NAM THẦN KIÊU NGẠO Ở NHÀ TÔI NÓI YÊU EM 99 LẦN



Trừ việc Tô Chi Niệm nhận một cuộc điện thoại, thời gian khác cũng không làm việc nữa.

Bởi vì thinh lực của anh quá tốt, nên nghe được rất nhiều âm thanh nho nhỏ, dù hoàn cảnh xung quanh ồn đến đâu, anh cũng không thể bị ảnh hưởng.

Thậm chí không biết bắt đầu từ ngày nào, anh thích thú với việc nghe động tĩnh của cô, rồi mới xử lý công việc.

Trong khi làm việc, cô không có một người nào để trò chuyện, luôn luôn lầm bầm châm chọc một việc nào đó, đa số là chuyện không đáng được nhắc tới, nhưng anh lại nghe rõ ràng như tiếng người nói bình thường.

Mấy ngày nay anh đều ở lại công ty, có đôi khi cần tăng ca, sẽ bận đến đêm khuya, lúc anh nhìn vào cửa sổ sát đất, thấy cả thành phố đã ngủ say, sẽ nghĩ đến cô, nghĩ đến dù gì cô cũng không muốn nói chuyện với anh, chỉ cần nghe được giọng nói của cô, cho dù nén giận hay mắng anh, anh cũng thấy ngọt như mật…
Anh biết luôn nghĩ đến cô, lại không nghĩ rằng nhiều đến vậy, cho tới hôm thấy cô, anh mới phát hiện, vậy mà mình đã yêu cô đến tận xương tủy.


Sau đó, anh theo cô về nhà.

Thật ra trong lòng anh biết rõ, cô không muốn về đây, cô đang trốn tránh anh, anh cũng biết, vì cô nói dối anh, nói rằng bị đau bụng, anh tin, thậm chí sau khi ăn xong, cũng ở trong phòng không dám ra ngoài.

Anh chỉ muốn nghe được giọng nói của cô, chỉ cần như vậy, anh đã cảm thấy, khoảng cách giữa anh và cô đã gần lại một chút… Đúng là đêm nay vô cùng yên tĩnh.

Lúc cô rửa chén, không ca thán gì; khi xoa kem dưỡng da, cũng không nói thầm nổi mụn trên mặt; khi chơi điện thoại, không châm chọc tin tức nào đó là nói không đúng…
Rõ ràng bên tai anh nghe rất nhiều âm thanh đủ loại, nhưng vì sự yên tĩnh của cô, dường như cả thế giới đều yên lặng theo.

Rõ ràng anh cảm thấy máu toàn thân bên trong mình giống như đóng băng, vô cùng lạnh lẽo.


Anh không biết mình ngồi trên ghế làm việc bao lâu, tài liệu chi chit chữ đen, anh không xem một cái nào, khi chuẩn bị khép tài liệu, đột nhiên nghe được phòng ngủ sát vách truyền đến giọng nói nhỏ của cô: “Không, không được…”
Chân mày Tô Chi Niệm nhăn lại, tập trung tinh thần lắng nghe, sau đó mới cảm thấy dường như cô đang khó, lời nói run rẩy: “Cầu xin anh, đừng như vậy… Cầu xin anh, van xin anh… A…” Cô kêu lớn lên.

Tô Chi Niệm không hề nghĩ ngợi bỏ lại tài liệu phía sau, đứng lên, bước nhanh ra khỏi phòng, đẩy phòng ngủ, chạy vào.

Dường như cô gặp ác mộng, tay gắt gao nắm lấy chăn, toàn thân run rẩy, nước mắt không ngừng chảy ra, miệng liên tục nhắc tới những chữ rời rạc.

Tô Chi Niệm chạy ào tới bên giường, ngón tay anh run rẩy, ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng vỗ hai cái lên mặt cô: “Đình Đình! Đình Đình!”
Anh gọi cô vài tiếng, lông mi ướt sũng của cô độn đậy, rồi cô chậm rãi mở hai mắt ra.

Tất cả trong đáy mắt là sự khủng hoảng, nét mặt có vẻ mờ mịt, khóc đến đau khổ, sau khi bị đánh thức, còn không ngừng hút hít mũi.

“Gặp ác mộng à?” Tay Tô Chi Niệm lau nước mắt trên mặt cô, giọng nói của anh có chút lạnh lẽo, nhưng rõ ràng dịu dàng hơn nhiều so với ngày thường: “Không sao, thức dậy là tốt rồi, đừng nghĩ lung tung, chỉ là giấc mơ, không phải thật…”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi