NAM THẦN KIÊU NGẠO Ở NHÀ TÔI NÓI YÊU EM 99 LẦN



Editor: May
Tô Chi Niệm không đáp lại vấn đề của Tống Thanh Xuân, anh rủ lông mi, trầm mặc một lát, một giây sau liền bỗng nhiên chặn ngang ôm Tống Thanh Xuân lên, sải bước chân đi đến trước bàn hội nghị rộng rãi, đưa tay ra, quét máy tính xách tay trên mặt bàn xuống.

Theo một trận "rầm rầm" ồn ào, cả người Tống Thanh Xuân liền bị Tô Chi Niệm đặt mạnh lên trên mặt bàn lạnh buốt cứng đờ, cô còn chưa phản ứng được rốt cuộc Tô Chi Niệm muốn làm gì, thân thể thon dài của Tô Chi Niệm liền đè nặng lên trên người cô.

"Tô Chi Niệm, anh..." Lời của Tống Thanh Xuân chỉ nói tới phân nửa, môi liền bị anh hung hăng ngăn chặn.

Anh dốc sức cạy mở khớp hàm của cô, hung hăng càn quét lợi mềm mại trong miệng cô.

Tay anh nhanh chóng duỗi vào từ dưới quần áo của cô, vuốt ve da thịt cô.

Ý thức của cô rất nhanh liền tan rã dưới sự trêu chọc của anh, sau đó môi anh, liền bắt đầu một đường dời xuống, hướng về cổ, xương quai xanh, trước ngực cô.


Ngón tay anh cũng đã cởi quần áo của cô, cởi bỏ từng viên cúc áo của cô, cởi ra từng món quần áo trên người của cô
Cô bị anh dẫn dắt hoàn toàn lún xuống, cô cảm giác được xúc động trong cơ thể mình, cô muốn càng nhiều hơn, cô bất giác liền giơ tay lên, ôm lấy cổ anh, trong miệng còn có â, thanh thì thầm phát ra như có như không.

Nhưng động tác vốn kịch liệt như lửa nóng của anh lại bỗng nhiên dừng lại khi cô phát ra tiếng kiều mỵ nhỏ nhặt.

Sắc mặt cô ửng đỏ, nhắm mắt lại, chờ một lát, không đợi được động tác tiếp theo của anh, bất giác nhíu mày lại, sau đó liền chậm rãi mi mắt lên
Vào khoảnh khắc tầm mắt của cô đối diện với mắt anh, anh một giây trước còn tận sức triền miên dây dưa với cô, lại đột nhiên liền chuyển dời môi từ trước cổ cô, chậm rãi đứng thẳng người ở trước mặt cô.

Tống Thanh Xuân sững sờ một giây, mới phát hiện, chẳng biết lúc nào, khí tức trên người của anh đã bị một mảnh lạnh lẽo bao phủ.

Cô có chút không hiểu chớp chớp mắt, lần nữa nhìn về phía đôi mắt đen nhánh thâm thúy của anh.


Cô há to miệng, muốn nói cái gì, nhưng lại không biết nên mở miệng hỏi anh sao lại dừng lại như thế nào, cuối cùng liền nhắm lại lần nữa.

Trên mặt vẫn luôn lãnh đạm của anh, lúc này vẻ mặt xa cách giống như mới vừa thân mật với cô, chỉ là một giấc mộng của cô.

Anh yên tĩnh nhìn thẳng mắt cô một lát, mới động làn môi xinh đẹp tinh xảo: "Một người đàn ông bình thường, đối mặt với sự khiêu khích của một người phụ nữ, đều sẽ có phản ứng, đây là phản ứng sinh lý cơ bản nhất, không có bất kỳ quan hệ gì với tình cảm."
Nhưng mà, chỉ có một mình anh biết, anh không hề giống người đàn ông bình thường, ngoại trừ cô, anh đều sẽ không có phản ứng nào với bất kỳ người phụ nữ nào trên thế giới này.

"Nhưng, có phản ứng sinh lý, không có nghĩa là tôi liền nhất định sẽ cần cô!"
Tống Thanh Xuân nghe đến đó, cuối cùng hiểu được vì sao vừa rồi sau khi anh nghe được chất vấn của cô, lại không có lên tiếng, mà là đè cô ở trên bàn làm việc lạnh buốt, triền miên hàng vạn hàng nghìn.

Hóa ra...!Anh là dùng hành động nói với cô, dù cô khiến cho thân thể anh có xúc động rất mãnh liệt, nhưng vào lúc mấu chốt nguy cấp nhất, anh có thể làm cho bản thân ngừng lại vào bất cứ lúc nào.

Nhưng cô thì sao? Cho rằng đáy lòng anh có cô, mà mất khống chế...!
Tay Tống Thanh Xuân bất giác nắm lấy mặt bàn dưới thân, mặt bàn đá cẩm thạch cứng đờ, ép đầu ngón tay cô cường ngạnh sinh đau, nhưng cô lại giống như là hoàn toàn không có cảm giác được, chỉ là liều mạng tiếp tục dùng lực nắm phía dưới.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi