NAM THẦN KIÊU NGẠO Ở NHÀ TÔI NÓI YÊU EM 99 LẦN



Nghe được tin tốt cô sẽ không kiềm hãm được mỉm cười, còn nếu nghe được tin xấu cô sẽ khắc chế không được cau mày.

Có lúc bên cạnh cô đang có người khác sẽ khó tránh khỏi sẽ bị hỏi một câu: "Thế nào?" và cô sẽ lại lắc đầu cười yếu ớt: "Không có việc gì."
Sau đó giống như là thật không có việc gì và tiếp tục vừa nói vừa cười hoặc sẽ cất bước rời đi, nhưng không có ai biết mỗi lần xuất hiện tình huống như thế cô đều cũng tự hỏi mình một câu, cô bị thế nào?
Không qua bao lâu, Tống Thanh Xuân còn gặp lại Tô Chi Niệm mặc dù chỉ có một lần.
Một ngày kia, công việc của cô rất bận rộn, buổi sáng mới vừa họp xong, bữa trưa đang tùy tiện cầm một ổ bánh mì, liền cùng trợ lý vội vã lái xe chạy tới sân đánh Golf Đông Giao để phỏng vấn một người mới vừa đoạt giải ảnh đế ở nước ngoài trở về.
Ngày hôm đó thời tiết cực kỳ tốt, trời xanh mây trắng, ánh nắng tươi sáng, không khí có chút khô không có gió.
Lúc Tống Thanh Xuân đến, ảnh đế vừa vặn cũng đến, thời gian dự định hẹn phỏng vấn còn mười phút nhưng mà vẫn bắt đầu, lúc kết thúc vẫn còn sớm hơn 15 phút so kế hoạch, thời gian vẫn còn rất nhiều nên Tống Thanh Xuân đề nghị ảnh đế đi chụp vài kiểu ảnh làm tư liệu.
Vị này ảnh đế này đã liên tục đoạt giải mấy năm nhưng không có nửa điểm phách lối mà ngược lại còn là người rất hiền hoà, sau khi nghe Tống Thanh Xuân yêu cầu liền để cho người đại diện tìm một bộ đồ thể thao rồi hết sức kiên nhẫn phối hợp với đề nghị của Tống Thanh Xuân chụp khá nhiều ảnh.

Sau khi hoàn thành việc chụp ảnh Tống Thanh Xuân bắt tay chào tạm biệt cùng ảnh đế rồi rời đi.
Khi Tống Thanh Xuân và trợ lý đang đi trên sân cỏ hướng về phía bãi đậu xe thì có quả bóng gôn bay đến dưới chân của cô.

Tống Thanh Xuân vội ngừng bước chân, khom người vừa nhặt quả bóng golf lên, liền nghe thấy có người gọi tên mình ở phía trước: "Tống Thanh Xuân?"
Cô nghi ngờ ngẩng đầu lên, thấy Đường Nặc mặc đồ thể thao màu đen, cầm cây gậy chơi golf đứng ở trước mặt cô chừng hai mét.
"Thật sự chính là cô nha.


.

.

.

.

." Đường Nặc cất bước đến gần, cầm khăn lông màu đen lau mồ hôi trên trán, nói: "Thật là đúng dịp."
"Thật là đúng dịp." Tống Thanh Xuân giơ quả bóng golf trong tay lên: "Của anh sao?"
"Ừ." Đường Noãn đáp một tiếng, giống như là sợ bị người cảm giác kỹ thuật của mình không tốt, lại mở miệng bổ sung: "Mới vừa đùa giỡn, không cẩn thận nên dùng hơi nhiều sức nên bóng bị bay về phía này.

.

.


.

.

."
Tống Thanh Xuân mím môi cười, vừa đưa bóng cho Đường Noãn, chỉ nghe thấy cách đó không xa truyền đến giọng nói trong trẻo lạnh lùng mà quen thuộc: "Đã tìm được chưa?"
Đầu ngón tay cầm bóng của Tống Thanh Xuân run nhẹ lên, bóng golf suýt nữa rơi xuống, cô miễn cưỡng ổn định sức lực, từ từ giao bóng vào tay Đường Noãn mới quay đầu nhìn về phía vừa phát ra tiếng nói.
Lần này không giống như buổi tối hôm trước, cô đã nhìn thấy Tô Chi Niệm rõ ràng hơn.

Anh cũng mặc một bộ đồ thể thao màu trắng giống Đường Nặc nhưng trong tay anh lại không có lấy bất kỳ vật gì, nhàn nhã thong dong cắm trong túi, trên đầu còn đội một mũ lưỡi trai.

So với thường ngày anh luôn có bộ mặt phớt tỉnh giày Tây, trang phục như vậy làm nổi bật lên vẻ trẻ trung một chút.

Không còn vẻ mặt lạnh lùng, nhạt nhẽo thường ngày.
Dưới ánh mặt trời chiếu xuống, làn da trắng của anh trông giống như bạch ngọc không có bất kỳ tỳ vết nào.

So với lần cuối cùng thấy anh trước khi cô rời xa nhà anh thì anh gầy đi một chút, cằm hơi nhọn hơn nhưng vẫn đẹp kinh hồn động phách.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi