NAM THẦN KIÊU NGẠO Ở NHÀ TÔI NÓI YÊU EM 99 LẦN



Tối hôm qua anh mệt chết, tắm rửa xong, giống như hiện tại, tóc ướt sũng, nằm xuống liền ngủ.

Cô cầm lấy máy sấy, chạy đến bên giường, sấy tóc cho anh.

Rõ ràng hôm nay sản phẩm của anh suôn sẻ lên dây chuyền, anh nên phải rất vui vẻ, nhưng anh phát hiện, đêm nay tâm tình của mình hỏng bét nhất trong vòng một năm qua.

Tần Dĩ Nam không biết rốt cuộc mình đang khó chịu cái gì, sấy khô tóc lung tung, ném mạnh máy sấy ở trên bàn trang điểm, đi về phía mép giường.

Đi hai bước, anh giống như là nghĩ đến cái gì, quay đầu một chút, mơ hồ giống như nhìn thấy bộ dáng Trình Thanh Thông tắm rửa xong đi ra, đứng ở trên chỗ anh vừa mới đứng, cúi người, cầm lấy máy sấy sấy tóc.

Tần Dĩ Nam thở mạnh ra một hơi, dùng sức vén chăn nằm lên giường, nhắm mắt lại, đi ngủ.

Nhưng trong đầu óc anh hiện ra lại là hình ảnh anh và Trình Thanh Thông ở trên chiếc giường lớn này, tận sức triền miên.


Bộ dạng cô cắn môi dưới, nhịn đau; bộ dạng cô bởi vì nụ hôn của anh, khẩn trương đến lông mi run rẩy; bộ dạng cô trầm luân ở dưới thân thể của anh, thì thào gọi Dĩ Nam...!
Tần Dĩ Nam trở mình rất lớn, cầm lấy gối đè lên trên đầu mình.

Anh cực lực muốn xua đuổi Trình Thanh Thông ra khỏi đầu óc, nhưng anh lại liên tục nghĩ đến cô, không biết quấn quýt giãy giụa như vậy bao nhiêu lần, cuối cùng Tần Dĩ Nam rơi vào trong giấc mộng.

Tần Dĩ Nam đang ngủ, bên tai bỗng nhiên liền vang lên tiếng khóc của Trình Thanh Thông.

“Thực xin lỗi...!Thực xin lỗi...!Thật rất xin lỗi, Dĩ Nam...”
“...!Em biết, anh không thích em...!Em cũng biết, lúc trước anh đối tốt với em, chỉ là vì trả thù em...”
“...! Em càng biết được, anh thật sự chán ghét em...!Chẳng qua em không trách anh, bởi vì, mới bắt đầu là em không đúng...!Cũng bởi vì...!Em thích anh...” “...!Dĩ Nam, anh biết không? Em thật rất muốn hỏi anh một câu, anh có thể tha thứ cho em không?”
“Anh có thể tha thứ cho em không?”
Đầu Tần Dĩ Nam chấn động đặc biệt lợi hại, trong miệng anh trầm thấp gọi tên của Trình Thanh Thông: “Thanh Thông, Thanh Thông...”

“Anh có thể tha thứ cho em không?”
Bên tai anh vẫn vây quanh những lời này của cô, anh cảm giác được trên mặt mình rất ướt, giống như là nước mắt của cô nện xuống, anh đột nhiên liền đưa ra tay, sờ mặt, rất khô ráo, anh nhăn mi tâm một chút, lại nghe thấy một tiếng: “Anh có thể tha thứ cho em không?”
Sau đó anh ở trong giấc mộng, nhìn thấy mặt cô mỉm cười, nhưng đáy mắt lại hàm chứa bi thương.

Thần tình kia, cực kỳ giống như tuyệt vọng.

Sau đó nữa, cô bắt đầu trở nên hư ảo ở trong giấc mộng của anh.

Thẳng đến khi cô sắp hóa thành một luồng khói, biến mất không còn tăm hơi, Tần Dĩ Nam bỗng nhiên liền lớn tiếng gọi một câu “Thanh Thông”, sau đó cả người đột nhiên ngồi dậy từ trên giường.

Tần Dĩ Nam thở hổn hển, qua một hồi lâu, anh mới ý thức được mình đang mơ thấy gì.

Hơi thở anh không ổn định, ngẩng đầu, quan sát phòng ngủ quen thuộc của mình một vòng, sau đó liền toàn thân hư thoát dựa vào ở trên đầu giường.

Anh đây là thế nào?
Vừa về tới nhà, liền không ngừng nghĩ đến cô, ngay cả trong giấc mộng, cũng vẫn là cô, quả thực là muốn điên...
Tần Dĩ Nam buồn bực vén chăn lên, xuống giường, tìm một hộp thuốc lá ở trên bàn trà, rút một điếu ra, châm, chỉ vừa hút một ngụm, anh liền cách sương khói lượn lờ, nhìn trên ghế sofa, sững sờ thất thần đi..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi