NAM THẦN KIÊU NGẠO Ở NHÀ TÔI NÓI YÊU EM 99 LẦN



Tô Chi Niệm vừa nêu ra câu hỏi này khiến Trình Thanh Thông biết, trong lòng anh hoàn toàn không xác định nên tặng quà gì cho “Người dấu trong hồi ức” kia.
Cho nên lần dạo phố sau đó, Trình Thanh Thông giả vờ như nói chuyện phiếm với Tô Chi Niệm, rồi làm như vừa bình luận về đồ trang điểm, vừa gõ vào thứ đồ bên cạnh nói với anh vài thứ làm quà tặng thích hợp hay không.
Thật ra dọc đường đi Trình Thanh Thông đã nghĩ muốn có ý kiến Tô Chi Niệm nên mua quà gì để tặng cho “Người dấu trong hồi ức” kia rồi.
Bởi vì cô chưa từng gặp qua “Người dấu trong hồi ức,” không biết diện mạo cô ấy, cũng không hiểu biết tính cách cô ấy, khiến cho giữa quần áo giày dép túi xách linh tinh gì đó, rất khó hạ quyết định.

Lúc đi qua một tiệm trang sức, Trình Thanh Thông đột nhiên dừng bước, sau đó mở miệng nói với Tô Chi Niệm, “Tổng giám đốc Tô, tôi muốn vào tiệm trang sức này dạo một chút.”
Lời nói này hơi có chút trái lương tâm, mặc dù cô ở lại trong công ty Tô Chi Niệm nhiều năm rồi, tiền lương không thấp, tiền thưởng cuối năm không ít, phúc lợi của công ty cũng rất tốt, nhưng những cửa hàng như thế này, cô vẫn không mua nổi.
Nhưng cô có mua được hay không không quan trọng, quan trọng BOSS lớn bên cạnh cô đây mua nổi.
Trước khi đi vào cửa hàng trang sức, Trình Thanh Thông còn giải thích sơ qua lịch sử bối cảnh của cửa hàng cho Tô Chi Niệm biết: “Cửa hàng này là cửa hàng 500 năm rồi, rất nổi tiếng.


Thời kỳ dân quốc rất nhiều danh môn quý tộc đều đặc biệt tới đây để chế tác định giá.

Hơn nữa đồ trang sức ở đây có một đặc điểm, đó chính là độc nhất vô nhị, toàn thế giới chỉ có một mẫu, tuyệt đối không có mẫu thứ hai.”
Trình Thanh Thông trông thấy rõ ràng ánh mắt Tô Chi Niệm có chút thay đổi, cô liền hiểu đây là dấu hiệu Tô Chi Niệm cảm thấy có hứng thú, vì thế nói tiếp: “Dù cho tới bây giờ vẫn có rất nhiều người đẹp nổi tiếng tới đây đặt hàng nữ trang đấy.

Bởi vì tất cả mọi người có một cái rồi thì đều không hâm mộ trang sức của người khác nữa!”
“Hơn nữa, chỉ cần trang sức đủ xinh đẹp, tinh xảo độc đáo, con gái đều sẽ thích.” Trình Thanh Thông nói nhiều như vậy, cuối cùng cũng nói vào trọng điểm mà bản thân muốn ám chỉ cho Tô Chi Niệm.
Trong cửa hàng trang sức rất yên tĩnh, nhân viên viên tiếp tân mặc váy dài màu xanh rất trang nhã, tóc vấn cao lộ ra trán đầy đặn và ngũ quan xinh xắn.
Nhân viên tiếp tân vô cùng nhẫn nại với khách đến xem hàng, giọng điệu nói chuyện luôn duy trì ở mức nhẹ nhàng nhất.
Nếu so sánh khách trong cửa hàng trang sức này thì lượng khách ít hơn những cửa hàng khác.


Đại đa số đều là đàn ông dẫn phụ nữ tới mua, cho dù sáu con số hay bảy con số, đàn ông cũng liền quẹt thẻ không nháy mắt, chỉ vì muốn giành được nụ cười của người con gái bên cạnh mình.
Tô Chi Niệm bỗng nhiên nghĩ tới lần đi công tác trước, đêm ở câu lạc bộ Kinh Thành, mọi người tụ tập cùng nhau nói chuyện phiếm.

Khi đó có nói tới vấn đề người đàn ông xài tiền cho phụ nữ.

Lúc đó có người nói anh ta bỏ ra mấy chục vạn mua một chiếc lắc tay tặng cho tình nhân nhỏ của mình.
Thật ra loại chuyện này anh từng nghe rất nhiều, anh vẫn cảm thấy người đàn ông khoe bản lĩnh của mình ra, chẳng phải thật sự muốn dỗ người phụ nữ vui vẻ.

Anh hơi khinh thường hành vi như vậy.

Nhưng mà bây giờ anh đứng ở đây, bỗng nhiên phát hiện, vì Tống Thanh Xuân vui vẻ anh cũng rất cam tâm tình nguyện làm cái việc mà bản thân đã từng khinh bỉ.
Cuối cùng Tô Chi Niệm chọn trúng bộ trang sức “Trấn điếm chi bảo,” bộ trang sức đầy tinh xảo, bao gồm vòng cổ bông tai và lắc tay.
Đương nhiên giá của “Trấn điếm chi bảo” này cũng rất “Trấn điếm chi bảo.” (Ý câu này là giá tiền cũng rất đắt đỏ.)


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi