NAM THẦN KIÊU NGẠO Ở NHÀ TÔI NÓI YÊU EM 99 LẦN



Có lẽ con người ở trong đêm khuya đều sẽ trở nên đa sầu đa cảm, trở nên yếu ớt bất lực, tóm lại, cô là thật không chú ý được nhiều như thế.

Cô còn chưa mở miệng nói chuyện, hốc mắt liền ướt đẫm trước: "Bởi vì anh trai của tôi, chính là Tống Thừa, anh ấy không phải tự sát chết."
Một nghịch chuyển kinh thiên như vậy, dù là bị Tống Thanh Xuân dùng ngữ khí nhẹ nhàng như vậy để nói ra, nhưng vẫn mang theo lực chấn động, Tô Chi Niệm vẫn luôn bình tĩnh thong dong liền kinh hãi, tay dùng sức cũng run rẩy một chút, chất lỏng màu đỏ trong ly đế cao bắn ra tung toé, vẩy lên trên mu bàn tay của anh.

Tô Chi Niệm vội vàng đặt ly rượu xuống, rút một tờ giấy, anh liều mạng ổn định cảm xúc của mình, tận lực duy trì tư thế rất bình tĩnh lau mu bàn tay, sau đó nhìn thẳng đôi mắt tràn ngập nước mắt của cô, mang theo không dám tin tưởng hỏi lại một lần: "Em nói cái gì?"

"Tôi nói, anh trai của tôi không phải tự sát ..." Tống Thanh Xuân gằn từng chữ lặp lại một lần với Tô Chi Niệm, sau đó vừa bưng chai rượu lên hướng về ly rượu của mình, vừa rơi lệ, nghiêng chai rượu về một phía, cô giống như là sợ Tô Chi Niệm còn không hiểu rõ mình đang nói cái gì, lại nói tiếp một câu càng trực tiếp hơn: "...!Đơn giản mà nói, chính là anh trai của tôi bị giết!"
Cho nên, cái gọi là việc gấp khiến cho cô tìm Tần Dĩ Nam không phải tỏ tình, mà là Tống Thừa?
Ghen tuông trong lòng anh bình ổn, nhưng lại mang cho anh một kích thích càng lớn hơn, dù từ nhỏ đến lớn bởi vì chịu đựng quá nhiều, nên tố chất tâm lý của Tô Chi Niệm rất cường đại, nhưng vẫn bị chân tướng do Tống Thanh Xuân nói làm chấn động đến có chút hoảng thần, tiếp đó anh mở miệng, ngữ khí cũng có chút run rẩy: "Sao em biết?"
"Là di thư..." Tống Thanh Xuân giống như uống nước, lại uống ừng ực một mạch rượu, sau đó liền lau lau nước mắt, đứng lên, đi vào phòng ngủ, cô ngốc ở bên trong một phút, tay liền cầm một tờ giấy đi ra, sau đó ngồi trở lại chỗ lúc nãy, mở tờ giấy kia ra ngay trước mặt Tô Chi Niệm, chỉ "Thanh Xuân" do "Tống Thừa" viết nói: "Anh xem, Thanh Xuân đều viết đúng, trước giờ Tống Thừa viết tên tôi đều là không đúng ...!Cho nên, đây nhất định không phải di thư Tống Thừa viết, đây tuyệt đối là có người mô phỏng chữ viết!"
Tô Chi Niệm không lên tiếng, khuôn mặt nghiêm túc xem phần di thư kia của "Tống Thừa", anh mới phát hiện, tất cả từ "Thanh Xuân" trên tờ giấy này đều viết đúng.


Anh từng ở nhà họ Tống, còn cùng học với Tống Thừa hơn một năm, biết bút tích của anh ta, cũng biết thời điểm Tống Thừa viết "Thanh Xuân", thích thiếu một nét ngang.
Di thư này, thoạt nhìn thật giống như là Tống Thừa viết, nếu không bị Tống Thanh Xuân chỉ chi tiết này, gần như là không thể phát hiện bất cứ sơ hở gì.

Cho nên, thật giống như tất cả những gì Tống Thanh Xuân nói, di thư này của Tống Thừa rất cổ quái, cái chết của anh ta khẳng định là có tình tiết!
Có lẽ là do uống rượu, khiến cho cả người Tống Thanh Xuân buông lỏng một chút, cô lờ đờ uể oải dựa vào trên ghế sofa, tiếp tục mở miệng nói liên miên cằn nhằn, nước mắt của cô chảy xuống theo lời cô tâm sự: "Khi tôi phát hiện bí mật này, tôi thật sự bị dọa đến, trước giờ nhà họ Tống không kết thù oán với ai, tại sao Tống Thừa lại bị người giết?"
"Ý nghĩ đầu tiên của tôi là đi tìm ba, nhưng thân thể ba không tốt, tôi sợ ông ấy biết tin tức này sẽ không chịu nổi, cho nên tôi liền nghĩ đến anh Dĩ Nam..."
"Trừ bỏ ba, trừ bỏ Tống Thừa, anh Dĩ Nam thật sự là một người duy nhất tôi có thể nghĩ muốn dựa vào ở trên thế giới này.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi