NAM THẦN KIÊU NGẠO Ở NHÀ TÔI NÓI YÊU EM 99 LẦN



Editor: May
Đó là một bàn tay sạch sẽ xinh đẹp, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, mang theo ma lực khiến người ta động lòng.

Tống Thanh Xuân nhìn chăm chú bàn tay kia vài giây, mới theo cánh tay, một đường dời lên trên, sau đó khuôn mặt động lòng người, điên đảo chúng sinh của Tô Chi Niệm liền nhảy vào đáy mắt.

Anh luôn bình tĩnh lãnh đạm, quanh thân lộ ra khí diễm mạnh mẽ, vẻ mặt âm trầm như có thể dùng từ khủng bố để hình dung, có từng sợi sát khí, mơ hồ di động ở trên trán tinh sảo như vẽ của anh.

Anh giống như là không có phát hiện được cô đang nhìn anh, ánh mắt lạnh lùng sắc bén nhìn thẳng Đường Noãn, vô cùng sắc bén phun ra hai chữ: "Buông ra!"
Không biết Đường Noãn là bị sự xuất hiện của anh làm cho kinh hãi, hay là bị khí thế của anh dọa đến, cô ta nhìn anh ngơ ngẩn, chậm chạp không phản ứng.

Đáy mắt Tô Chi Niệm có chán ghét rõ ràng chợt lóe lên, anh giống như là mất đi tính kiên nhẫn, hoàn toàn không muốn chờ lâu, lực đạo nắm tay cô ta đột nhiên gia tăng, đau đến mức dung nhan trang điểm tỉ mỉ của cô ta cũng trở nên hơi méo mó, anh hoàn toàn không chờ tiếng kêu đau đớn của cô ta phát ra lần nữa, liền lạnh thấu xương mở miệng lần nữa: "Buông ra!"
Ngữ khí lần này của anh, còn tàn nhẫn hơn lần đầu, lặp lại lần nữa.


Đừng nói là Đường Noãn, ngay cả Tống Thanh Xuân cũng bị kinh hãi đến mức khẽ run rẩy.

Trong nháy mắt, trên mặt Đường Noãn rút sạch huyết sắc, làn môi cô ta run rẩy đặc biệt lợi hại, con ngươi chuyển động hỗn loạn mấy cái, mới trì độn hiểu được Tô Chi Niệm chỉ cái gì, sau đó liền hốt ha hốt hoảng buông cổ tay Tống Thanh Xuân mới vừa vung về phía mình ra.

Đầu ngón tay cô ta chỉ vừa rời khỏi da thịt của Tống Thanh Xuân, Tô Chi Niệm liền đột nhiên hung hăng ném cổ tay cô ta đi.

Động tác của anh dứt khoát và quyết tuyệt, giống như là ném bỏ rác rưởi rất khiến người ghê tởm.

Lực đạo của anh vừa bạo lực và thô lỗ, trực tiếp ném cô ta đến trên vách tường bên trái hành lang.

Đầu cô ta đập mạnh lên, phát ra một tiếng vang "bốp".


Bạn nào muốn đọc trước liên hệ : tttukidmh@gmail.com
Anh nhắm mắt làm ngơ với âm thanh này, thần thái nhạt nhẽo vô tình giống như cho dù cô ta cứ như vậy bị đụng chết, anh cũng sẽ không có một chút mềm lòng.

Thậm chí, dù chỉ nhìn căm tức, anh cũng không bằng lòng lãng phí ở trên người cô ta chút nào, khoảnh khắc anh ném cô ta đii, không có chút xíu chần chờ liền dời ánh mắt đi, cùng với khi anh quay đầu nhìn về phía Tống Thanh Xuân, vẻ mặt cũng trở nên hơi nhu hòa theo: "Sao sắc mặt khó coi như vậy?"
Tống Thanh Xuân còn chưa mở miệng, bụng đột nhiên lại một trận quặn đau, cô bất giác rên khẽ một tiếng, sắc mặt càng trở nên tái nhợt.

"Thế nào?" Tô Chi Niệm hơi nhăn mi tâm lại, một giây sau liền quay đầu, tầm mắt hung ác nhìn về phía Đường Noãn: "Cô làm gì cô ấy?"
Sau đó, lại quay đầu trở lại, khuôn mặt lo lắng nhìn chằm chằm Tống Thanh Xuân, ngữ điệu càng trở nên mềm mại hơn, hỏi: "Là bị thương chỗ nào sao?"
"Không..." Tống Thanh Xuân chỉ nói một chữ, liền đau đến hít vào một hơi, giơ tay lên che bụng.

Tô Chi Niệm vừa nhỏ giọng hỏi "Đau bụng?", vừa đưa tay ra cũng do thám đến bụng cô, tay anh đụng phải tay cô, mi tâm nhăn lại càng thêm lợi hại: "Sao tay lạnh như vậy?"
Anh đụng chạm, khiến cho anh đọc được ý nghĩ nơi đáy lòng cô, biết cô đau bụng có bao nhiêu kịch liệt.

"Em nhịn một chút, tôi đưa em đi bệnh viện..." Nói xong, anh liền muốn vươn tay ra ôm cô.

"Không cần..." Tống Thanh Xuân kéo lấy cánh tay của Tô Chi Niệm, ngăn cản động tác của anh, bởi vì đau, lúc cô nói chuyện, hàm răng có chút run lên: "...!Tôi là đau..."


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi