NAM THẦN KIÊU NGẠO Ở NHÀ TÔI NÓI YÊU EM 99 LẦN



Tống Thanh Xuân cũng không biết rốt cuộc mình đang nổi nóng cái gì, trực tiếp kéo cửa nhà ra, không thèm đếm xỉa giơ những chiếc giày không biết có đủ một đôi không lên, ném một mạch vào trong thùng rác, sau đó liền lần lượt chuyển va ly đến sân.

Giống như Trình Thanh Thông nói, thật sự có chiếc xe Audi màu đen đỗ ở cửa sân, cô nhận ra người tài xế, là tài xế của Tô Chi Niệm.

Anh ta thấy cô đi ra, lập tức vội vàng xuống xe, tới đây muốn giúp cô lấy hành lý.

Tống Thanh Xuân thốt ra cự tuyệt, tài xế bỗng chốc ngây ngẩn, bất giác ngẩng đầu, nhìn về phía Trình Thanh Thông đi ra phía sau Tống Thanh Xuân.

Trình Thanh Thông lắc lắc đầu với anh, tài xế này mới thu cánh tay duỗi ra kéo hành lý của Tống Thanh Xuân về.

Qua khoảng hai phút, xe taxi Tống Thanh Xuân gọi chạy tới, cô gõ cửa lái phụ của xe, ra hiệu tài xế xe taxi mở cóp sau, sau đó vẫn cố chấp cự tuyệt sự giúp đỡ tài xế của Tô Chi Niệm, một mình tốn sức lần lượt thả hành lý vào.

Tống Thanh Xuân mở cửa xe ghế sau ra, lúc đang chuẩn bị ngồi lên, Trình Thanh Thông lại gọi tên cô: "Tống tiểu thư..."
Động tác Tống Thanh Xuân dừng lại một chút, nhưng không có quay đầu đi nhìn Trình Thanh Thông.


"...!Trước khi cô rời đi, Tô tổng còn có một câu nói bảo tôi chuyển cho cô."
Tống Thanh Xuân vẫn đứng hờ hững lạnh nhạt như thế, nhưng thân thể cô lại trở nên đặc biệt cứng đờ.

Trình Thanh Thông vẫn là bộ dáng mặt mỉm cười kia, câu chữ rõ ràng thong thả nói ra câu nói cuối cùng mà Tô Chi Niệm đã dặn dò cô, khó khăn và cực khổ nói ra hoàn chỉnh: "...!Tô tổng nói, sau khi hợp đồng kết thúc, giữa ngài ấy và cô liền không bất kỳ quan hệ nào, hy vọng có thể giống như trước, không liên quan lẫn nhau, không muốn dây dưa không rõ."
Dây dưa không rõ?
Đầu óc Tống Thanh Xuân có chút lờ mờ đứng tại chỗ khoảng năm giây, mới phục hồi tinh thần lại, đừng nói đôi câu vài lời đáp lại, ngay cả một ánh mắt đều không cho Trình Thanh Thông, liền cúi người ngồi vào trong xe taxi, dùng sức đóng cửa lại.

Xe quay đầu, tăng tốc rời đi.

Tống Thanh Xuân dựa vào ở trên lưng xe, cuối cùng không nhịn được, nước mắt tràn mi, từng giọt từng giọt rơi xuống.

Giữa anh và cô giấy trắng mực đen, viết rành mạch rõ ràng, chỉ là một cuộc giao dịch.


Lúc trước anh rõ ràng từng nói với cô, sau một trăm ngày, anh trả cho cô một Tống thị khởi tử hồi sinh, giữa anh và cô quay về cục diện không liên quan với nhau...!
Là bản thân cô quá đần độn, bởi vì sau khi anh và cô sống chung tốt hơn, liền quên ước hẹn ban đầu giữa bọn họ.

Chỉ là cô không nghĩ tới, vào lúc cuối cùng, anh còn muốn rõ ràng tuyệt tình hơn cô rất nhiều...!
Tống Thanh Xuân giơ tay lên, che mắt, có nước mắt không ngừng trượt ra từ giữa kẽ tay.

Trình Thanh Thông đứng ở cửa, vẫn luôn chờ đến nhìn không thấy bóng dáng xe taxi, nụ cười trên mặt mới thu liễm lại.

Cô nói một câu với tài xế "Tài xế Trương, phiền toái anh mất công một chuyến", chờ đến sau khi tài xế rời đi, mới xoay người trở về biệt thự của Tô Chi Niệm.

Cô giẫm thang lầu, lên tầng hai, đứng ở ngưỡng cửa vốn là phòng ngủ của Tống Thanh Xuân, nhìn thấy bên trong vắng vẻ chỉ còn lại đồ dùng căn phòng, hốc mắt bỗng chốc liền đỏ lên.

Người đàn ông đó, nói đến tuyệt tình như vậy, tàn nhẫn như vậy, nhưng ai từng biết, những tuyệt tình và tàn nhẫn của anh với Tống tiểu thư, đâu thể so sánh được tàn nhẫn và tuyệt tình của anh đối với chính bản thân mình?
Anh vì Tống tiểu thư, thật sự ngay cả mạng cũng mặc kệ rồi ...!
Từ đêm anh được đưa vào bệnh viện, đến hiện tại vẫn chưa có tỉnh lại, thậm chí nửa đường có hai lần, trái tim suýt nữa ngừng đập.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi