Thi rất tốt, rất nhanh, trong lớp có mấy cánh tay lưa thưa giơ lên, Đường Thi gạch chéo từng cái tên trên danh sách, lại nhìn lướt qua: "Ngoại trừ mấy bạn học Lý Hải, còn có ai không báo danh không, vậy được rồi, đợi lát nữa mình sẽ giao danh sách cho cô, còn có ai muốn thay đổi thì có thể nói với mình.

"
Giáo viên ngữ văn ban hai là một thầy giáo già, thích nhất là vào phòng học lúc chuông reo, vừa rồi giáo viên kia nhìn thấy một màn rối bời kia, mày nhíu lại gấp muốn chết, sau khi thấy Đường Thi giải quyết thì chuyện đầu tiên sau khi vào cửa chính là vui vẻ khen ngợi: "Biện pháp này của bạn học Đường không tệ, các bạn học hẳn nên học tập một ít, cái gì là hiệu suất, tôi hi vọng, sau này trong lớp không xuất hiện tình huống chen chúc như vậy nữa.

"
Trịnh Tiểu Hi âm thầm giơ một ngón tay cái với Đường Thi, Đường Thi cười tiếp nhận, thật ra bình thường ban hai sẽ không như vậy, chỉ là thời gian vội vàng, lại dính đến chuyện thêm điểm, cho nên mọi người mới quên.

Nghỉ ngơi giữa giờ, Đường Thi liền đi văn phòng lấy phiếu báo danh, Vưu Lỵ cười nhìn Đường Thi, trong mắt có ý tán thưởng: "Không tệ, cô chính là thích sự gọn gàng mà linh hoạt của em, đây là phiếu báo danh, nếu có bạn học muốn thay đổi, em nói một tiếng bảo trước thứ sáu đến chỗ của cô.

"
"Vâng ạ.

"
Vưu Lỵ lại lôi kéo Đường Thi hàn huyên trò chuyện về cuộc thi Anh ngữ, Đường Thi đều ghi nhớ ở trong lòng từng cái một.

"Không quan tâm con muốn đọc lớp mười một, mẹ, mẹ bảo cha đổi lớp mười một cho con đi, con đã mười bảy tuổi rồi mà còn học năm nhất cấp ba thì quá già.

"
Đột nhiên, trong phòng làm việc yên tĩnh vang lên một giọng nói trong trẻo còn mang theo chút tủi thân, giọng nói không tệ, nhưng nếu không có chút làm ra vẻ này, thì Đường Thi sẽ khen một câu.

Đường Thi tò mò nhìn về chỗ phát ra giọng nói, chỉ nhìn thấy bóng lưng một nữ xinh, bóng lưng cũng rất đẹp, tóc dài xõa vai, mặc đồng phục mùa hạ của cao trung Thanh Dương, váy rất ngắn, hai đùi trắng bóng cũng rất đẹp.

Trang phục như vậy khiến Đường Thi càng hiếu kỳ, đồng phục của nữ sinh cao trung Thanh Dương là váy, nhưng chiều dài váy đều đến đầu gối, lớp mười không cho học sinh đổi váy, nhất là đổi váy ngắn.

Nghe lời nói này, nữ sinh này vẫn là mới chuyển tới trường, mới ngày đầu tiên đến mà đã ngang ngạnh như thế.

"Đình Đình, nghe lời đi, con còn chưa học xong lớp mười, vẫn nên tiếp tục học tiếp, lỡ như không theo kịp thì làm sao bây giờ.

" Bên cạnh nữ sinh là một người phụ nữ trung niên ăn mặc như một quý phu nhân, từ xa nhìn lại, khí chất thanh cao nhã nhặn.

Đường Thi có thể thấy rõ dáng vẻ người mẹ này, người phụ nữ này bảo dưỡng rất tốt, nhìn qua chính là sống an nhàn sung sướng, mỗi một hành động cử chỉ đều có sức quyến rũ khó tả.

"Mẹ, con không muốn, ở lớp mới, con không quen biết ai cả, hơn nữa em gái cũng học ở lớp mười một ban một, con đến đó thì vừa vặn chăm sóc lẫn nhau.


" Tô Đình Đình không thuận theo, miệng nhỏ bĩu môi.

"Vị phụ huynh này, vẫn nên thương lượng xong với con xem học năm nhất hay năm hai đi, ở chỗ này nói, cũng không giải quyết được vấn đề gì.

" Cuối cùng giáo viên nam trước mặt hai mẹ con cũng mở miệng nói chuyện, giọng điệu lạnh nhạt.

Đúng vậy, giáo viên ở cao trung Thanh Dương đều hơi kiêu ngạo, hơn nữa một vài giáo viên vẫn có chút quan hệ, không khéo, vị giáo viên nam này thuộc về loại có chút quan hệ kia.

Đường Thi nghe được giọng nói thì biết là giáo viên số học, cũng chính là chủ nhiệm lớp 10 A1, Vưu Lỵ cũng nghe được: "Đường Thi, em trở về đi, sắp vào học rồi.

"
Đường Thi gật gật đầu, cũng không tiếp tục nhìn đôi mẹ con kia.

Đi theo sát sau lưng Đường Thi chính là giáo viên số học Trương Quân, lúc vào phòng học, Trương Quân bình ổn được tâm trạng của mình, vẻ mặt tràn đầy nụ cười.

Tính cách Trương Quân sáng sủa hào phóng, rất dễ hòa hợp với học sinh, học sinh ban hai đều rất thích tiết của anh, Đường Thi cũng không ngoại lệ, Trương Quân là người trời sinh ra để ăn chén cơm này*, không chỉ có dạy học dễ hiểu, còn có thể đơn giản hóa những vấn đề phức tạp, từ trên người Trương Quân, Đường Thi học được rất nhiều phương pháp học tập mới.

*Ý là trời sinh đã hợp với nghề này.

Giáo viên có thể đi vào cao trung Thanh Dương thì không có một ai đơn giản, không có chút tài năng, thật đúng là không dám lăn lộn ở cao trung Thanh Dương.

Thời gian cơm trưa, chuyện bát quái về Đường Thi đã bị đẩy vào nơi hẻo lánh, tin tức Đường Thi không linh thông, đều là Trịnh Tiểu Hi bị chấn động nói cho cô nghe.

"Đường Đường, cậu biết lớp mười một ban một đã xảy ra chuyện gì không?" Vẻ mặt Trịnh Tiểu Hi tràn đầy hóng hớt.

Đường Thi dừng lại, kẹp đũa rau đến bên miệng, lắc đầu.

"Chậc chậc chậc, tớ biết mà, vẫn là Tiểu Linh thông tớ nói cho cậu đi, chị của Tô Tiếu chuyển đến trường ta học, mà Tô Đình Đình kia còn cố ý yêu cầu đến lớp mười một ban một.

" Trịnh Tiểu Hi nói trầm bồng du dương, muốn gợi lên lòng hiếu kỳ của Đường Thi.

Đường Thi nuốt một miệng rau xanh xuống, hỏi: "Tô Đình Đình.

"
Không phải chính là chị kế của Tô Tiếu sao.

"Đúng đúng, chính là cái tên này, kỳ thật trước đó vị bạn học Đình Đình này cũng không họ Tô, mà cái này cũng không quan trọng, quan trọng là, bây giờ Tô Tiếu không phải là người Tô gia, mà là người nhà họ Văn, lúc trước Tô Tiếu đoạn tuyệt quan hệ với Tô gia, đã từng bị nói rất lâu nhưng Tô Tiếu biết cách làm người, hiện tại cũng không ai nói đến chuyện này.

"
"Tô Đình Đình là con gái người vợ thứ hai của cha Tô Tiếu, quá khôi hài, thế mà lại có quan hệ với Tô Tiếu, cũng phải xem Tô Tiếu có đồng ý hay không, nhưng mà xem ra lớp mười một ban một chuẩn bị có kịch hay rồi.

"
"Nghe nói sáng nay Tô Đình Đình còn ở trước mặt thầy Quân phát cáu, lúc đầu muốn chuyển tới lớp 10 A1, như thế rất tốt, chuyển thì chuyển đi, còn muốn gây ra động tĩnh lớn như vậy, Tô Tiếu cũng không phải người rộng lượng gì.

"
Phát cáu, đột nhiên Đường Thi nhớ tới gặp phải đôi mẹ con kia ở văn phòng, không thể nào trùng hợp như vậy chứ.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi