NAM THẦN CỦA CHỊ GÁI YÊU THẦM TÔI

Các bạn học trong văn phòng đều đang châu đầu vào ăn đồ ăn ngoài, khi trông thấy cảnh tượng ấy, mọi người đều không khỏi ngây ra một lúc, ngay sau đó thì bắt đầu reo hò đầy phấn khích.

Có người kêu lên hai tiếng “wow wow”, có người lại hỏi bọn họ có cần phải giả vờ chưa phát hiện không, ai nấy đều tung hứng và đùa giỡn ầm ĩ, nhưng rõ ràng họ không có vẻ bất ngờ lắm.

Việc đã đến nước này, Giang Dục cũng không định trốn tránh nữa, cậu nghiêng đầu chạm mắt với Lê Ứng, sau đó được anh ung dung dắt vào.

Tâm trạng của Lê Ứng không tệ, anh vừa đi vừa chủ động nói: “Hôm nào mời mọi người ăn cơm.”

Nghe vậy, mọi người lại ồn ào vài câu, liên tục cười đùa rồi cảm ơn rối rít.

Ngay sau đó, có một nữ sinh đưa mắt về phía Giang Dục, cô cười nói: “Thật ra bọn tôi đã đoán ra được là Giang Dục từ lâu rồi.”

“Đúng vậy.” Có người hùa theo nói, “Nói thật nhé nam thần, cách cậu đối xử với Giang Dục chỉ thiếu điều viết thẳng hai chữ ‘thiên vị’ lên mặt nữa mà thôi.”

Lê Ứng cười mà không đáp, về điểm này thì anh hoàn toàn không thể phủ nhận.

“Hơn nữa, tôi nghe những người có mặt ở hiện trường nói chàng trai mà cậu nắm tay có ngoại hình rất đẹp, trông rất non, cứ như mới tốt nghiệp cấp ba. Lúc đó bọn tôi đối chiếu lại thông tin này, hở, không phải là nhóc Giang Dục đó sao?”

“Vậy nên bọn tôi còn cố tình lập một group chat sau lưng Giang Mộng nữa.”

Tần Dương cũng cười nói: “Đúng đó, thật ra mọi người đã đoán được từ lâu rồi, chỉ chờ hai người bọn ông tự mình xác nhận thôi. Cơ mà tôi phải phân bua cho bản thân một câu, tôi chưa hề nói câu nào đâu nha.”

Nghe vậy, mọi người lập tức chĩa mũi nhọn về phía y: “Tức là sao? Cậu đã biết trước chuyện này rồi à?”

“Thế sao cậu không ám chỉ với bọn tôi một chút? Mất công bọn tôi cứ đoán già đoán non. Cái tên phản bội nhà cậu, ngày nào cũng nằm vùng trong đám bọn tôi.”

Bị mọi người lên án tập thể, Tần Dương nhất thời cảm thấy buồn cười.

“Sao tôi lại là kẻ phản bội? Giữa hai bên các cậu, tôi chưa hề truyền lời lại cho bất kì bên nào, là sứ giả chính nghĩa hẳn hoi đấy nhé.”

Các bạn học ở đây đều có chừng mực, xưa nay họ vẫn luôn chăm sóc cho Giang Dục vì cậu bé tuổi hơn, huống chi bây giờ cậu còn là bạn trai Lê Ứng.

Thấy cậu ngại ngùng, có người ra hiệu bằng ánh mắt cho những người khác. Thấy vậy, ai nấy đều ăn ý dời đề tài đi trong lúc cười nói, sau đó họ vừa tán gẫu vừa cúi đầu ăn cơm.

Giang Dục thì đi theo Lê Ứng, ngồi xuống ở bàn làm việc của anh.

Văn phòng là chỗ đông người, vậy nên hai người cũng không phát ra động tĩnh quá lớn. Trong lúc Lê Ứng bận bịu, Giang Dục chỉ ngồi bên cạnh ngắm anh, hoặc đeo tai nghe lên rồi chơi di động.

Sau khi công khai, điểm khác biệt duy nhất so với trước kia là Lê Ứng không phải nắm tay cậu một cách lén lút nữa.

Ngặt nỗi Giang Dục cảm thấy Lê Ứng thích dính lấy cậu quá mức, một mặt anh nhìn vào máy tính, mặt khác vẫn muốn nắm lấy tay cậu, khiến Giang Dục chỉ có thể dùng một tay để chơi di động, lúc ăn vặt cậu còn phải đặt điện thoại xuống bàn.

Thấy vậy, Lê Ứng buồn cười liếc cậu một cái.

Giang Dục lườm anh, cậu im lặng lên án, đây không phải là lỗi của anh à?

Sau đó cậu tiếp tục chơi di động, lúc này trên điện thoại đột nhiên hiện ra một thông báo WeChat.



Tối hôm ấy Giang Dục phải lên lớp, cậu học xong rồi mới về nhà, bấy giờ bà Giang đang ngồi trò chuyện với Giang Mộng trong phòng khách.

Thấy cậu quay về, Giang Mộng bèn đưa mắt ra hiệu: Cũng tạm, cảm xúc khá ổn định.

Giang Dục gật đầu, cậu ném cặp sách lên sô pha đơn rồi ngồi xuống bên cạnh bà Giang. Nhưng rồi ngẫm nghĩ lại, Giang Dục lại thấy vị trí này không an toàn lắm, cậu bèn giả vờ đứng lên đi dạo một vòng, lượn sang đầu còn lại của sô pha.

Thế rồi cậu giả vờ bình tĩnh hỏi: “Mẹ, mẹ muốn nói gì với con vậy?”

Bà Giang liếc cậu, sắc mặt có vẻ không tốt lắm: “Mẹ hỏi con, con nói thật cho mẹ biết đi, có phải con đang yêu đương không?”

Nếu Giang Dục nói dối qua điện thoại, bà Giang còn có khả năng không nhìn ra. Nhưng khi đối mặt với nhau thì gừng càng già càng cay.

Chỉ cần thấy Giang Dục cụp mắt, khẽ nuốt nước bọt, bà Giang đã biết mình đoán đúng rồi.

Thế là bà im lặng nhìn thẳng vào Giang Dục, còn cậu vẫn cúi đầu mà không đáp.

Mãi đến khi thấy bà Giang không lên tiếng nữa, Giang Dục mới ngước mắt liếc nhanh một cái. Đến lúc chạm phải ánh nhìn của bà, cậu lại cúi đầu đầy chột dạ.

Thấy vậy, bà Giang không khỏi hé miệng, nhưng sau khi mấp máy môi vài lần, bà chỉ có thể miễn cưỡng mở lời: “Là con gái nhà ai? Sinh viên trường con à?”

Nghe bà nói vậy, hai chị em lập tức xác định bà đã đoán ra được gì đó rồi.

Giang Mộng nhìn sang Giang Dục, cô chỉ thấy cậu cúi gằm mặt, chẳng ừ hử gì. Đúng là phong cách ứng phó của cậu từ xưa đến nay.

Bà Giang: “Mẹ thấy dạo này con thân với Lê Ứng lắm, không phải con đang yêu đương với con trai nhà người ta đấy chứ?”

Giang Dục vẫn một mực không lên tiếng.

Giang Mộng không biết Giang Dục đang cảm thấy thế nào, nhưng cô thì đã bắt đầu đổ mồ hôi lạnh rồi, mà nguyên nhân là do tắc nghẽn mạch máu.

Thấy Giang Dục vẫn không nói lời nào, rốt cuộc bà Giang cũng nhìn thẳng vào sự thật, gương mặt bà trưng ra biểu cảm khó tin, thực lòng đưa ra một câu hỏi: “Trước đây mày có tật xấu này đâu hả con, chuyện này bắt đầu từ lúc nào?”

Nói đoạn, dường như nghĩ đến điều gì, bà lại quay đầu nhìn sang Giang Mộng.

Tim Giang Mộng lập tức hẫng một nhịp, cô cảm thấy bây giờ mình còn nơm nớp hơn cả Giang Dục.

“Mấy tháng nay rồi, đúng không?” Bà Giang hỏi.

Giang Dục khựng lại, đoạn nhẹ nhàng lắc đầu.

Thấy vậy, bà Giang tiếp tục hỏi: “Thế thì bao lâu?”

“…Mới hơn hai tuần thôi ạ.” Giang Dục đáp.

Bà Giang nghe vậy thì im lặng, chỉ nhìn trân trân vào Giang Dục, mà từ bấy đến giờ cậu vẫn không dám ngẩng đầu.

Bầu không khí trong phòng khách đột nhiên lắng xuống, không một ai cất tiếng.

Là người đứng ngoài quan sát, Giang Mộng còn không dám thở ra hơi.

Mãi một lúc lâu sau, bà Giang mới lên tiếng một cách bình tĩnh: “Bây giờ mẹ cho mày một lựa chọn, chia tay đi.”

Giang Dục chững lại đôi chút, vài giây sau, cậu cất lời rất khẽ nhưng đầy kiên định: “Con không chia tay.”

Bà Giang nhìn cậu hồi lâu, sau đó mới lạnh nhạt hỏi: “Mày chắc chưa?”

Vốn dĩ Giang Mộng còn định ra hiệu với Giang Dục, bảo cậu cứ đồng ý trước rồi sau này hẵng thuyết phục từ từ. Dù sao hai người cũng lên đại học rồi, nếu thực sự muốn ở bên nhau thì bố mẹ cũng khó có thể giám sát từng giây từng phút.

Thế nhưng Giang Dục lại không hề ngẩng đầu, nghe mẹ nói vậy, cậu lại im lặng một lúc lâu. Thế rồi cậu khẽ liếm môi, nói thật nhẹ nhàng và chậm rãi: “Mẹ, từ trước đến nay con chưa từng đòi hỏi điều gì cả, đều là bố mẹ cho cái gì thì con nhận cái nấy. Bố mẹ không cho con yêu sớm, con cũng không yêu sớm. Bố mẹ bảo phải chọn một trường giữa Giang Đại và Hải Đại, con cũng cố gắng thi bằng được vào Giang Đại. Con biết mình không có chí hướng lớn nên cũng sẵn lòng để bố mẹ sắp xếp. Thế nhưng lần này bản thân con đã xác định kĩ càng rồi, con rất thích anh ấy, con không muốn chia tay với anh ấy.”

Giang Mộng nhìn cậu, đáy lòng lập tức dấy lên một chút xót xa. Đây là lần đầu tiên cô nghe thấy Giang Dục giãi bày nhiều như vậy, còn ra sức giải thích điều gì đó. Đứa ngốc suốt ngày chỉ biết chơi game mà chẳng chịu lớn ấy, dường như đã trưởng thành từ lúc nào không hay.

Giang Mộng đột nhiên không biết việc cô để cậu quen biết Lê Ứng là tốt hay xấu. Rốt cuộc thì người như cậu nên sống một cách tự do tự tại, hay nên trải qua cảm giác yêu và được yêu đầy oanh liệt?

Ngặt nỗi, đây cũng là một chuyện không có hai chữ “nếu như”.

“Được thôi.” Bà Giang nói, “Bố mẹ nuôi mày lớn đến ngần này, bây giờ mày cũng đã thành niên, có năng lực tự lo liệu cuộc sống rồi, bố mẹ cũng không còn nghĩa vụ chăm sóc cho mày nữa. Nếu mày đã không chịu chia tay, vậy thì sau này bố mẹ coi như không có đứa con như mày.”

“Mẹ —” Giang Mộng không cầm lòng được mà hô một câu.

Bà Giang nghiêng đầu nhìn cô: “Tốt nhất là con đừng nói gì, lát nữa mẹ còn phải tính sổ với con đấy.”

Giang Mộng: “...”

Bầu không khí căng thẳng một lúc lâu, Giang Dục bèn chậm rãi mở lời: “Vậy sau này kiếm được tiền rồi, con sẽ gửi tiền lương vào thẻ bố mẹ.”

Nghe vậy, bà Giang lập tức không thể kìm nén nổi cảm xúc.

“Bố mẹ nuôi mày lớn đến từng này, vậy mà còn thua một người ngoài đúng không? Giang Dục, tự mày ngẫm lại đi, từ bé đến lớn, bố mẹ đã đối xử tệ với hai chị em mày bao giờ chưa? Ngoài việc lúc nhỏ mày vô tâm, tiêu tiền lung tung, mẹ mới phải nghiêm khắc với mày. Còn những thứ bọn mày mặc trên người, sử dụng và ăn uống hằng ngày, có thứ gì mà bố mẹ không cố gắng để đem đến điều tốt nhất? Vậy mà cuối cùng bố mẹ vẫn không quan trọng bằng đối tượng hẹn hò của mày phải không? Cho nên bây giờ ý của mày là mẹ đã nuôi mày vô ích rồi.”

“Ý con không phải thế.” Giang Dục buồn bực nhíu mày, cậu ngập ngừng vài lần, cuối cùng mới tha thiết nói: “Đương nhiên bố mẹ là người quan trọng nhất đối với con rồi. Nhưng mẹ à, mẹ ngẫm lại đi, con thích con trai đấy! Bố mẹ bắt con chia tay với anh ấy rồi thế nào nữa? Đi hẹn hò với con gái à? Vậy mẹ thử hoán đổi vị trí rồi suy nghĩ đi, nếu sau này Giang Mộng quen một người bạn trai giống con, bố mẹ định làm thế nào? Con thì chắc chắn không nhịn được, chỉ cần nghĩ đến thôi là con đã muốn đánh người rồi. Con biết bố cũng sẽ không nhịn được. Vậy thành ra bố mẹ có con gái, nhưng vẫn muốn con đi gây họa cho con gái nhà người khác à?”

“Vậy sao mày cứ nhất quyết phải thích con trai?” Bà Giang lập tức lớn giọng hơn đôi chút, “Lúc còn nhỏ mày đâu có thế này, không phải hồi học cấp ba mày vẫn thích con gái à? Còn muốn yêu đương với con gái nhà người ta nữa mà?”

“Không phải.” Giang Dục cũng không còn để tâm mà nói thẳng, “Khi đó con chỉ chạy theo trào lưu nên mới muốn yêu sớm, từ bé con đã không thích con gái rồi. Nếu không thì mẹ nghĩ tại sao nhiều bạn nữ theo đuổi con như vậy mà con vẫn không chịu hẹn hò? Bẩm sinh con đã thích con trai rồi.”

Bà Giang bị cậu chọc giận đến mức nghẹn họng, bà lườm cậu hồi lâu, cuối cùng dứt khoát không nhiều lời nữa: “Được rồi, vậy mày đi đi, đừng ở lại nhà tao nữa.”

Dứt lời, bà là người đầu tiên đứng dậy rồi bỏ vào phòng.

Giang Mộng suýt chút nữa đã tắt thở, cô ngồi xuống bên cạnh Giang Dục: “Mày có bị ngốc không? Mày không biết dỗ dành mẹ trước à? Mày đang học đại học, mẹ không thể giám sát mày từng giây từng phút được, sao cứ phải khiến mọi chuyện thành ra thế này chứ?”

Giang Dục im lặng vài giây: “Không phải sớm muộn gì cũng đi đến bước này à.”

“Vậy thì thuyết phục từ từ là được mà?” Giang Mộng bực mình, “Bọn mày cứ yêu đương phần bọn mày đi, đợi bọn mày hẹn hò được vài năm, đến lúc đó mẹ thấy mày vẫn không chịu yêu đương, đừng nói là con trai, khi ấy đến heo còn được nữa là.”

Giang Dục khựng lại, đoạn nghiêng đầu nhìn cô: “Bà khùng hả?”

“Mày mới khùng đó.” Giang Mộng nói, “Rồi sao? Bây giờ mày định làm gì?”

Giang Dục lặng đi một thoáng rồi đứng dậy: “Tôi đi trước đây.”

Giang Mộng cũng đứng dậy theo, cô trợn mắt nhìn cậu: “Mày có ý gì đấy, thực sự muốn dùng chiêu cắt đứt quan hệ à?”

“Làm gì có chuyện đó.” Giang Dục liếc cô, “Bây giờ mẹ đang nổi nóng, tôi nhân lúc này để mẹ nguôi giận, tiện thể cho mẹ thấy thái độ của tôi luôn. Không thể như trước đây, cái gì cũng không nói, khiến mẹ nghĩ mẹ có thể quyết định mọi chuyện thay tôi được. Quan hệ không thể nói cắt đứt là cắt đứt được đâu, bây giờ mẹ chỉ muốn ép tôi thỏa hiệp thôi.”

Dừng một thoáng, Giang Dục khẽ cụp mắt, cậu chậm rãi nói: “Nhưng lần này tôi sẽ không thỏa hiệp. Tôi đã là người trưởng thành có suy nghĩ toàn diện, có năng lực đánh giá bản thân muốn gì. Trước khi ở bên Lê Ứng, vì sợ hãi nên tôi đã tra cứu rất nhiều thông tin về phương diện này.”

“Tất cả mọi người đều nói con đường này không dễ đi, nhưng theo những gì tôi chứng kiến trong thực tế, ngoại trừ người nhà, điều mà mọi người phải hứng chịu nhiều nhất chính là ánh mắt soi mói. Nhưng bây giờ trong xã hội của chúng ta, vấn đề này đã được cải thiện nhiều rồi. Còn những người sống khổ thường là những người thỏa hiệp với gia đình, bởi vì họ không chỉ làm khổ bản thân mà còn gây ra đau khổ cho gia đình khác. Nhưng dù vậy thì những ánh mắt mà họ phải âm thầm chịu đựng cũng không ít hơn là bao.”

“Thật ra, nếu cộng đồng này có thể nhận được sự chấp thuận của người nhà, có lẽ họ sẽ hạnh phúc hơn rất nhiều.”

Giang Mộng nhìn cậu hồi lâu, cô nuốt nước bọt: “…Mày đã suy xét đến tận đó rồi à?”

Giang Dục ừ một tiếng, cậu nhẹ giọng cười: “Không phải vấn đề lớn.”

Nghe vậy, Giang Mộng cũng khẽ cười. Chỉ cần Giang Dục biết suy nghĩ, cô cũng không phải nhọc lòng vì cậu như vậy nữa.

“…Thế bây giờ mày định đi gặp Lê Ứng à?” Giang Mộng hỏi.

“Ừ.” Giang Dục nói, “Bà ở nhà theo dõi đi, đợi mẹ hết giận thì báo cho tôi.”

Giang Mộng: “...”

Dù sao thì nhà Lê Ứng cái gì cũng có, Giang Dục dứt khoát không thèm lấy quần áo, cậu đi thẳng ra khỏi nhà rồi gọi điện cho Lê Ứng.

Hai tiếng “tút —” vang lên trong điện thoại, cuộc gọi nhanh chóng được thông qua.

Giang Dục vừa bước xuống cầu thang vừa kể khổ: “Bây giờ em không còn nhà để về rồi, chuẩn bị đi tìm công viên đây.”

Lê Ứng sững ra, anh không ngờ mọi chuyện lại thành ra như vậy.

“Có cần anh đến nói chuyện với cô không?” Anh hỏi.

Thực ra trước đó Lê Ứng cũng đã ngỏ ý như vậy, song anh lại bị Giang Dục từ chối thẳng thừng.

“Không cần.” Giọng điệu Giang Dục rất thoải mái, cậu nói mà bình chân như vại, “Vẫn chưa đến lúc cần anh lên sân khấu đâu.”

Lê Ứng không nói thêm gì nữa: “…Ở nhà chờ anh.”

Giang Dục lại tiếp tục đùa một câu: “Vậy lúc đi trên đường anh nhớ nhìn xem có công viên nào phù hợp với em không.”

Dừng một chút, cậu lại nói: “Nếu được thì mang cả lều tới nhé, dạo này trời nóng nên nhiều muỗi lắm.”

Lê Ứng bị cậu chọc cười: “Được, anh sẽ mang lều đôi, dù sao thì em cũng chịu khổ vì anh, anh chắc chắn sẽ cùng em đồng cam cộng khổ.”

“Cũng được, đi dã ngoại hai người rồi ngắm sao trong phòng.” Giang Dục nói, “Kiểu phòng đó trong khách sạn phải ít nhất bốn chữ số, bọn mình được hời rồi.”

Hai người tán gẫu vài câu, khi sắp đến nhà Giang Dục, Lê Ứng bèn hỏi: “Đến Hải Thành ở nhé em? Kí túc xá có hơi nhỏ.”

Giang Dục ừ một tiếng.

Vì Lê Ứng sắp đến nên hai người cũng ngắt điện thoại, Giang Dục chợt nghe thấy tiếng bước chân truyền đến từ cầu thang. Cậu bất giác ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Giang Mộng chạy từ trên xuống.

Giang Dục ngây ra một thoáng, đoạn hỏi: “Mẹ bảo bà gọi tôi về à?”

“Không.” Giang Mộng nói, “Mẹ bảo chị với mày cùng cút.”

Giang Dục: “...”

Hai chị em ngơ ngác nhìn nhau một lúc, Giang Mộng chợt phỏng đoán: “Mày nói xem, có phải mẹ sợ mày đi làm chuyện xấu nên mới bảo chị đi theo không?”

“Bà nghĩ nhiều rồi.” Giang Dục nói, “Mẹ cũng có nhiều điều lấn cấn với bà lắm đó.”

“Mày thì biết cái gì.” Giang Mộng ra vẻ khinh bỉ với cậu.

Vài giây sau, cô đá đá vào mũi giày Giang Dục: “Mày định ở đâu? Kí túc xá của Lê Ứng à?”

“Không.” Giang Dục vừa nhìn di động vừa đáp, “Đến Hải Thành ở.”

“…Nhà riêng của Lê Ứng ấy hả?” Giang Mộng hỏi.

Giang Dục ừ một tiếng.

Giang Mộng: “Chỉ hai người bọn mày à?”

Giang Dục ngẩng đầu nhìn cô rồi cất di động đi: “Ừ, chỉ hai người bọn tôi thôi.”

Hai người đều ôm suy nghĩ riêng mà nhìn nhau một lúc, Giang Mộng chợt nói: “Chắc nhà lớn lắm nhỉ? Thêm một người như chị vẫn được mà đúng không?”

Giang Dục: “...”



Cuối cùng cả Giang Mộng và Giang Dục đều ngồi lên xe Lê Ứng, ba người lên đường đi đến Hải Thành.

Dọc đường đi, Giang Mộng tóm tắt lại chuyện xảy ra trong nhà với Lê Ứng.

Giang Dục bảo cô đừng kể, cô không những không nghe mà còn nói: “Hôm nay mày anh dũng lắm mà, không muốn cho bạn trai biết về chiến tích hùng hồn của mình à?”

Lê Ứng nghe xong thì có chút ngạc nhiên, anh thật sự không ngờ Giang Dục sẽ nói những lời như vậy, cũng không ngờ cậu sẽ kiên định đúng như đã hứa.

Thấy Lê Ứng đưa mắt nhìn mình, Giang Dục ngẫm lại những gì mình đã nói, bỗng chốc trở nên ngượng ngùng. Nếu bảo cậu lặp lại ngay bây giờ, chắc hẳn cậu sẽ không nói nên lời mất, quá là sến sẩm.

“Nhìn cái gì, anh lo lái xe của anh đi, đừng nhìn em.”

Thấy cách cư xử của họ, Giang Mộng có đôi chút ngạc nhiên. Địa vị gia đình của hai người này, đúng là vừa xem đã hiểu ngay.

Giang Dục quay đầu lại, xác nhận lần nữa với Giang Mộng: “Bà thật sự không định về kí túc xá à?”

Giang Mộng quả quyết lắc đầu: “Không về.”

Thấy vậy, Lê Ứng nghiêng đầu nhìn Giang Dục một cái, sau đó anh vươn tay nắm lấy tay cậu: “Không sao đâu em, dưới tầng trệt còn một phòng trống, có thể để chị ở đó, cũng tiện mà.”

Hai chị em liếc nhau, Giang Mộng hất cằm với cậu đầy đắc ý.

Giang Dục lại quét mắt sang Lê Ứng, cậu thầm nghĩ anh biết cách giải quyết vấn đề thật đấy, gọi cả “chị” luôn rồi.

Đến cậu còn chưa gọi “chị” đâu nhé.

Xe đi được nửa đường, điện thoại Giang Mộng đột nhiên vang lên.

Cô lấy di động ra, vừa nhìn thoáng qua đã vội vàng ngồi dậy vỗ vai Giang Dục: “Mẹ gọi điện này.”

Giang Dục quay đầu, thấy Giang Mộng nhận điện thoại với vẻ mặt khẩn trương, cứ như người vừa come out chính là cô vậy.

Giang Mộng cũng có chuyện đuối lý, suy cho cùng cô cũng đã nhiều lần để lộ việc mình biết chuyện trước mặt mẹ. Vậy nên ban nãy khi bị tra hỏi, cô chẳng dám hó hé gì, bị mẹ mắng đến mức máu chó đầy đầu.

“Mẹ ạ.” Giang Mộng mở loa ngoài, thấp thỏm gọi một tiếng.

Nếu bị mắng thì cô cũng phải kéo Giang Dục ăn mắng cùng.

“Hai đứa bọn con đâu rồi?” Giọng bà Giang vang lên đầy vô cảm.

Giang Mộng nhìn sang Giang Dục: “Bọn con — đang trên đường đến Hải Thành ạ.”

Bà Giang nghe vậy thì vô cùng chán nản: “Hai đứa bây muốn làm mẹ tức chết đúng không?”

“…Đâu có, mẹ bảo con cút đi cùng Giang Dục mà?” Giang Mộng nói, “Không phải ý mẹ là kêu con đi theo Giang Dục sao?”

Bà Giang cạn lời: “…Bọn con đến Hải Thành rồi ở đâu?”

Vài giây sau, không thấy Giang Mộng trả lời, bà lập tức đoán ra được ngay: “Nhà Lê Ứng à?”

Giang Mộng muốn đưa điện thoại cho Giang Dục, song cậu lại nhất quyết không chịu nhận lấy củ khoai lang phỏng tay này.

Bà Giang tiếp tục nói: “Con nghe lời như vậy, sao mẹ bảo bọn con ra công viên ngủ thì không biết ra đó ngủ đi?”

Giang Mộng không đáp, tuy rằng cô rất muốn trả treo một câu, con nghe lời nhưng đâu có ngu. Thế nhưng trong thời khắc quan trọng này, cô không nên chọc giận mẹ mình thì hơn.

Bầu không khí trong xe im lặng một lúc, bà Giang chợt hít sâu vài lần rồi nói: “Lê Ứng có đó không? Đưa điện thoại cho thằng bé.”

Nghe vậy, Giang Mộng nhanh chóng đưa di động sang cho Lê Ứng. Anh khẽ cụp mắt, nhận lấy điện thoại rồi tiện tay tắt loa ngoài.

Kế đó, hai chị em chỉ nghe anh lễ phép đáp một câu “vâng, con biết rồi cô”.

Đợi anh cúp điện thoại, Giang Dục vội vàng hỏi: “Mẹ em nói gì? Không mắng anh đó chứ?”

“Không.” Lê Ứng cười nói, “Cô bảo anh đưa bọn em về, nói hôm nay làm phiền anh quá, bắt anh chạy đi chạy về, hôm nào cô sẽ mời anh đến ăn cơm.”

Giang Dục chớp mắt, không biết có phải mẹ cậu đã dịu đi đôi chút hay chưa.

Xe dừng lại bên dưới nhà Giang Dục, hai chị em đang chuẩn bị xuống xe thì Lê Ứng bỗng níu lấy vạt áo Giang Dục.

Thấy vậy, Giang Mộng vô cùng tự giác xuống xe trước, để lại không gian riêng tư cho đôi gà bông.

“Sao thế anh?” Giang Dục hỏi.

Lê Ứng nhìn cậu, suy tư trong chốc lát.

Sau đó anh mới khẽ cong môi, nghiêm túc nói: “…Em đừng lo, anh sẽ cùng em đối mặt với chuyện này.”

Dù giọng nói của anh không để lộ cảm xúc gì, song Giang Dục lại có thể cảm nhận được đôi chút bất an của anh.

Giang Dục cười hỏi: “Anh sợ gì vậy? Chẳng lẽ anh vẫn lo rằng em sẽ đổi ý à?”

Lê Ứng nở nụ cười nhưng không đáp.

“Anh nghĩ gì thế, sao lại có chuyện đó được.” Giang Dục nói.

Lê Ứng nhìn cậu chẳng rời, đoạn cười nói: “Anh không có nhiều tự tin đến vậy.”

Giang Dục nhìn anh vài giây, cuối cùng cậu cũng nhận ra điều gì đó. Nếu chỉ là một hai lần thì thôi, đằng này xảy ra quá nhiều lần, rất khó để Giang Dục không phát hiện ra. Dường như đối với mối quan hệ của hai người, Lê Ứng vẫn không có nhiều cảm giác an toàn.

Chẳng lẽ nhìn cậu giống trai đểu bẩm sinh lắm à? Sao không cho người khác cảm giác an toàn vậy chứ?

“Anh ơi, anh xuất sắc như vậy mà vẫn không có tự tin à?” Giang Dục muốn an ủi anh, nhưng rồi lại không khỏi cảm thấy buồn cười, “Anh cứ xoắn xuýt thế này, không muốn để người bình thường như bọn em sống nữa sao?”

Lê Ứng bị cậu chọc cười, anh lia mắt nhìn Giang Mộng ở ngoài xe, vươn tay xoa mái tóc bông xù của cậu: “Anh biết rồi, em lên nhà đi.”

Dừng một thoáng, Giang Dục chợt xáp lại hôn anh rồi nói: “Em xử lý xong sẽ gọi điện báo cáo tình hình với anh ngay.”

Lê Ứng dịu dàng đáp: “Ừ.”



Hai chị em về đến nơi mới phát hiện ra bà Giang đã không còn ở nhà, có lẽ bà cũng cảm thấy bất tiện nên mới đến nhà hàng sớm để tránh chạm mặt họ.

Dưới áp lực đè nén, đêm hôm ấy cả hai chị em đều có chút mệt mỏi, họ cũng không tán gẫu nhiều mà đều ăn ý quay về phòng riêng nghỉ ngơi.

Sau khi tắm xong, Giang Dục trèo lên giường gọi điện thoại cho Lê Ứng.

Cậu ngồi xếp bằng trên giường cắt móng tay, di động thì đặt trên đùi: “Anh về đến nhà chưa?”

“Anh vừa về đến nơi.” Lê Ứng nói, “Cô có nói gì không em?”

“Không, lúc bọn em về đến nơi thì mẹ không có nhà.” Giang Dục nở nụ cười, “Dù sao thì mẹ cũng mới đuổi bọn em đi, bây giờ lại gọi về, chắc bà ấy cũng cảm thấy rất mất mặt.”

Lê Ứng không nói gì.

Cắt xong, Giang Dục tiện tay vứt đồ cắt móng tay đi, nằm nhoài lên lớp chăn mỏng trên giường.

Giang Dục nói: “Anh đừng nghĩ nhiều nhé, không liên quan đến anh đâu. Cho dù không hẹn hò với anh, sau này yêu đương với người khác thì em vẫn phải come out như vậy thôi. Đây là chuyện sớm muộn mà.”

Tuy biết Giang Dục đang an ủi mình, song cách an ủi này vẫn khiến Lê Ứng không nhịn được mà nghiến răng nghiến lợi.

Nghe thấy tiếng cười không rõ ý tứ của anh, Giang Dục khẽ nhướng mày: “Anh cười gì đấy?”

“Anh đang cười, nếu bây giờ em đang ở bên cạnh anh…” Lê Ứng nói đến đây thì im bặt.

Trái tim Giang Dục nảy lên, cậu khẽ liếm môi, bỗng nhiên có chút mong đợi không tên.

“Đang ở bên cạnh anh thì sao?” Giọng cậu cũng theo đó mà nhẹ bẫng.

Lê Ứng im lặng đôi lát, chợt thấp giọng nói: “…Anh thỏa sức muốn làm gì thì làm.”

Tim Giang Dục bén lên từng tiếng “thình thịch”: “…Làm gì thì làm tức là sao?”

“Tức là muốn làm gì cũng được.” Giọng Lê Ứng trầm đi, “Chuyện mà anh làm giúp em ở khách sạn lần trước, và những chuyện khác nữa, em muốn làm gì cũng được cả.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi