NAM THẦN KIÊU NGẠO Ở NHÀ TÔI NÓI YÊU EM 99 LẦN



Editor: May
Anh cầm điện thoại di động lên, muốn chuyển điện thoại thành chế độ im lặng, lại nhìn thấy trên màn hình biểu hiện tên cô.

Đầu ngón tay anh nhẹ run lên, dừng ở nút chế độ im lặng rất lâu, cuối cùng vẫn chuyển đến chốt HOME, mở khóa, nhấn vào trong.

Cô gửi tới là tin nhắn WeChat.

Nội dung ba tin.

【 Em ở cửa hàng bên trung tâm thương mại, quên mang ví tiền, nhưng muốn mua vài thứ, anh ở nhà hay ở công ty? Nếu như thuận tiện, tới đây giúp em trả khoản tiền này nha! 】
【 Em thật sự cần dùng gấp, đêm nay liền muốn dùng 】
Tin nhắn thứ ba là sáu biểu tình le lưỡi QQ kinh điển.

Ý nghĩ đầu tiên nhảy ra trong đầu Tô Chi Niệm chính là Tống Thanh Xuân mất điện thoại di động, anh gặp được kẻ lừa đảo, nhưng sau đó lại cảm thấy không đúng, nếu là thật sự mất điện thoại di động, cần gì hơn nửa đêm lại lừa anh đi trung tâm thương mại một chuyến?
Cho nên...!Là gửi nhầm tin nhắn sao?

Có lẽ là gửi cho người khác, gửi nhầm đến chỗ của anh đi...!Ngẫm nghĩ, Tô Chi Niệm cảm thấy phán đoán này là tin cậy nhất.

Chẳng qua cô là gửi cho ai? Tần Dĩ Nam...!?
Tô Chi Niệm lắc lắc đầu, đúng lúc bóp chết ý nghĩ tiếp theo ở trong óc.

Trong vài lần anh từng gặp mặt cô, Tần Dĩ Nam sẽ thường xuyên theo ở bên cạnh cô, từ trong đối thoại của bọn họ, anh cũng nghe ra được hai người chung sống rất tốt.

Giống như tất cả hy vọng lúc trước của anh, Tần Dĩ Nam đối với cô rất tốt rất chăm sóc, Tần Dĩ Nam cũng không dây dưa không rõ với Đường Noãn nữa.

Cô từng thích Tần Dĩ Nam nhiều năm như vậy, dù là về sau bị anh tổn thương thấu tâm, nhưng rốt cuộc vẫn là cô từng thật tâm yêu thích, cho nên ở trên thế giới này, người cô muốn qua quãng đường còn lại nhất khẳng định cũng là Tần Dĩ Nam đi?
Cho nên trước khi anh và cô tách ra, liền bắt đầu có ý định giúp cô kéo gần quan hệ với Tần Dĩ Nam.

Trên những tờ giấy cô từng viết cho Tần Dĩ Nam, không phải có câu nói đây là nguyện vọng lớn nhất đáy lòng cô sao?
Tôi hy vọng người tôi yêu cũng yêu tôi, tôi hy vọng người tôi yêu sẽ hạnh phúc.


Nếu như cô hạnh phúc, chú định là anh không thể cho, anh bằng lòng khổ sở giúp cô hoàn thành hạnh phúc cô muốn.

Tô Chi Niệm gặp chuyện luôn quyết đoán nhìn chăm chú điện thoại di động, lại có thể lộ vẻ do dự, anh đang suy trả lời một câu "Gửi nhầm", hay là trực tiếp làm lơ.

Do dự đến cuối cùng, anh trực tiếp ném điện thoại di động ở một bên, ngã xuống giường.

Hai tay gối ở sau ót, nhìn chằm chằm trần nhà, anh có thể cảm giác rõ ràng được nhiệt độ thân thể mình càng lúc càng cao.

Sốt cao khiến đầu óc anh nặng nề lợi hại, khiến cho lực ý chí cũng trở nên yếu kém theo.

Anh rõ ràng từ chính mình đáy lòng đọc được một loại xúc động, nỗ lực và xúc động đó của anh đối kháng nhau, anh cầm điện thoại di động lên rồi lại để xuống, đứng lên đi hai bước rồi lại nằm xuống, mi tâm nhăn lại rồi lại giãn ra...!Lặp lại như thế không biết bao nhiêu lần, cuối cùng anh vẫn đẩy cửa phòng thay quần áo ra, tìm một bộ đồ thoải mái mặc vào, nhét điện thoại di động và ví tiền vào trong túi quần, liền thuận tay bắt lấy xe chìa khóa, mang giày ra cửa.

Xe vừa đỗ vào bãi đỗ xe dưới đất, Tô Chi Niệm liền nghe thấy tiếng nói rất nhỏ nhắn của Tống Thanh Xuân truyền tới từ trên lầu.

Anh tắt lửa xe, ngồi ở trong xe một lúc, mới đẩy cửa xe ra, chịu đựng thân thể mỏi mệt khó chịu, lên lầu.

Tô Chi Niệm chỉ là dựa vào tiếng nói của Tống Thanh Xuân, đi ra thang máy, đập vào mắt là quầy kinh doanh đủ kiểu đồ trang điểm, anh vừa cất bước đi vào trong, vừa dựa theo tiếng tìm kiếm bốn phía, sau đó liền nhìn thấy cô ở trước quầy xoay màu đỏ.

Trong thời gian Tống Thanh Xuân chờ "Tần Dĩ Nam", liền tán gẫu hào hứng với tiểu thư kinh doanh quầy mỹ phẩm mình mua..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi