NAM THẦN KIÊU NGẠO Ở NHÀ TÔI NÓI YÊU EM 99 LẦN



Lúc lên xe là một cô gái dịu dàng, không biết sao khi xuống xe trở nên hung dữ?
Tài xế taxi ngẩn người, chỉ bản giá trên xe cho Tống Thanh Xuân biết.

Tống Thanh Xuân tìm tiền lẻ trong túi, liếc mắt một cái, có thể thấy đủ tiền trả xe, đưa tiền cho tài xế taxi, vội vàng xuống xe.

Tống Thanh Xuân đứng ở dưới lầu công ty Tô thị, ngẩng đầu nhìn lên tòa cao ốc cao vút, sau đó đứng trước cửa thủy tinh chỉnh trang lại một chút rồi vuốt lại mái tóc, hít một hơi sâu, mang giày cao gót, từng bước từng bước lên bậc thang.

Cánh cửa cảm ứng được Tống Thanh Xuân, chậm rãi mở cửa.

Một năm nay, Tống Thanh Xuân tới công ty Tô thị rất nhiều lần.

Thời điểm cô còn ở nhà Tô Chi Niệm, hay theo anh đến công ty làm việc, cho nên Tống Thanh Xuân đã quen thuộc công ty Tô thị như trong lòng bàn tay.

Cô bước vào đại sảnh công ty Tô thị, không quan sát xung quanh, theo thoái quen đi đến thang máy.


Cô tiếp tân thấy cô, vội vàng hỏi: “Tiểu thư, xin hỏi cô muốn tìm ai?”
“Tô Chi Niệm” Tống Thanh Xuân trả lời câu hỏi của cô tiếp tân không có nửa điểm chậm chạp.

“Thật xin lỗi, cô có hẹn trước chưa?”
“Không có.

” Tống Thanh Xuân thành thật trả lời, sau đó cô đứng trước thang máy, giơ tay lên, nhấn nút thang máy.

“Tiểu thư, thật sự xin lỗi, cô chưa hẹn trước, thì không thể gặp Tô tổng được.

” Cô tiếp tân thấy Tống Thanh Xuân định đi vào thang máy, vội vàng chạy tới, ý muốn ngăn lại.

Tống Thanh Xuân thấy cô tiếp tân vội vàng chạy lại, không để ý tới cô ta, trực tiếp bước vào trong thang máy, nhấn nút tầng cao nhất.

Chữa số trong thanh máy có màu đỏ, không ngừng chạy lên trên, cùng với tiếng “Leng keng” âm thanh nhắc nhở, chữ số màu đỏ cũng không nhảy lên nữa, cửa thang máy mở ra.


Tiếp tân gọi điện thoại báo cho thư ký biết, Tống Thanh Xuân từ trong thang máy đi ra, lập tức có người chặn lại: “Thật xin lỗi, tiểu thư, cô không thể đi vào.


Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tống Thanh Xuân lạnh như băng, không nói một lời, vòng qua người ngăn trở mình, đi đến phòng của tổng giám đốc.

Từ trước đến nay nhân viên của công ty Tô thị rất tốt, mặc dù ngăn cảng Tống Thanh Xuân, vẫn không động thủ, chỉ dùng lời nói để thuyết phục cô: “Tiểu thư, nếu cô vẫn muốn đi vào trong, chúng tôi sẽ gọi bảo an.


Bước chân của Tống Thanh Xuân cũng không có ngừng lại, ngược lại càng đi nhanh hơn, thời điểm cô bước qua bàn thư ký, cô thư ký ngăn cảng cô, cầm lấy điện thoại, chuẩn bị gọi bảo an.

Trình Thanh Thông từ phòng nước đi ra, thấy một màn này, sửng sốt một chút, sau đó gọi một tiếng “Tống tiểu thư”, sau đó mới nháy mắt với thư ký cầm điện thoại, ý bảo cô ta đi làm việc, nơi này giao cho cô.

Trình Thanh Thông cầm ly ca phê đặt lên bàn làm việc của mình, sau đó đi về phía Tống Thanh Xuân: “Tống tiểu thư, cô tìm Tổng sao?”
Âm thanh trong lời nói của Trình Thanh Thông ổn định, Tống Thanh Xuân dứt khoát giơ tay lên, dùng lực thật mạnh đẩy cửa văn phòng của Tô Chi Niệm.

Văn phòng to lớn quen thuộc, ánh sáng tĩnh lặng chiếu nửa căn phòng, bàn làm việc rộng hai thước, trống rỗng.

Tống Thanh Xuân nhìn quanh phòng làm việc một vòng, lên tiếng hỏi: “Tô Chi Niệm, anh ở đâu?”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi