NAM THẦN KIÊU NGẠO Ở NHÀ TÔI NÓI YÊU EM 99 LẦN



Editor: May
Soạn tin nhắn tới đây, động tác của Tô Chi Niệm đột nhiên ngừng lại.

Anh nâng mí mắt, nhìn chằm chằm bốn chữ "Vẫn chưa về nhà?" mà Tống Thanh Xuân gửi tới hai lần, sau đó mi tâm liền nhẹ chau lại.

Cô nói là "Vẫn chưa về nhà?", không phải "Về nhà chưa?".

Vẫn chưa...!Sao cô biết anh vẫm chưa về nhà? Chẳng lẽ cô đi đến nhà tìm anh?
Mi tâm Tô Chi Niệm hơi giật giật, liền xóa sạch chữ trong cột soạn tin, anh ngẫm nghĩ, không tiếp tục soạn tin nhắn nữa, mà là trực tiếp bấm điện thoại gọi cho Tống Thanh Xuân.


Điện thoại vừa vang nửa tiếng, đường giây liền được kết nối, bên trong truyền tới âm điệu ôn nhu mềm mại của Tống Thanh Xuân: "Alo?"
Tô Chi Niệm không lên tiếng, chỉ tập trung tinh thần xuyên qua ống nghe, lắng nghe động tĩnh bên Tống Thanh Xuân.

"Tại sao không nói chuyện?" Có lẽ là Tống Thanh Xuân chờ vài giây, thấy anh không có phản ứng, liền hỏi một câu.

Theo tiếng nói Tống Thanh Xuân truyền tới, Tô Chi Niệm còn nghe thấy giọng nam của một người trung niên, anh rất quen thuộc với tiếng nói kia, gần như vào lúc ở nhà, mỗi ngày đều sẽ nghe thấy, đó là tiếng chủ nhà phía đông biệt thự của anh, đang gọi con gái anh ta xuống lầu ăn cơm, quả nhiên anh đoán không sai...!
"Em..." Tô Chi Niệm vốn muốn hỏi cô "Em ở nhà anh sao?", nhưng lời nói đến bờ môi, anh mới ý thức được những âm thanh mà anh có thể nghe thấy, cô sẽ không nghe được, do đó liền sửa miệng lại hỏi: "...!Làm sao biết tôi chưa về nhà?"
Tô Chi Niệm hơi dừng một chút, không đợi Tống Thanh Xuân đáp lời, ngữ khí liền giả vờ phán đoán, lại nói: "Em đến nhà tôi?"

Vừa rồi Tống Thanh Xuân thật sự theo bản năng gửi đi câu hỏi đó, cô hoàn toàn không nghĩ tới câu nói kia của mình, không thể nghi ngờ là nói với anh, cô tới nhà tìm anh...!
Tống Thanh Xuân dùng sức vân vê điện thoại di động, thấp giọng "ừ" một tiếng, sau đó nhẹ giọng mở miệng nói: "Đúng lúc đi ngang qua chỗ gần nhà anh, nghĩ đến có chút chuyện muốn tìm anh, liền quẹo vào, không nghĩ tới anh không ở nhà."
"Chuyện gì..." Tô Chi Niệm còn chưa nói hết, cửa phòng bao cách đó không xa liền bị kéo ra, tổng giám đốc Lý anh đặc biệt chiêu đãi đêm nay nửa say rượu thò đầu ra từ bên trong: "Tô tổng, sao anh đi nhà vệ sinh lâu như vậy?"
"Tới ngay đây." Tô Chi Niệm trả lời lãnh đạm một câu, sau đó dùng giọng nói trầm thấp nói xin lỗi với Tống Thanh Xuân bên kia điện thoại di động, sau đó hỏi: "Không phải vừa rồi em nói có chuyện tìm tôi ư? Chuyện gì?"
Tống Thanh Xuân vốn tìm lý do là trả lại thẻ đen cho Tô Chi Niệm, nhưng vừa rồi cô xuyên qua điện thoại di động nghe thấy đối thoại của Tô Chi Niệm và người đàn ông khác, nghĩ đến đêm nay anh có xã giao, sợ là không thoát thân ra được, do đó liền khéo hiểu lòng người mở miệng nói: "Cũng không phải chuyện quan trọng gì, anh bận thì làm việc trước đi, hôm nào nói cũng được."
Tô Chi Niệm bên kia điện thoại trầm mặc một lát, hỏi một câu hoàn toàn không ăn khớp với cuộc tán gẫu của bọn họ: "Em ăn cơm tối chưa?"
Tống Thanh Xuân bỗng chốc ngây ngẩn, mới đáp lại: "Chưa đâu."
"Vậy em tới Kim Bích Huy Hoàng đi, lát nữa anh sẽ xong việc, đúng lúc ăn chút gì đó." Dừng một chút, Tô Chi Niệm lại hỏi: "Đêm nay em không có bận chuyện gì khác nữa chứ?"
"Không." Tống Thanh Xuân nghĩ một lát, lại nói: "Vậy thì chờ lát nữa gặp ở Kim Bích Huy Hoàng."
Tống Thanh Xuân vừa đi vào đại sảnh Kim Bích Huy Hoàng, phục vụ còn chưa tới tiếp đãi cô, Trình Thanh Thông liền đến trước mặt cô trước: "Tống tiểu thư, cô đã tới?"
Tống Thanh Xuân khẽ gật đầu, nhìn quanh bốn phía một chút, không nhìn thấy thân ảnh Tô Chi Niệm..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi