NAM PHỤ YÊU NỮ PHỤ



Editor: Hàn Tử Quân
Làm sao Tô Tiếu biết được tình huống gia đình Đường Thi.

Cái này chính là nhờ vào không gian linh tuyền của cô ta ban tặng, hiện tại mỗi ngày Tô Tiếu đều uống nước linh tuyền, bởi vì nước linh tuyền không chỉ có thể làm cho cô ta ngày càng đẹp hơn, còn có thể làm cho trí nhớ và sức hiểu biết của cô ta ngày một tốt hơn.

Cho nên, ngay cả từng giờ từng phút của kiếp trước Tô Tiếu đều có thể nhớ rõ ràng, cho dù chỉ là những hình ảnh chợt lóe lên kia.

Kiếp trước Tô Tiếu bị nhà chồng Hà gia ngược đãi, nhưng Hà gia lại sĩ diện, một mấy bữa tiệc cần cô ta ra mặt, Tô Tiếu đều phải phối hợp tham gia, chỉ là mỗi lời nói mỗi cử động đều bị giám thị, cô ta cũng không phải là hoàn toàn không biết tin tức phía bên ngoài.

Kiếp trước Tô Tiếu lòng như tro nguội, cái gì cũng không để trong lòng, nhưng bây giờ, mấy ngày liên tiếp Tô Tiếu đều nghĩ đến chuyện của Đường Thi, lại thật sự để cô ta nhớ ra một ít chuyện.

Kiếp trước Tô Tiếu từng gặp Đường Thi, khi đó Đường Thi vừa thi đậu với thành tích cao vào một trường danh giá ở thủ đô Bắc Kinh, mà cô ta lại chỉ là học sinh cấp ba còn chưa tốt nghiệp đã làm vợ người, vẫn là một quý phu nhân bề ngoài thì ngăn nắp, bên trong thì bẩn thỉu.

Ngay lúc đó Tô Tiếu nghe quý phụ nhân bên người vẻ mặt khinh thường lẫn hâm mộ bàn tán về Đường Thi, nói cái gì mà "chẳng qua chỉ là một đứa nhóc đáng thương không cha không mẹ, nếu không có Đoạn gia thì chẳng biết hiện giờ đang ở nơi nào nữa".

Thân thế của Đường Thi rõ ràng thảm hại hơn cô ta, vậy vì cái gì mà kết cục của cô ta thảm hại như vậy, mà Đường Thi lại dựa vào Đoạn gia có thể bước đi trên một con đường bằng phẳng.

Khóe miệng Tô Tiếu mang theo mỉa mai nở nụ cười khổ, nhìn Đoạn Thích, gằn từng chữ từng chữ một: "Đúng vậy, lúc ấy tớ có nói một câu như vậy, nhưng đó là bởi vì tớ đồng cảm với em ấy, chẳng lẽ tớ làm như vậy cũng là có lỗi sao?"
Đoạn Thích nhìn Tô Tiếu, Tô Tiếu cũng ngẩng đầu lên, hai mắt quật cường đối đầu với Đoạn Thích.

Hai người đứng đối đầu cách cổng trường không xa, học sinh đi ngang qua cũng không khỏi nhìn nhiều thêm một cái, còn có người cố ý tới nhìn vài lần.


"Tô Tiếu thật sự quá lớn mật, lại dám đối đầu với Đoạn Thích.

"
"Cô ta là lớn mật không biết sống chết, Đoạn Thích cũng không phải người không phân rõ phải trái.

"
"Cũng không thể nói như vậy, đôi khi Đoạn Thích vẫn rất dễ nói chuyện, đặc biệt là trong chuyện bảo vệ trường học của chúng ta.

"
"Cậu nói như vậy hình như là có chuyện đó thật, vào lần trước.

"
Bởi vì dựa vào cao trung Thanh Dương, nên nhìn qua tiệm sách cũng có vẻ rất giàu có, Đường Thi tùy tiện quét mắt một vòng, tìm tới khu vực trinh thám, tạp chí trinh thám cũng không ít, Đường Thi tùy tiện lật một cái, liền tìm thấy mấy quyển không giống tạp chí lắm, nghĩ một chút, Đường Thi dứt khoát ôm cái đống tạp chí này đến quầy hàng tính tiền.

"Đường Đường, cậu chọn xong nhanh như vậy?" Trên tay Trịnh Tiểu Hi cầm một quyển manga mà cô ấy muốn mua, nhìn thấy mấy quyển tạp chí trước mặt Đường Thi kia, kinh ngạc hỏi.

"Ừm.

" Đường Thi mua đồ trước, mục tiêu chính xác, bởi vì cô không thích lãng phí thời gian.

"Đường Đường, tớ lại phát hiện thêm một ưu điểm của cậu.

" Trịnh Tiểu Hi cười hì hì, cô ấy còn tưởng rằng Đường Thi muốn đi dạo toàn bộ tiệm sách một lần, người bình thường lần đầu tiên tới bình thường đều sẽ làm như vậy.

Đường Thi cười một tiếng: "Cậu lại phát hiện ra cái gì?"
Trịnh Tiểu Hi gật đầu: "Quan niệm về thời gian rất mạnh, mua đồ rất có kế hoạch, hóa ra cậu đã dự định đến mua tạp chí trinh thám, Đường Đường, cậu thích loại tiểu thuyết này sao?"
Đường Thi nhìn Trịnh Tiểu Hi cười: "Đúng thế.

"
Trịnh Tiểu Hi buồn rầu: "Quá xoắn não, ông ngoại của tớ cũng thích loại này, cả ngày si mê, có khi ngay cả cơm cũng quên ăn đúng giờ, nhà ông ngoại của tớ có rất nhiều tiểu thuyết kiểu này được cất giấu rất kỹ, hôm nào tớ vụng trộm mang đến cho cậu.

"
Đường Thi bị nói đến lòng ngứa ngáy, nhưng vừa nghe đến quý giá thì lắc đầu: "Tiểu Hi, nếu ông ngoại cậu không cho người ngoài mượn thì cậu đừng vụng trộm lấy, được cất giấu kỹ chắc chắn đều là đồ tốt trong lòng ông ngoại cậu, nếu mình mà có những quyển quý giá đó, nói không chừng cũng không muốn mượn bên ngoài đâu.

"
Coi như muốn cho người ngoài mượn, thì cũng phải là người có thể tin tưởng được.

Trịnh Tiểu Hi ỉu xìu nói: "Được thôi, chắc ông ngoại cũng không chịu đâu, bạn bè của ông tới mượn mà ông cũng không chịu cho mà, chỉ cho bọn họ xem ở thư phòng thôi.

"
Đường Thi vỗ vỗ đầu Trịnh Tiểu Hi: "Không sao đâu, nơi này nhiều như vậy, tớ còn còn chưa xem hết đâu, cảm ơn nha.

"
Trịnh Tiểu Hi phình quai hàm lên, nhỏ giọng lầm bầm: "Nói cảm ơn cái gì, tớ còn phải cảm ơn cậu làm người mẫu của tớ nữa đấy.


"
Đường Thi nghe thấy, vui vẻ cười một tiếng.

Thanh toán xong, lúc Đường Thi ra cửa, vừa lúc nhìn thấy khu vực đại học bên kia, ngừng lại như có điều suy nghĩ, nghe được Trịnh Tiểu Hi gọi, mới vội vàng đuổi theo.

Trước khi chưa nắm chắc, Đường Thi không có ý định nói cho bất kỳ ai.

Đến chỗ rã, hai người chia hai ngả để đi, Đường Thi chậm rãi dạo bước trên đoạn đường về Đoạn gia, chỉ là lần này bước chân Đường Thi không an tâm như trước, người Đoạn gia nghĩ thế nào, cô có chút để ý.

Có lẽ, cô có thể đề xuất ở kí túc xá.

Trời chiều kéo cái bóng đơn bạc của Đường Thi ra rất dài, lúc chân đạp lên một cái bóng khác, Đường Thi mới ý thức được đã đến Đoạn gia.

"Đồ nịnh hót, đi đâu mà muộn như vậy mới về, không biết ông bà sẽ lo lắng sao?" Đường Thi chưa thấy mặt Đoạn Thích đã nghe được ba chữ phách lối giống như đã lâu không gặp kia.

Bởi vì quay lưng về phía mặt trời, Đường Thi không thấy rõ khuôn mặt của Đoạn Thích dưới ánh nắng trời chiều, nhưng trong giọng nói thiếu niên mơ hồ có chút lo lắng, cho dù giọng điệu thiếu niên phách lối thế nào, còn có ra vẻ không hề để ý chút nào thì cũng không giấu được.

Xao động bất an cả một ngày chậm rãi bình tĩnh trở lại, Đường Thi thoải mái, nếu Đoạn gia thật sự để ý cái gọi là "Không tốt" của cô, thì sao có thể đón cô đến nhà ở.

Cô thật sự là nghĩ quá nhiều rồi.

Bọn họ không thân cũng chẳng quen, nếu chỉ bởi vì tình chiến hữu, vậy thì chỉ cần có thể sắp xếp tốt mọi chuyện cho Đường Thi là được rồi, không nhất định phải đón cô đến Đoạn gia ở.

Giác ngộ của người bình thường trong đại viện quân đội đều cao, thậm chí có vài người còn chuẩn bị tinh thần sẵn sàng hy sinh, tin rằng loại người hay đồn đại kia chỉ là số ít, trước mắt cô gặp được người Đoạn gia, Đường Thi tin rằng, bọn họ cũng sẽ không để ý đến những người này.

"Ra ngoài đi dạo với Tiểu Hi nên giờ em mới trở về.

" Đường Thi nở một nụ cười tươi tắn với Đoạn Thích, về phần bà Đoạn ông Đoạn lo lắng, cô vẫn để ý đến thời gian mà, thời gian cơm tối còn chưa tới.

"Còn nữa, cảm ơn, để anh lo lắng rồi.

"
Hai tay Đoạn Thích cắm ở túi quần nắm chặt, đột nhiên trên mặt nóng lên, khiến Đoạn Thích không biết làm sao, nhìn chằm chằm nụ cười trên mặt Đường Thi, mím chặt môi.

Đường Thi sờ sờ mặt mình, kỳ quái mà nhìn Đoạn Thích: "Anh sao vậy, không đi vào sao?"
Đoạn Thích trừng mắt nhìn Đường Thi, lớn tiếng nói: "Vào" kì lạ, sao mình lại cảm thấy, hôm nay đồ nịnh hót cười lên đặc biệt đẹp mắt.

Mặt Đường Thi đầy dấu chấm hỏi, hất đầu một cái, đi sau lưng Đoạn Thích, vừa mới vào cửa đã bị bà Đoạn mạnh mẽ kéo đi.

"Đường Đường à, cháu xâu cho bà sợi chỉ thì tốt rồi, may mà có cháu, nếu không trước bữa cơm tối bà cũng không làm xong được, anh Thích không có chút kiên nhẫn nào, nó vừa ngồi một lúc thì đã không còn kiên nhẫn nữa.

" Bà Đoạn cười ha hả hạ thấp Đoạn Thích, tâng bốc Đường Thi.


Đường Thi nhìn bóng dáng Đoạn Thích đang đi trên cầu thang lên lầu, cười tủm tỉm: "Anh Thích có phải lại muốn lên lầu đi chơi game hay không?"
Ông Đoạn hét lên một tiếng: "Dừng lại, mau ăn cơm, suốt ngày lên lầu, còn nữa, máy chơi game trong phòng của cháu, ta đem đến phòng đại ca cháu rồi, chìa khóa ở chỗ của ta.

"
Đại sảnh một trận yên tĩnh, Đường Thi nín thở nhìn Đoạn Thích, cô thật đúng là muốn biết, Đoạn Thích sẽ có phản ứng như thế nào, theo lý thuyết, ở cái tuổi ăn chơi của Đoạn Thích đều xem trò chơi như sinh mệnh.

Ai ngờ Đoạn Thích chỉ liếc mắt nhìn ông Đoạn, không nói một lời tìm một chỗ ngồi xuống, một bộ dáng đại gia ngồi xuống trước mặt ông Đoạn: "Cháu thắng vài ván, thì ông đưa chìa khóa cho cháu.

"
Ông Đoạn cao cao nhướng mày, nặng nề hừ một tiếng, trên tay lại bắt đầu bày cờ.

Đường Thi có chút mộng, đây là diễn biến kiểu gì thế?
Bà Đoạn giải thích: "Hai ông cháu bọn họ cứ như vậy, có vấn đề gì, đánh vài ván cờ là xong, Đường Đường à, có chuyện gì cũng phải nhớ kỹ nói với bà, nếu không thì giúp bà kéo chỉ, thanh thiếu niên thì tinh thần lúc nào cũng phải vui vẻ phấn chấn, chuyện lớn thì để người lớn giải quyết, cháu chỉ cần nhớ kỹ, bây giờ cháu là một thành viên của nhà ta, hoàn toàn có thể đi ngang, ở trường học, có chuyện gì thì tìm anh Thích của cháu, ở trong nhà thì cháu tìm bà.

"
Đường Thi: "Vâng, bà Đoạn.

" Đi ngang, nghe giống như rất đẹp đẽ, nhưng cô không phải con cua a.

Nhưng bà Đoạn lại làm cho trong lòng Đường Thi trở nên ấm áp, cũng làm cho Đường Thi bắt đầu chân chính để Đoạn gia ở trong lòng, mà không phải là nơi ở nhất thời của cô.

Hóa ra cô có thể xem Đoạn gia thành cảng tránh gió của mình.

Hưởng thụ xong nhiệt tình của bà Đoạn, Đường Thi cũng thở dài một hơi, được xem như búp bê pha lê cũng không hoàn toàn là chuyện tốt.

"Đoạn Thích.

" Đường Thi bật đèn điện, mới phát hiện Đoạn Thích đang đứng thẳng trong hành lang: "Anh đứng ở nơi này làm gì, hóng mát sao?"
Đoạn Thích trừng mắt nhìn Đường Thi, lại nghĩ tới chuyện lúc chạng vạng tối, cảm thấy nhiệt độ lại sắp tăng lên, vội vàng dời ánh mắt, kỳ quái nói: "Ngày mai cùng nhau đi học.

"
Đường Thi kinh ngạc nhìn Đoạn Thích, Đoạn Thích thấy được, hung ác nói: "Để cô cầm cặp sách cho tôi.

"
Không đợi Đường Thi trả lời, Đoạn Thích đã khép cửa phòng lại, Đường Thi bị ép cùng nhau đến trường: "! ".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi