Tổng giám đốc Lý có cảm giác một mình hưởng thụ không tốt cho lắm, thời điểm đi qua bên người Tô Chi Niệm, thuận thế kéo anh một cái, kéo anh đẩy vào trong một đám cô gái.
Thân thể mềm mại dán lên người Tô Chi Niệm, đầu tiên anh là suýt nữa nôn ọe ra tiếng, sau đó người đã ngổn ngang trong gió rồi.
"Hợp tác, phải hợp tác! Hợp đồng! Ký ngay ngay bây giờ! Tôi vốn là muốn thảo luận trên cơ sở, để cả hai đều có lợi!" Sau khi Tổng giám đốc Lý hào phóng mà nói lời này, thì quả thật đi lấy hợp đồng.
Chỉ là hợp đồng ông ta còn chưa có ký, Tô Chi Niệm đã chịu không nổi trường hợp như vậy rồi, anh nghĩ sẽ mượn cớ nói với tổng giám đốc Lý, lời nói xin lỗi còn chưa có nói, nhưng vừa mở miệng, đã cảm giác trong cổ họng muốn nôn ra, anh vội vàng ngậm miệng quay mặt, sau đó đẩy cô gái trước mặt mình ra, chạy thẳng vào toilet, gần như là nhào vào bồn rửa tay, nôn mửa vào bồn rửa tay.
Nôn gần xong, dạ dày Tô Chi Niệm trống rỗng, chỉ phát ra từng hồi tiếng nôn ọe.
Gần như là nôn mất hết sức lực, Tô Chi Niệm mới ngừng lại, anh chống hai tay trên bồn rửa tay, nhắm mắt lại yên tĩnh một lát, mới có sức lực đưa tay lên mở vòi nước, trước tiên là anh lấy nước súc miệng, rồi rửa mặt, sau đó thoải mái ừm ừm vài tiếng, mới cảm thấy mình từ từ sống lại.
Thời điểm anh chuẩn bị đóng vòi nước, muốn đi xuống quầy lễ tân hỏi rốt cuộc là chuyện gì xảy ra mà có một trăm cô gái vào phòng anh tiếp khách thế nhưng điện thoại di động trong túi kêu tít tít.
Anh rút khăn giấy, chậm rãi lau sạch tay, chậm rãi lấy điện thoại di động ra, liếc mắt nhìn màn hình.
Là ngân hàng gởi tin nhắn tới, mười phút trước, cà thẻ tiêu phí hết số tiền là 178 vạn.
Mười phút trước, anh ở trong phòng, đâu có dùng thẻ được?
Tô Chi Niệm nhíu nhíu mi tâm, cẩn thận nhìn lại tin nhắn, sau đó ánh mắt như dừng lại mấy chữ "Số đuôi 0615".
0615 là ngày sinh nhật của anh, anh có một tấm thẻ có số đuôi là ngày sinh nhật mình.
Tấm thẻ kia, lúc trước anh đã đưa cho Tống Thanh Xuân.
.
.
.
.
.
Tô Chi Niệm giống như đã hiểu ra mọi chuyện, theo bản năng nhìn điện thoại di động, tin nhắn là từ ngân hàng Client Version gởi đến, kiểm tra xét nơi tiêu phí, quả nhiên là ở Kim Bích Huy Hoàng.
.
.
.
.
.
Nói cách khác một số cô gái đó, là Tống Thanh Xuân gọi đến?
Cô điên rồi sao? Anh đưa thẻ cho cô lâu như vậy, cũng không dùng lần nào, thật khó khăn mới tốn một lần, mà lại tốn trên người một trăm cô gái?
Tô Chi Niệm hoàn toàn sụp đổ, anh nhét điện thoại di động vào trong túi nặng nề, không thèm để ý đến phòng bao có tổng giám đốc Lý, mà sải bước đi thẳng ra khỏi toilet, chạy về phía thang máy.
Thời điểm đang đợi thang máy, anh vẫn còn rất nóng nảy giơ chân lên, đá hai cái cửa thang máy.
Anh đưa tiền cho cô, là muốn tiêu dùng thoải mái, vậy mà sốt ruột như thế này rồi!
Tô Chi Niệm càng nghĩ, càng cảm thấy tức giận, cửa thang máy vừa mở, anh nhanh chóng đi ra, đi về phía phòng Tống Thanh Xuân đang ở.
Anh không thèm gõ cửa, trực tiếp đẩy cửa đi vào.
"Tổng giám đốc Tô?" Nghe tiếng động Trình Thanh Thông quay đầu lại, thời điểm nhìn thấy Tô Chi Niệm, vẻ mặt cô sửng sốt một chút, rồi mở miệng cung kính gọi tên của anh, sau đó để điện thoại đặt bên tai xuống: " Tổng giám đốc Tô, tôi vừa vặn đang gọi điện thoại tìm anh, vừa rồi Tống tiểu thư không có chú ý, không cẩn thận nên vấp ngã nên bị trẹo chân.
.
.
.
.
.".