NAM THẦN KIÊU NGẠO Ở NHÀ TÔI NÓI YÊU EM 99 LẦN



Vài ngày không ra cửa, vẫn luôn trốn tránh ở trong phòng ấm, Tống Thanh Xuân vừa mở cửa, bị gió bắc thổi vào mặt, toàn thân lạnh rùng mình một chút, theo bản năng rụt cổ một cái, sau đó liền hít sâu một hơi, xông ra ngoài cửa, chỉ là cô vừa đi hai bước, người còn chưa lao ra khỏi bậc thềm ngoài cửa, bước chân liền chậm rãi ngừng lại.

Tô Chi Niệm mặc một áo khoác ngoài màu đen, hai tay tùy ý cắm ở trong túi, tư thế thảnh thơi dựa vào trên xe.

Phía trong áo gió của anh, giống nhau là một thân âu phục màu đen, áo sơ mi màu trắng đơn giản, phối hợp cà-vạt ô vuông trắng đen, thoạt nhìn làm nổi bên lên vẻ tự phụ cao nhã.

Gió lớn, thổi khiến tóc anh có chút hỗn loạn, lộ ra lỗ tai, có chút hồng, có lẽ là đứng yên ở trong gió lạnh quá lâu, nên đông lạnh.

Có thể Tô Chi Niệm nghe được tiếng cô mở cửa, quay đầu, nhìn về phía cô.


Lúc này Tống Thanh Xuân mới lấy lại tinh thần, đứng ở trên bậc thang một lúc lâu, bước bước chân, chậm rãi đi xuống, khi đi qua bên cạnh Tô Chi Niệm, cô do dự một chút, vẫn chào hỏi một tiếng: "Cái đó, tôi ra cửa..."
Lời của cô còn chưa nói xong, Tô Chi Niệm một thân lãnh đạm dựa vào, đột nhiên liền đứng thẳng người, đưa tay ra, cầm cổ tay cô, cũng không nói lời nào, liền kéo cô vòng qua đầu xe, mở cửa xe ghế lái phụ ra, vung một tay lên, liền nhét cô vào trong xe.

"Tô Chi Niệm, anh làm gì..." Tống Thanh Xuân bị anh hành động không ra sao của anh, làm đến có chút hồ đồ, cô vừa hỏi, vừa muốn xuống xe, kết quả phản ứng của anh còn nhanh hơn cô, đưa một cái tay ra, ấn cô ở trên ghế lái phụ, khiến cho cô không có cách nào nhúc nhích, sau đó một cái tay khác, động tác lưu loát kéo dây an toàn cài lên, theo sau liền "rầm" một tiếng, dùng sức đóng cửa xe lại, không chờ cô phản ứng kịp, anh liền lên xe, khởi động xe, giẫm ga, rời khỏi biệt thự.

Tình hình giao thông Bắc Kinh vào bảy giờ sáng, còn chưa bắt đầu hỗn loạn, Tô Chi Niệm lái tốc độ xe rất nhanh, Tống Thanh Xuân liên tiếp hỏi anh nhiều câu, anh muốn mang cô đi nơi nào, nhưng từ đầu đến cuối anh đều không đáp.

Vào lúc Tống Thanh Xuân sắp nổi nóng, xe của Tô Chi Niệm đột nhiên lái ra khỏi đường lớn, lái dọc theo đường phụ khoảng 100 mét, vững vàng dừng lại ở trước một tòa nhà lớn.


Tô Chi Niệm tắt lửa xe, xuống xe, đi vòng qua trước cửa tay lái phụ, cũng không đợi bảo vệ trị an chạy tới mở cửa, anh dẫn đầu đưa tay kéo cửa ra, ra hiệu Tống Thanh Xuân xuống xe.

Tống Thanh Xuân đứng vững trên mặt đất, mới nhìn rõ tòa nhà trước mặt là công ty của Tô Chi Niệm.

Cô bất giác quay đầu, nhìn về phía Tô Chi Niệm, Tô Chi Niệm giống như là không có phát hiện được tầm mắt của cô, đưa chìa khóa xe cho bảo vệ trị an đứng bên cạnh, sau đó đưa tay ra, liền kéo tay cô, đi vào trong công ty.

Tiểu thư lễ tân tầng một thấy Tô Chi Niệm đã rất lâu không đến công ty, rõ ràng ngây ngẩn một lát, sau đó còn chưa lấy lại tinh thần, liền chú ý đến anh dắt theo Tống Thanh Xuân, nhất thời mặt đầy kinh ngạc mở mắt to nhất, qua đủ một phút, mới luống cuống tay chân chạy đến trước thang máy, nhấn thang máy cho Tô Chi Niệm: "Tô tổng sớm."
Tô Chi Niệm giống như là không nghe được chào hỏi của tiểu thư lễ tân, đầu cũng không gật một chút, trực tiếp dắt Tống Thanh Xuân đi vào thang máy.

Khi bước vào tầng cao nhất, một nữ thư ký thấy Tô Chi Niệm đi vào trước tiên, đứng lên vừa nói một chữ "Tô", liền thấy Tống Thanh Xuân phía sau Tô Chi Niệm, cô ta rõ ràng ngẩn ra, sau đó ngữ điệu mới có chút không ổn định tiếp tục bổ sung hai chữ: "...!tổng sớm."


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi