NAM THẦN KIÊU NGẠO Ở NHÀ TÔI NÓI YÊU EM 99 LẦN



Đường Noãn luôn cho rằng, Tần Dĩ Nam yêu cô ta, thật lòng thật dạ yêu, yêu đến mức nếu như cô ta mở miệng muốn ánh trăng trên bầu trời, sợ là anh ta cũng sẽ tìm biện pháp.

Trong số rất nhiều đàn ông yêu cô ta, cô ta có thể xác định chắc chắn, Tần Dĩ Nam là người yêu cô ta nhất.

Đối với cô ta, anh ta luôn nói gì nghe nấy, cho dù cô ta nói gì, anh ta đều sẽ không có bất cứ ý kiến và hoài nghi gì.

Tính tình cô ta không tốt, tính cách cũng không tốt, nhưng trong mắt anh ta tất cả đều trở thành ưu điểm, vô cùng nuông chiều cô ta.

Cho tới bây giờ cô ta cũng chưa từng là một cô công chúa, nhưng ở trước mặt anh ta, cô ta có thể làm một vị công chúa.

Cho nên lúc cô ta cắn chặt răng nhảy vào trong hồ, cô ta đã nghĩ, nghĩ sẽ vu oan cho Tống Thanh Xuân, khi đó cô ta cực kì tự tin, vì cô ta, Tần Dĩ Nam sẽ không chút do dự mà trở mặt với Tống Thanh Xuân.


Nhưng cô ta không ngờ, phản ứng thật sự của Tần Dĩ Nam lại là như vậy.

Đây có lẽ là lần đầu tiên! Anh ta đưa ra lời phản bác đối với cô ta, thậm chí phản ứng của anh ta có chút kịch liệt.

Anh ta phản ứng mãnh liệt như vậy khiến Đường Noãn cũng có chút kinh ngạc, trong khoảnh khắc đó, chính cô ta cũng cho rằng mình xuất hiện ảo giác.

Cô ta nhìn chằm chằm vẻ mặt của Tần Dĩ Nam khoảng một phút, mới hậu tri hậu giác hoàn hồn, Tần Dĩ Nam thật sự không tin lời cô ta.

Đường Noãn chớp mắt, vẻ mặt cực kì vô tội: "Dĩ Nam, nhưng vừa rồi ở đây chỉ có em và Tống Thanh Xuân?"
"Dù chỉ có hai người là em và Tống Tống cũng không thể chứng minh Tống Tống đã đẩy em.

" Tần Dĩ Nam lắc đầu một cái, không có chút dấu hiệu nào cho thấy đã bị lời nói của Đường Noãn thuyết phục: "Lại nói, mưu sát cũng cần động cơ, Tống Tống hoàn toàn không có động cơ để đẩy em xuống nước!"

"Nhưng mà, em cũng không thể vô duyên vô cớ rơi xuống nước được! " Đáy mắt Đường Noãn hiện lên một tầng sương mù, giống như phải chịu sự uất ức rất lớn.

"Đúng vậy nha, trừ khi là người muốn tự sát mới tự mình nhảy xuống hồ, trời lạnh như thế này, người nào không muốn sống như vậy nha! " Quản lý câu lạc bộ Kinh Thành đồng ý gật đầu một cái, lời của anh ta còn chưa nói hết, Tần Dĩ Nam lại mở miệng: "Nơi này có camera hay không, anh có thể điều tra băng ghi hình được không?"
"Đây là bên hồ, vừa mới sửa chữa xong cách đây không lâu, vẫn còn chưa kịp cài đặt camera ! " Quản lý câu lạc bộ Kinh Thành vừa nói, vừa liếc mắt nhìn nhân viên an ninh đứng một bên, hỏi: "Vừa rồi là cậu xuống nước cứu người? Lúc cậu tới, nơi này còn có người khác không?"
Nhân viên an ninh kia lắc đầu một cái, chỉ vào Tống Thanh Xuân nói: "Không có, trừ vị tiểu thư rơi xuống nước kia ra, chỉ có tiểu thư này đứng bên bờ.

"
"Vậy nói cách khác, không có băng ghi hình, truyện của lê*quý$đôn cũng không có người chứng kiến? Loại chuyện này, chúng ta cũng khó mà nói, một người nói bị đẩy, một người nói mình không đẩy người! Xuất hiện chuyện như vậy, ảnh hưởng rất không tốt, hay là báo cảnh sát đi, dù sao nếu thật sự là bị người đẩy xuống nước, đó hoàn toàn là một vụ án mưu sát!.

"
Quản lý câu lạc bộ Kinh Thành rõ ràng cho thấy muốn phủi sạch quan hệ với sự việc này, vừa nói, vừa lấy điện thoại di động ra, muốn báo cảnh sát.

Không nói chân tướng chuyện này rốt cuộc là như thế nào, Đường Noãn rơi xuống nước là bên yếu thế, lại có nhân viện an ninh thấy chỉ có một mình Tống Thanh Xuân ở hiện trường, nếu thật sự báo cảnh sát, khẳng định sẽ bất lợi với Tống Thanh Xuân! Anh ta đã đồng ý sẽ bảo vệ Tống Thanh Xuân thật tốt, vậy nhất định sẽ làm được.

Tần Dĩ Nam hoàn toàn không cho quản lý có bất kỳ cơ hội nào, đột ngột vươn tay cướp đi điện thoại di động của anh ta: "Trước tiên đừng báo cảnh sát!".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi