NAM THẦN KIÊU NGẠO Ở NHÀ TÔI NÓI YÊU EM 99 LẦN



Tô Chi Niệm đặt điện thoại di động ở trước bồn rửa tay bên cạnh, cúi đầu, thấp giọng hỏi Tống Thanh Xuân: “Tắm rửa ra ngoài, được không?”
Vừa mới thời gian dài như vậy ôm ấp, sớm đã cho Tống Thanh Xuân bất an khủng hoảng tâm bình định xuống, cô tại nghe đến anh nói chuyện sau, rất nhanh liền khẽ gật đầu.

Vừa rồi anh thấy cảm xúc của cô không thích hợp, lại sợ cô ướt sũng đứng ở trong phòng tắm lâu sẽ sinh bệnh, mới nói giúp cô tắm rửa, hiện tại cô đã chuyển biến tốt đẹp hơn rất nhiều, Tô Chi Niệm liền sờ sờ tóc cô, vẫn là loại ngữ khí ôn tồn thương lượng kia: “Vậy anh ra bên ngoài chờ em?”
Cô tắm rửa phải cởi hết quần áo, nhưng hiện tại quần áo cô không chỉnh tề, gần như là trần trụi hơn nửa người! Mặt Tống Thanh Xuân bỗng dưng đỏ lên, cúi đầu xuống, cắn môi, không phản ứng.

Tô Chi Niệm đọc được ý nghĩ trong đáy lòng cô, cho rằng cô là thẹn thùng, liền buông eo cô ra, vừa mới chuẩn bị rời khỏi phòng tắm, tay nhỏ của cô lại bắt lấy tay anh.

Cô cúi đầu, không nhìn anh, cũng không nói chuyện.

Nhưng anh xuyên qua lòng bàn tay của cô, lại nhìn thấy rõ ý nghĩ đáy lòng cô.


Tuy rằng cô biết, để cho anh ở lại chỗ này bồi cô tắm rửa, có vẻ quá mức không dè dặt, nhưng cô vẫn không muốn để cho anh đi, cô không muốn ngốc một mình, bởi vì anh quay người, cô liền nghĩ đến một màn trong phòng bao Kim Bích Huy Hoàng kia! Nhưng, cô lại khó mà mở miệng nói với anh, bảo anh đừng đi!
Tống Thanh Xuân cắn cắn môi, kéo tay Tô Chi Niệm, lực đạo buông xuống từng chút một.

Vào lúc đầu ngón tay sắp rời khỏi đầu ngón tay anh, Tô Chi Niệm khẽ thở dài một hơi, có chút bất đắc dĩ xoay người, trước cúi người mở chặn nước trong bồn tắm lớn ra, sau đó liền lấy vòi hoa sen, dội lên trên người Tống Thanh Xuân.

Trong phòng tắm trừ bỏ tiếng nước, lại không khác tiếng vang.

Tống Thanh Xuân giống như là mất đi khả năng sinh hoạt, đứng ở trong bồn tắm, e lệ rụt rè cúi thấp đầu đứng cứng đờ.

Vẻ mặt Tô Chi Niệm nghiêm túc giúp tẩy rửa tóc và thân thể cô, sau đó liền nhanh chóng kéo khăn tắm bên cạnh, bọc lên trên người cô, lúc này mới âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, liền rút một cái khăn tắm nữa, thấm đi nước trên tóc cô, sau đó đổi một cái khăn lông, bao lấy mái tóc dài của cô, liền ôm cô ra khỏi phòng tắm, đặt ở trên giường trong phòng ngủ.


Tô Chi Niệm tìm áo ngủ và đồ lót từ trong đống đồ mà nữ phục vụ vừa đưa tới, đưa cho Tống Thanh Xuân, sau đó liền đi lấy máy sấy trong phòng tắm.

Lúc trở về, Tống Thanh Xuân đã mặc quần áo xong.

Lúc Tống Thanh Xuân bị minh tinh họ Dương bắt nạt, anh không ở bên cạnh, anh không biết ngoại trừ những vết tím bầm trước mắt này ra, có phải còn có vết thương anh không nhìn thấy không, cho nên khi Tô Chi Niệm cắm máy sấy vào nguồn điện, không sốt ruột thổi tóc cho cô, mà là trước hỏi một câu: “Để cho bác sĩ Hạ vào khám một chút, được không?”
Tống Thanh Xuân nhẹ nhàng “ừ” một tiếng, trên mặt còn dâng lên ửng đỏ bởi vì anh vừa mới giúp cô tắm rửa.

Tô Chi Niệm lấy được sự đồng ý của cô, mới đứng dậy, đi mở cửa.

Vào lúc mở cửa, Tô Chi Niệm đã nói với bác sĩ Hạ làm kiểm tra cho Tống Thanh Xuân thật kỹ, cho nên sau khi anh thổi khô tóc cho Tống Thanh Xuân, bác sĩ Hạ còn chưa kiểm tra xong.

Tô Chi Niệm đứng ở một bên, chờ khoảng năm phút, bác sĩ Hạ mới lấy dụng cụ chữa bệnh đeo bên tai xuống, nói: “Tống tiểu thư có thể bị hạ thuộc, nhưng lượng thuốc rất nhỏ, trong cơ thể đã tự giải quyết gần hết, không có gì đáng ngại, chẳng qua tôi vẫn là kê chút thuốc để uống, tránh phải khó chịu.

”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi