NAM THẦN CỦA CHỊ GÁI YÊU THẦM TÔI

Hai người sóng vai đi trên phố, Giang Dục buồn chán hút nước dừa suốt cả chặng đường, đi đến phía trước tụ họp với hai đôi tình nhân.

Bốn người kia đang tạo thành vòng tròn, dường như đang thảo luận gì đó.

Thấy vậy, Giang Dục và Lê Ứng cùng nhau bước đến.

Tần Dương trông thấy họ thì giải thích một câu: “Sắp mười giờ rồi, bây giờ quay về thì muộn mất, bọn tôi đang tính hay là ở lại đây đêm nay.”

Y quét mắt qua hai người bọn họ: “Hai người thấy sao? Ở lại không?”

Nghe vậy, Giang Dục và Lê Ứng không hẹn mà đều liếc mắt nhìn người còn lại.

Chạm mắt nhau trong giây lát, Giang Dục chợt dời ánh nhìn đi. Cậu không lên tiếng, định bụng giao lại vấn đề này cho Lê Ứng trả lời.

“Sao thế, hai người không ở lại được à?” Lần này Triệu Văn lên tiếng hỏi.

Lê Ứng nhìn sang Giang Dục, người kia đang cụp mắt, không có phản ứng gì.

Chựng lại hồi lâu, anh dời tầm mắt đi, nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ: “Bọn tôi về đây, các ông ngủ lại đi.”

“Đừng mà,” Triệu Văn nói, “Mãi mới có dịp đi chơi, ở lại cùng nhau một đêm cho vui.”

Nói xong, hắn lại chuyển hướng sang Giang Dục, dường như có ý muốn bảo cậu khuyên nhủ Lê Ứng: “Đúng không, nhóc Giang Dục? Khó lắm bọn mình mới có dịp ra ngoài chơi mà.”

“Thôi.” Tần Dương nói, “Ông thông cảm cho thói nghiện sạch sẽ của Lê Ứng đi, chắc cậu ấy sợ khách sạn không vệ sinh.”

“Khách sạn ở khu này đắt lắm, làm gì có chuyện không vệ sinh?” Triệu Văn nói, “Giá bốn chữ số lận đấy, cũng đâu phải mấy khách sạn ba lăng nhăng bên ngoài.”

Lê Ứng im lặng một thoáng: “…Mai tôi phải dậy sớm, ngày mai Giang Dục cũng có tiết buổi sáng.”

“…Rồi rồi rồi, biết ông không muốn ở lại rồi, đừng lôi nhóc Giang Dục ra để lấy cớ.” Nói xong, Triệu Văn khẽ hất cằm với Giang Dục: “Phải không, nhóc Giang Dục? Cậu có muốn ở lại không?”

Tần Dương nghe vậy bèn huých khẽ vào cánh tay Triệu Văn, cười nói: “Đừng dụ dỗ Giang Dục tiêu tiền lung tung. Ông chưa nghe Giang Mộng kể à, bố mẹ em nó giám sát chặt lắm.”

Giang Dục: “...”

“Tôi biết mà, tôi chỉ bảo thế thôi.” Dứt lời, Triệu Văn lại liếc Lê Ứng với vẻ buồn chán.

Ánh mắt kia như đang nói ‘bó tay rồi’.

Giang Dục cảm thấy Lê Ứng hơi oan ức trong chuyện này, cậu đoán là do anh bận tâm đến cảm nhận của cậu, sợ cậu không muốn ở cùng phòng với mình.

Chững lại vài giây, Giang Dục nghiêng đầu nhìn Lê Ứng: “Anh có muốn ở lại không?”

Nghe vậy, Triệu Văn vốn đang thì thầm to nhỏ với bạn gái cũng trông về phía này, nhìn Lê Ứng với vẻ mong đợi.

Lê Ứng sững ra một thoáng, hỏi lại: “Em muốn ở lại không?”

Triệu Văn lại nhìn về phía Giang Dục.

“Em thì tùy thôi.” Giang Dục rề rà đáp, “Sao cũng được, không sao hết.”

Suy nghĩ trong giây lát, Lê Ứng đến gần cậu vài bước, anh thoáng do dự: “Vậy bọn mình ở lại nhé?”

Giang Dục buông mắt nhìn mũi giày, cậu di di hòn đá vô hình dưới chân, gật gật: “Ừm.”

Thấy họ đồng ý, Triệu Văn lập tức mừng húm. Nếu đã không phải lo lắng về thời gian, cả đám có thể tiếp tục đi dạo trong khu du lịch.

Hai chàng trai lại chậm rãi đi đằng sau, Lê Ứng ngắm Giang Dục vài giây, khóe môi không khỏi cong lên.

“Nước dừa —” Anh từ tốn mở lời, buông ánh nhìn sang bên cạnh, “Cho anh uống một tí được không?”

Giang Dục ngây ra, vội vàng đưa cho anh: “Ngại quá, em quên mất.”

Đáng ra trái dừa này là dành cho cả hai người, nhưng từ bấy đến giờ Giang Dục cứ lo lắng không yên, hoàn toàn quên béng mất chuyện này.

Không biết vì lí do gì, một số chi tiết trong quan hệ giữa hai người dần trở nên kì lạ, rất chi là khó xử.

Chẳng lẽ cậu thật sự có thành kiến về chuyện này mà chính bản thân cậu còn không nhận ra? Giang Dục nghĩ bụng.

Giang Dục không khỏi đánh mắt sang Lê Ứng. Sau khi nhận lấy quả dừa, anh đang uống nước bằng chính ống hút cậu vừa dùng ban nãy.

Không hổ danh là nam thần của mọi người, bất kể là góc nghiêng hay ngũ quan, gương mặt của anh có thể bất chấp mọi sự soi mói. Mắt đẹp, mũi đẹp, dáng môi cũng rất đẹp. Màu môi anh thiên nhạt, lúc dùng ống hút cũng rất dễ nhìn.

Giang Dục dời mắt đi, không khỏi nghĩ bụng. Không đời nào, cậu là cái thá gì mà đòi có thành kiến với đồng tính luyến ái, có thành kiến với một cực phẩm như Lê Ứng chứ.



Hôm ấy là cuối tuần nên khách sạn rất đông đúc, chỉ còn đúng một căn phòng hai giường đơn. Những dịp thế này có nhiều cặp đôi, giá cả của loại phòng này rẻ hơn phòng đôi tận hai trăm. Hôm nay Triệu Văn vung tay quá trán, hắn bèn thương lượng với Lê Ứng, bảo họ nhường lại căn phòng này cho hắn.

Dù rằng để theo được chuyên ngành của bọn họ, ít nhất gia đình cũng phải thuộc loại khá giả, thế nhưng hiếm có người giàu đến mức nứt đố đổ vách như Lê Ứng.

Thế là căn phòng hai giường đơn cuối cùng được nhường cho Triệu Văn.

Mọi người đặt phòng xong xuôi. Khi bước đến thang máy, Giang Dục bỗng nhìn thẻ phòng trong tay Lê Ứng với vẻ đăm chiêu.

Lê Ứng rê ngón tay quanh thẻ phòng, ghé mắt nhìn qua: “Sao vậy em?”

“Không có gì.” Giang Dục lắc đầu, sau đó cười nói, “Em cứ tưởng anh sẽ đổi căn phòng này cho anh Triệu Văn.”

Lê Ứng nhìn cậu, chìa thẻ phòng ra: “Em muốn đổi à?”

Giang Dục khựng lại một chút, giải thích: “Em sao cũng được, chỉ là em cho rằng anh sẽ đổi thôi.”

Dừng một thoáng, cậu lại cười nói: “Vì anh rất biết cách chăm sóc người khác, nên có vẻ như anh sẽ cân nhắc đến chuyện đó.”

“…Không đâu.” Bờ môi mỏng của Lê Ứng khẽ động đậy, anh phủ nhận, “Anh không săn sóc hay để tâm đến người khác nhiều như em nghĩ đâu. Thực ra, anh không hề chú ý đến nhu cầu của người khác.”

Giang Dục không đáp. Lê Ứng nhìn cậu vài giây, bỗng chìa thẻ phòng mình đang cầm trong tay ra.

Giang Dục nghếch mắt nhìn anh, Lê Ứng mỉm cười, khẽ hất cằm: “Bọn họ sắp vào thang máy rồi.”

Giang Dục vẫn nhìn anh như cũ, không ừ hử gì.

Lê Ứng buông mắt ngắm gương mặt Giang Dục đang gần trong gang tấc, tóc cậu ánh lên vẻ mềm mại dưới ngọn đèn khách sạn.

Lê Ứng không cầm lòng được mà vươn tay, đặt lên thật khẽ.

Quả thực rất mềm, mềm đến mức anh chẳng nỡ buông tay.

Cậu cũng quả thực rất mềm lòng, rõ ràng là không muốn tới gần, ấy vậy mà lần nào cũng bận tâm đến cảm nhận của anh.

Lê Ứng giữ tay trên tóc Giang Dục vài giây, khe khẽ xoa đầu cậu: “Đi đổi đi.”



Bọn họ đi chơi bên ngoài cả ngày, lúc về đến phòng thì trời cũng đã khuya, Giang Dục bèn đi tắm trước.

Tắm rửa xong, cậu mặc áo choàng tắm của khách sạn ra ngoài, đúng lúc bắt gặp Lê Ứng đang hút thuốc ở ban công.

Giang Dục thoáng khựng lại, cậu sực nhận ra cũng đã lâu rồi mình chưa trông thấy Lê Ứng hút thuốc.

Giang Dục cầm lấy chai nước đặt cạnh TV rồi hớp mấy ngụm, sau đó bước đến ban công.

Vừa tắm xong, làn gió đêm biếng nhác lại phe phẩy bên người, cảm giác vô cùng thoải mái. Giang Dục đứng bên Lê Ứng: “Sao anh lại hút thuốc?”

“…Lâu rồi anh không hút.” Lê Ứng đang vắt một tay lên rìa ban công, nghe cậu hỏi vậy, anh cầm lấy gạt tàn trên bàn trà, khẽ búng tàn thuốc đi.

Sau đó anh lại ngước mắt nhìn cậu: “Anh chỉ hút một điếu thôi.”

Giang Dục ừ một tiếng, hai tay cậu nhàn rỗi nắm lấy lan can, khẽ hà hơi vào sợi tóc ướt đẫm.

Khách sạn này đắt đỏ cũng có lí do, không những nội thất tốt mà phong cảnh bên ngoài ban công cũng rất đẹp. Nhìn từ đằng xa, toàn bộ cảnh đêm ở Giang Châu nằm gọn trong tầm mắt. Hơn nữa, vì nằm trong vùng ngoại thành nên không khí ở đây cực kì trong lành.

Nghĩ đến giá cả của căn phòng, Giang Dục ngẫm nghĩ hồi lâu rồi nghiêng đầu nhìn Lê Ứng: “Tiền khách sạn em với anh AA đi, anh cho em nợ trước nhé.”

Lê Ứng dập thuốc, quay sang nhìn cậu: “Bây giờ tiền tiêu vặt của em không nhiều, em đưa hết cho anh thì lấy gì dùng?”

Thực ra hoàn cảnh gia đình của Giang Dục cũng không tệ, suy cho cùng bố mẹ cậu đã mở nhà hàng rất nhiều năm, ít nhiều gì thì vẫn có chút vốn liếng. Cũng vì vậy mà sinh hoạt của Giang Mộng khá thoải mái.

Chẳng qua trước đây Giang Dục tiêu tiền rất vô tội vạ. Thời học cấp hai, tiền tiêu vặt của cậu dư dả hơn bạn bè, song bản thân cậu lại không có chỗ tiêu, vì thế mỗi khi đàn đúm cùng các bạn thì cậu chi tiêu rất mát tay.

Về sau chi phí tiêu dùng của cậu mới bị thắt chặt.

Có điều Lê Ứng nói cũng có lý, chắc chắn khoản nợ này sẽ bòn rút túi tiền vốn không nhiều nhặn gì của cậu.

Suy nghĩ một thoáng, Giang Dục nói: “Không thì em ghi giấy nợ cho anh nhé? Nếu em nợ nhiều quá rồi quên béng đi, thế thì anh sẽ chịu thiệt mất.”

Lê Ứng nhìn cậu, anh nở một nụ cười thong dong, hỏi với vẻ hứng thú: “Em định viết giấy nợ như thế nào?”

Cậu đáp: “Tôi Giang Dục, nay thiếu nợ tổng cộng mấy nghìn tệ, trong trường hợp không thể trả đúng hạn, chủ nợ có thể đòi cả gốc lẫn lãi.”

Khựng lại đôi chút, Lê Ứng khẽ nhướng mày: “Ép buộc người thiếu nợ… lấy thân gán nợ?”

“...” Giang Dục nguýt anh một cái.

Lê Ứng cười: “Đừng lo, em cứ xem như anh đang đầu tư đi.”

“Bây giờ phí sinh hoạt của em không nhiều, anh đầu tư cho em trước, sau này em đi làm có tiền thì trả lại anh, vậy là anh đầu tư sinh lời rồi.”

“…Anh có không đầu tư thì sau này em cũng phải trả mà.” Giang Dục nói.

“Ừ, anh biết.” Lê Ứng đáp, “Thế thì bây giờ anh đầu tư trước cũng được. Có cho đi mới được nhận lại chứ, anh còn đang trông chờ vào việc sau này em dẫn anh đi chơi mà.”

“…Nhưng thời hạn đầu tư của anh dài quá.” Giang Dục nói, “Không sợ mất vốn à?”

“Không sợ.” Lê Ứng dịu giọng, “Em sẽ để anh chịu thiệt sao?”

“Cái đó thì chắc chắn là không, em mà là loại người như vậy sao?” Giang Dục nói rất hùng hồn, sau đó cậu vỗ vai anh với vẻ anh em tốt, “Yên tâm, cho dù anh có đầu tư hay không, đợi sau này có tiền rồi, em vẫn sẽ đưa anh đi ăn sung mặc sướng.”

“Được, anh chờ.” Lê Ứng nâng giọng, nở nụ cười thấp thoáng, “Sau này trông cậy vào em nhé.”

Giang Dục đón lấy cơn gió mát rượi, cong môi cười. Bỗng nghĩ đến điều gì, cậu chựng lại một thoáng rồi ghé mắt hỏi: “Lỡ như sau này anh hẹn hò, bọn mình thân thiết quá, bạn trai anh ghen thì phải làm sao?”

Lê Ứng hơi sững ra, đoạn anh cười nhạt, hướng mắt về đằng xa: “Vậy thì không hẹn hò.”

Nghe anh nói vậy, Giang Dục thoắt cái cười rộ lên: “Bây giờ anh nói thì hay, nhưng biết đâu sau này anh sẽ trọng sắc khinh bạn.”

Lê Ứng nắm một tay vào lan can, từng khớp ngón tay xinh đẹp hiện lên rõ ràng.

Lặng đi giây lát, anh đưa mắt nhìn Giang Dục đang kề sát vào bả vai mình.

Người kia đang mặc áo choàng tắm trắng tinh, dưới cổ lộ ra một đoạn ngực nhỏ nõn nà. Bờ môi cậu vẽ nên một độ cong vui sướng, tâm trạng có vẻ không tệ nhờ cảnh đêm nức lòng và cuộc trò chuyện của bọn họ.

Lê Ứng dời ánh nhìn đi, bỗng cười.

“Không đâu, yêu đương — chắc cũng chẳng có gì vui.”

Có lẽ Giang Dục cứ mãi thế này cũng rất tốt, tính cách của cậu hẳn nên vô tư như vậy.

Dẫu có nói thế nào, con đường hiếm người đi sẽ luôn gian nan hơn rất nhiều, còn phải chịu đựng nhiều ánh mắt khác lạ.

Nếu như Giang Dục có thể luôn hạnh phúc như bây giờ, vậy là đủ rồi.

Làm bạn cũng được, chỉ là bạn bè thân thiết, sẽ không có ai dòm ngó hai người.

Họ sẽ chẳng bao giờ phải chia xa.

Giang Dục sẽ mãi mãi vui vẻ ở lại bên anh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi