NAM THẦN KIÊU NGẠO Ở NHÀ TÔI NÓI YÊU EM 99 LẦN



Tô Chi Niệm không muốn đồng ý ý tứ của Đường Dạ chút nào, anh nhàn nhã dựa vào thành ghế, dùng một cái tay sờ bài, để ý bài, sau đó cầm lấy một quân bài, ném quân "Nhị Đồng" ra ngoài.
Theo bản năng Tống Thanh Xuân nâng mí mắt liếc nhìn Tô Chi Niệm đang ngồi bên trái, tay sờ sờ mép con bài gần nhất, lời định nói lại bị cô nuốt xuống.
Cô đúng là lại hồ rồi.

.

.

.

.

.

anh vẫn cầm quân pháo.

.

.

.

.

.
Đường Dạ ngược lại rất không sợ chết, nói một câu ý vị sâu xa: "Tô Chi Niệm, tâm trạng anh hôm nay không được tốt hả?”
Tô Chi Niệm thật sự là giống như đang không có tâm trạng, đánh bài thời gian dài như vậy mà anhkhông thể thắng nổi một trận thì coi như xong, còn tay cầm quân pháo.

.

.


.

.

.

ý tưởng trong đầu Tống Thanh Xuân còn chưa xác định, Tô Chi Niệm đã ném ra một quân "Nhị Đồng" , sau đó anh còn nghiêng đầu nhìn cô một cái, thấy hồi lâu mà cô vẫn không có động tĩnh gì, liền quay đầu lại, cầm mạt chược trong tay, lật qua lật lại ở trong lòng bàn tay, thỉnh thoảng gõ nhẹ lên mặt bàn, phát ra tiếng vang răng rắc.
Đến phiên Đường Dạ rút bài, tay vội vàng, miệng cũng không chịu nhàn rỗ nhìn Tô Chi Niệm nói một câu: "Tô Chi Niệm, nếu anh thua thì sẽ chỉ còn lại quần cộc nhỉ?"
Đánh bài đa số không phải thắng vì tiền mà là tâm tình, Tô Chi Niệm thua liền hơn mười ván, nhưng trên mặt lại không có điểm nào cho thấy anh không vui, thậm chí nghe Dường Dạ nhạo báng như thế thì chỉ là nhẹ nhàng gạt gạt lông mày, sau đó đợi đến khi hội trưởng và Tống Thanh Xuân cũng đã ra bài thì anh lại một lần nữa không nhanh không chậm ném một quân "Nhị Đồng" .
Một quân bài, anh đã ném "Nhị Đồng" ba lượt liên tục, cho cô thêm ba lượt pháo, nếu là cô cứ ở đây không ù bài, lát nữa sẽ khó mà ù được.

.

.

.

.

.

Tống Thanh Xuân cắn cắn môi dưới, hơi đắn đo một lát đem quân bài trước mặt đẩy tới, nhỏ giọng nói: "Tôi lại ù rồi."
Đường dạ rướn cổ lên, nhìn lướt qua Tống Thanh động tình bài, dùng cánh tay đụng đụng một bên tô chi niệm: "Tô chi niệm, tiền trên người ngươi có đủ hay không? Nói cho ngươi biết, xuống lầu quẹo trái, đi về phía trước 300m, có một xây dựng ngân hàng.

.

.

.

.


."
Đường Dạ còn chưa nói hết, Tô Chi Niệm liền lấy tiền từ trong ví ra, móc một xấp tiền thật dầy, bỏ trước mặt Tống Thanh Xuân, câu nói đầu tiên giữa anh và cô mấy ngày nay là: "Đếm đi, xem còn thiếu bao nhiêu?"
Mặc dù Tống Thanh xuân vẫn đang luôn thắng, nhưng là chơi không lớn, Tô Chi Niệm cho tiền dư dả, để chuẩn bị cho thời điểm Tống Thanh Xuân hơn lui về, Tô Chi Niệm nói câu thứ hai: "Để trước ở chỗ của cô đi.

.

.

.

."
Tống ThanhXuân cầm lấy tiền sửng sốt, sau đó lại nghe thấy anh nhàn nhạt bổ sung thêm một câu: "Để sau này tính chung một lượt luôn."

.

.

.

.

.
Chơi đã lâu nên có chút khát nước, Đường Dạ gọi nhân viên phục vụ lấy ra mấy chai RiO Kê Vĩ Tửu.

Hội trưởng không chút khách khí trước cầm lên một chai.
Đường Dạ cầm một chai màu hồng, bật nắp rồi đưa cho Tống Thanh xuân một chai.
Tống Thanh Xuân cầm lấy, nhẹ giọng nói một tiếng: "Cám ơn."
Đường Dạ bật thêm một chai đưa cho Tô Chi Niệm, Tô Chi Niệm lắc đầu.
"Không uống cả cái này sao?Tô Chi Niệm, không phải là tửu lượng của anh quá kém đó chứ?Uống cái này không sao đâu, số ghi độ cồn khá thấp có thể bỏ qua không tính, uống không say.

.

.

.

.

."
Có lẽ là nhìn ý tứ Tô Chi Niệm thật sự không có muốn uống, Đường Dạ mới lẩm bẩm đôi câu, sau đó uống một hớp rồi nhìn người ngồi ở phía đối diện, Tống Thanh xuân: "Tiểu sư muội, hôm nay thắng nhiều tiền như vậy, buổi tối có phải nên mời chúng ta ăn cơm hay không?"


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi