NAM THẦN BÌNH HOA

Khi về nhà, mặt Thạch Tĩnh Chi tối sầm lại nhưng Tần Ức vẫn không sợ, dù sao đối phương cũng không nỡ cáu kỉnh với mình.

An ninh ở Thạch thị vô cùng tốt, dù bị paparazi theo đuôi cũng sẽ bị cản lại trước khi lên núi. Có người do Thạch Tĩnh Chi sắp xếp, Tần Ức không lo cuộc sống của mình bị showbiz ảnh hưởng.

Fanmeeting được sắp xếp sau lễ ra mắt hai ngày. Gọi là fan meeting nhưng số lượng tham gia cũng chỉ có năm người. Khiến cậu ngạc nhiên nhất là cô bé nhỏ tuổi nhất chính là hội trưởng hội tiếp viện fan.

Căn cứ vào điều tra của Giang Hà thì cô bé tên Tiết Văn, là người thành phố D, gia cảnh cũng khá, là con gái một, còn đang học trung học. Đang ở tuổi nụ hoa, nếu nói về kinh nghiệm thì đương nhiên không so được với mấy cô đã trưởng thành.

Tần Ức thắc mắc: "Sao mấy cô kia lại để Tiết Văn làm hội trưởng?"

Giang Hà trả lời đơn giản: "Vì ẻm có tiền, cũng chịu chi tiền."

Giang Hà giải thích cho Tần Ức: "Hội tiếp viện fan thế này mới đầu tốn tiền cực kỳ. Khi mới thành lập, mấy cô bé liên hệ giữa fan các nơi, duy trì hội nhờ tình cảm với thần tượng. Tuy là cô bé chưa được sành sỏi lắm nhưng thành thật hơn người khác. Quan trọng là nhà cô bé giàu, chịu chi."

"Nhưng đấy cũng là tiền của bố mẹ. Bố mẹ cô bé đồng ý không? Anh còn nói cô bé học năm đầu cấp ba, chạy tới chạy lui thế này lỡ dở việc học."

"Cấp ba giờ đang nghỉ đông, cũng không lỡ dở việc học. Có mạng mà, đi lại cũng thuận tiện, nào có ảnh hưởng đến học tập. Tuy là cô bé mới học lớp mười nhưng cũng thành niên rồi, bố mẹ cũng thoải mái. Đương nhiê theo đuổi idol thế này là xài tiền tiêu vặt bố mẹ cho, vẫn còn đi học thì làm sao kiếm tiền được."

Tần Ức nhíu mày, Giang Hà bổ sung hai câu: "Lúc trước cô bé cũng quậy lắm, tuổi dậy thì ấy mà. Đầu tóc vàng chói lọi thế kia cậu nhìn là biết, học tập cũng chểnh mảng. Sau khi theo đuổi idol thì không đi chơi bời cùng mấy tên du côn cắc ké kia nữa, thành tích cũng được cải thiện nên cậu cứ yên tâm là bố mẹ cô bé ủng hộ lắm."

Vẻ mặt Tần Ức hòa hoãn lại: "Sao anh rõ thế?"

Giang Hà rút ra một tập tài liệu: "Đây là người lạ, đương nhiên phải điều tra rõ ràng. Chuyện riêng cô bé thế nào tôi không quan tâm. Chỗ này không chỉ có mỗi cô bé đó, còn có mấy cô gái khác, cậu muốn xem không?"

Tần Ức lắc lắc đầu: "Biết một người đủ rồi, không cần biết nhiều. Sau để mấy cô ấy tự giới thiệu." Cậu cũng không phải người có lòng hiếu kỳ, mà cái này cũng không quan trọng.

Địa điểm gặp mặt do Thạch Tĩnh Chi chọn, là một nhà hàng cao cấp cách nhà lớn không xa, đặt phòng riêng cũng nhỏ, quan trọng là tính bảo mật tốt. Các fan tự đi tới đây, dĩ nhiên là Tần Ức mời khách.

Thời gian hẹn là mười một giờ trưa, vừa kịp lúc mời mấy cô gái ăn cơm. Bởi vì gần nên cách nửa tiếng Tần Ức mới xuất phát. Trời mùa đông, không khí lạnh, Tần Ức vừa xuống xe đã cảm nhận được gió rét buốt đem theo bông tuyết chui vào cổ mình.

Như thường lệ Tần Ức xuống xe trước. Cậu đứng đó, tháo khăn quàng cổ xanh xám của Thạch Tĩnh Chi xuống, quàng khăn đã được nhiệt độ cơ thể của mình làm ấm lên cho đối phương: "Khăn của em ấm, anh đeo cái này."

Chờ Tần Ức đeo xong khăn cho mình, Thạch Tĩnh Chi ngửa đầu nhìn cậu, sau đó thấp giọng mở miệng: "Em cúi đầu xuống."

Tần Ức hạ thấp eo, đầu cũng cúi xuống: "Làm sao vậy?"

Thạch Tĩnh Chi cởi găng tay của mình ra, đeo khăn của mình cho Tần Ức, nghiêm túc như là đang hoàn thiện một tác phẩm nghệ thuật cực kỳ tinh tế.

Quàng xong khăn, hắn xoa xoa má Tần Ức, nói: "Giờ mới được."

Trong xe có điều hòa tay Thạch Tĩnh Chi mới không lạnh. Tháo găng ra rồi, tay hắn nhanh chóng trở nên lạnh lẽo. Tần Ức rất tự nhiên đút tay của đối phương vào túi mình rồi cũng để tay mình trong đấy làm ấm. Tay cậu đan vào tay đối phương, mười ngón quấn quýt.

Hai người mặc quần áo giống nhau, khác mỗi cái Thạch Tĩnh Chi bọc kín mít từ đầu tới chân. Khăn Tần Ức vừa mới quàng cũng cùng kiểu. Nhìn hai người cực kỳ giống một đôi tình nhân.

Tiết Văn đi taxi cùng những bạn fan khác. Tuy không hiểu tại sao chỉ hẹn nhau ăn cơm thôi mà bên người đại diện kia còn phát cả thư mời, lại dặn dò chu đáo. Các cô gái chuẩn bị cũng cẩn thận, bỏ vào túi đem theo phòng có khi cần đến.

Nghe các cô nói địa điểm đến, ánh mắt tài xế taxi là lạ. Tiết Văn ngồi trêи xe thi thoảng liếc gương chiếu hậu, trong lòng sợ hãi, tí nữa thì trêи mặt viết rõ mấy chữ: "Má, có phải con sắp bị bán đi không?"

Phó hội trưởng là gái đẹp chân dài ngồi bên cạnh nhìn thấy vẻ ngốc ngếch như thế thì huých huých nhẹ để cô bé bình tĩnh lại. Tài xế cũng thấy ngại nhưng vì hiếu kỳ nên vẫn cứ hỏi: "Nghe giọng mấy cô chắc không phải người địa phương. Tới chỗ kia có công chuyện à?"

Tiết Văn biết không thể tiết lộ lý do nên cô trả lời: "Cháu là người ở đây nhưng mà điểm đến nghe cũng lạ quá. Bạn cháu hẹn ăn cơm ở đấy. Chú có biết chỗ đó không?"

Các cô cũng tò mò về địa điểm Tần Ức hẹn nhưng search mạng thì không thấy có. Địa điểm viết trong thư mời là một chỗ hẻo lánh. Lúc đầu Tiết Văn còn sợ gặp lừa đảo nhưng các cô đã liên hệ trực tiếp với Giang Hà ở công ty. Số hiệu của Giang Hà là mười chín, danh thϊế͙p͙ cũng là đồ thật, xác nhận mãi, tin tưởng rồi các cô mới tới đây.

Nhưng mà thực ra thì cũng chỉ có mỗi Tiết Văn lo lắng, mấy cô gái đi cùng nghĩ thoáng: "Nhìn em này, bớt bớt lo đi. Thiếu gia đẹp hơn cả mấy chị em mình cộng lại. Nếu người ta lừa đảo thì mình cũng hời mà em, mà có khi người ta còn chê mình ý."

Thấy tài xế nhìn có vẻ hiểu biết, Tiết Văn hỏi một câu.

Nghe thấy tiếng địa phương, người tài xế nọ cười có vẻ thoải mái hơn: "Bọn chú đi nhiều thì biết chứ bình thường cũng ít có người rõ chỗ kia. Chỗ đấy á, là chỗ cho người giàu đấy. Một bữa ở đấy bằng bọn chú đi làm mấy năm. Quần áo các cô, thoạt nhìn thì thấy không giống người đi đến chỗ đó nên thấy lạ thôi."

Chị phó hội trưởng đẹp gái nhà cũng có điều kiện thấy bực bực: "Sao chú thấy bọn tôi nhìn không giống người đi chỗ kia. Người ta ăn mặc mộc mạc thì sao, chẳng nhẽ cứ phải treo đầy đồ hiệu lên người."

Tài xế giải thích: "Không phải. Cái chỗ kia kìa, nghe đâu phí đắt lắm, một cái thẻ hội viên cũng phải tốn đến mấy trăm ngàn (mấy trăm triệu vnđ TT^TT) mà người có tiền cũng chưa chắc mua được. Cũng không có phục vụ đèn mờ, chỉ là nhà hàng thôi mà á, đắt khϊế͙p͙. Hơn nữa theo quy định thì taxi cũng chỉ được đậu bên ngoài. Không phải chú nói các cô không có tiền mà nhà giàu ai đi taxi chứ, toàn đi ô tô riêng."

Gương mặt tài xế bỗng hiếu kỳ: "Không biết bên trong là sơn hào hải vị gì mà đắt thế. Mấy cô may lắm đó, có bạn giàu như thế cơ mà. Này chú bảo, đi ăn đây đừng có sợ béo, ăn nhiều vào."

"Bạn cháu đúng là giàu thật." Tiết Văn đồng tình, nếu là nơi nghiêm chỉnh thì cô bé yên tâm rồi. "Mấy chỗ thế này ăn tiền ở thương hiệu và cung cách phục vụ thôi chú, cũng không có gì đâu."

Mặc dù nói vậy nhưng khi Tiết Văn đến nơi vẫn bị ngạc nhiên tới sững sờ. Y như lời người lái taxi nói, khi tới cửa các cô bị ngăn lại. Tới lúc này mấy cô gái mới nhớ tới thiệp mời, ngay lập tức mấy người bảo vệ mặt lạnh như băng nở nụ cười, mời các cô vào trong.

Bên ngoài nhà hàng vẫn hết sức mộc mạc nhưng khi bước vào bên trong thì giống như tiến vào hoàng cung vậy. Tuy là không dát vàng khắp nơi nhưng mỗi chi tiết trang trí ở đây đều vô cùng sang trọng, nhìn khung cảnh này trong đầu cô chỉ nhảy một chữ "Quý!"

Nhà Tiết Văn có điều kiện, cũng đi qua những nơi như thế này cùng bố rồi, nhưng chưa nơi nào xịn như ở đây. Tần Ức mời, cô bé quyết định ăn ít đi một chút, nhỡ ăn hết tiền của thần tượng rồi mọi người phải ở lại rửa bát thì sao bây giờ.

Ngoại trừ Tiết Văn, mấy cô bé fan khác cũng cực kỳ bị rung động. Các cô theo bản năng ưỡn ngực thẳng lưng, chú ý tác phong của bản thân, sợ bị quê.

Chú tài xế kia nói không sai. Phục vụ ở đây ai cũng đẹp hơn mấy cô, mệt có người còn mơ tưởng thần tượng sẽ để mắt tới mình. May mà chưa bị xấu hổ.

Các cô gái đến sớm. Giang Hà đưa các cô tới phòng ăn Tần Ức vẫn chưa tới. Nhân viên phục vụ đem menu đến để mọi người chọn đồ uống, sau đó một anh phục vụ đẹp trai đem menu món chính lên.

Thực đơn có hình dạng như một cuốn sách, lại còn là loại đóng bìa cứng, rất dày. Mỗi trang đều có ảnh chụp minh họa, bên dưới bức ảnh là giới thiệu chi tiết, kèm cả tiếng Anh. Tiết Văn không dám chọn bừa, định chọn hai món rẻ nhất mà cuối cùng lật hết cuốn cũng không có giá tiền.

Không ngại người ta nói mình nhà quê, cô bé hỏi: "Em hỏi chút, món này giá bao nhiêu ạ?" Cô bé không nỡ ăn hết nhiều tiền của nam thần quá.

Nhân viên phục vụ rất lịch sự, ánh mắt không có tí biểu cảm nào coi thường: "Xin lỗi chị, ở đây chúng tôi có chính sách hội viên, hóa đơn sẽ được trừ trực tiếp vào thẻ hội viên nên thực đơn không có giá tiền. Nếu chị muốn biết rõ, tôi có thể đi hỏi."

"Không cần không cần." Xấu hổ quá rồi. Tiết Văn vội nói "Thế cho em giống các chị ấy, cảm ơn ạ."

Mặc dù ở trong phòng ăn riêng nhưng mấy cô gái vẫn rất nhã nhặn, không nói chuyện lớn tiếng sợ hình tượng bị xấu trước mặt thần tượng.

Ấn tượng đầu tiên khá quan trọng, Tiết Văn biết. Trêи weibo thần tượng thấy anh có vẻ thích người tóc đen nên cô bé đi duỗi tóc, nhuộm đen lại.

Là người nhỏ tuổi nhất trong hội fan, cô bé thấy mình là người sốt sắng nhất. Uống nước cũng không dám uống nhiều, sợ thần tượng đến đúng lúc đi wc thì xấu hổ chết.

Thế nhưng mà trời thì không chiều lòng người, càng sợ cái gì thì sẽ gặp cái đó. Lúc Tần Ức đi vào, cô bé kϊƈɦ động đứng lên, bởi vì sốt ruột mà bị ghế ngáng chân.

Tần Ức chưa kịp nói gì, cô bé tóc đen đã vội vã chạy tới rồi bị vấp ngã.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi