Editor: May
Là một dòng tin nhắn, ở trong phòng an tĩnh, tiếng nhắc nhở lọt vào tai rất rõ ràng, Tần Dĩ Nam nghiêng đầu, nhìn về phía ghế sofa.
Anh hành động bất tiện, Tống Thanh Xuân giúp đỡ lấy điện thoại di động, lúc rút nguồn điện, màn hình điện thoại di động sáng lên một cái, Tống Thanh Xuân lơ đãng nhìn thấy được nội dung trên màn hình.
"Noãn bảo" gửi tin nhắn tới, nội dung chỉ có mấy chữ: "Anh nằm viện?"
Noãn bảo...!Là Đường Noãn sao?
Tống Thanh Xuân rũ mí mắt xuống, thần sắc bình tĩnh cầm điện thoại di động đến bên giường, đưa cho Tần Dĩ Nam, sau đó đi gọi y tá đưa cơm.
Tần Dĩ Nam nhận lấy điện thoại di động, không đi mở khóa, chỉ là nhấn sáng điện thoại đã bị tối đen, lúc nhìn thấy nội dung tin nhắn phía trên, khóe môi rõ ràng kéo căng một chút, tạm dừng khoảng nửa phút, từ đầu đến cuối không đều có thả lòng, cuối cùng trực tiếp đặt điện thoại di động ở bên gối.
Thời điểm Tống Thanh Xuân bưng cơm tối vào phòng bệnh, Tần Dĩ Nam nằm thẳng ở trên giường bệnh, nhìn trần nhà chăm chú, giống như là đang suy nghĩ tâm sự gì đó.
Tống Thanh Xuân đẩy bàn ăn di động đến trước giường bệnh, Tần Dĩ Nam cũng không có phản ứng gì, thẳng đến khi Tống Thanh Xuân đưa tay ra đẩy anh một cái, anh mới "hả" một tiếng, nhanh chóng ngồi dậy.
Trong quá trình ăn cơm, hai người không có bất kỳ trò chuyện nào, trong phòng an tĩnh, ngẫu nhiên có đũa đụng đồ sứ phát ra tiếng vang thanh thúy, ăn xong cơm tối, Tống Thanh Xuân thu dọn xong tất cả, sau khi rót một ly nước cho Tần Dĩ Nam, trong phòng liền rơi vào một loại yên tĩnh trước nay chưa từng có.
Loại yên tĩnh này khiến cho không khí cũng trở nên hơi kỳ lạ theo.
Tống Thanh Xuân nhìn ra được, tâm tình Tần Dĩ Nam không tốt, trong lòng cô ít nhiều rõ ràng, có lẽ có liên quan với Đường Noãn.
Trước đây thời điểm cô điên cuồng mê luyến anh, mỗi lần anh bởi vì Đường Noãn mà tâm tình tịch mịch, cô vẫn sẽ luôn nghĩ tất cả biện pháp dỗ anh vui vẻ.
Nhưng hiện tại, chính cô cũng đang miễn cưỡng cười vui, đâu còn có tâm tình dỗ người khác vui vẻ.
Cùng ở chung một chỗ với người có tâm tình không tốt, tâm tình hỏng bét sẽ trở nên càng thêm hỏng bét, đến cuối cùng, Tống Thanh Xuân không hiểu ra sao cả, hốc mắt cũng bắt đầu nhiễm chua xót, cô sợ chính mình lại ngốc tiếp nữa, sẽ khóc òa lên giống như trên taxi, rõ ràng trực tiếp tạm biệt với Tần Dĩ Nam: "Anh Dĩ Nam, thời gian không còn sớm, anh nghỉ sớm một chút, em cũng phải về nhà rồi."
Tần Dĩ Nam nghe được giọng nói của cô, qua một lúc lâu, mới chậm rãi quay đầu, "À" một tiếng, dáng dấp kia nghiễm nhiên là hoàn toàn không biết cô vừa mới nói cái gì.
Trước khi rời đi, Tống Thanh Xuân nghĩ đến lời nói Trình Thanh Thông nói với mình ở cửa phòng bệnh nội trú vào buổi chiều, lại hỏi một câu: "Anh Dĩ Nam, có phải có một tiểu thư tên là Trình Thanh Thông để thứ gì đó của em ở chỗ anh không?"
"Ừ." Tần Dĩ Nam gật gật đầu, có chút tư tưởng không tập trung chỉ chỉ hộp trên tủ đầu giường.
Lúc này Tống Thanh Xuân mới chú ý đến hộp trên bàn, đó đã từng là bảo bối của cô, gần như là nhớ nhung vào thời thời khắc khắc, nhưng hôm nay, cô tới nơi này nhiều tiếng, thế nhưng vẫn luôn không lưu ý đến.
Tống Thanh Xuân ôm hộp lên, nói một tiếng "gặp lại" với Tần Dĩ Nam, liền cầm lấy túi đi tới cửa.
Vào lúc Tống Thanh Xuân kéo cửa ra, phát ra âm thanh đánh thức Tần Dĩ Nam, anh nhìn hộp cô ôm trong ngực, đột nhiên lên tiếng gọi tên cô: "Tống Tống?"
Tống Thanh Xuân nghiêng đầu, "Hở?" Một tiếng.
Tần Dĩ Nam giống như là muốn nói gì, một bộ dáng muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng, anh động môi, chỉ là cuời cười ôn hòa với cô: "Trên đường về nhà chậm một chút, tới nơi nhớ gửi một tin nhắn cho anh."