NAM THẦN KIÊU NGẠO Ở NHÀ TÔI NÓI YÊU EM 99 LẦN



Editor: May
Cô đang ở bệnh viện, lại không đi khám bác sĩ.

Tám giờ sáng, Tống Mạnh Hoa tỉnh lại, chăm sóc đi vào đưa bữa sáng.
Tống Thanh Xuân đầu nặng chân nhẹ, toàn thân mệt mỏi, gắng gượng tinh thần cùng dùng bữa sáng với Tống Mạnh Hoa, chờ đến khi chị dâu Phương Nhu đến, cô mới thu dọn đồ một chút, rời khỏi bệnh viện.

Tống Thanh Xuân trở về nhà họ Tống trước, cô tắm rửa, đổi một bộ quần áo sạch sẽ, khi xuống lầu chuẩn bị xuất phát đi làm, trước mắt tối om, cả người suýt nữa lăn xuống từ trên cầu thang, may mà cô đúng lúc bắt lấy tay vịn.

Tống Thanh Xuân chờ một lát, mới chậm rãi bước bước chân đi xuống lầu, cô vốn là muốn lái xe đi công ty, nghĩ đến hiện tại thân thể mình không thoải mái như vậy, dứt khoát liền đặt chìa khóa xe ở chỗ cổng vòm, thả đôi giày cao gót tính muốn mang về lại trong tủ giày, sau đó đổi một đôi giày đế bằng đi bộ thoải mái.

Tống Thanh Xuân ra cửa nhà, vừa đi tới cửa tiểu khu, vừa lấy điện thoại di động gọi một chiếc xe taxi.

Sáng sớm giờ đi làm cao điểm, con đường có chút hỗn loạn, tuy rằng xe taxi cách cô hơi gần, nhưng Tống Thanh Xuân vẫn là đợi ở cửa tiểu khu vài phút, mới chờ được chiếc xe cô gọi kia.


Lúc xe lái đến một nửa lộ trình, Tống Thanh Xuân nhận đượic điện thoại trưởng đài gọi tới, do đó cô lại tạm thời đổi địa điểm thành "câu lạc bộ kinh thành".

Tống Thanh Xuân chịu đựng cả người không ngừng toát mồ hôi lạnh, lấy đồ trưởng đài bảo cô lấy ở "câu lạc bộ Kinh thành", sau đó liền chống đỡ hai chân mềm nhũn, đi đến ven đường, dựa vào đèn đường, chờ xe taxi.

"Câu lạc bộ Kinh thành" ở gần Cố Cung, xe taxi ít đến thương cảm, Tống Thanh Xuân lấy điện thoại di động gọi xe một lúc lâu, không chờ được một chiếc xe taxi, ngược lại chờ được Tô Chi Niệm.

Anh giống như có việc tới câu lạc bộ kinh thành, xe đúng lúc chậm rãi ngừng ở ngay trước mặt cô.

Tống Thanh Xuân đặc biệt khó chịu, trước tiên là không có chú ý đến xe của Tô Chi Niệm, lúc đó cô đang lấy điện thoại di động cố gắng gọi xe riêng, sau đó liền nghe được một tiếng đóng cửa, tiếp nối chính là tiếng giày cao gót đi bộ cộc cộc, sau đó nữa chính là tiếng giày cao gót dừng lại, truyền tới tiếng nói của Trình Thanh Thông: "Tống tiểu thư?"
Tống Thanh Xuân nghe được tiếng của Trình Thanh Thông, cúi thấp đầu yên tĩnh chốc lát, mới chậm rãi ngẩng đầu.

"Thật sự là cô sao..." Trình Thanh Thông cười xán lạn với cô, lễ phép thân thiện lên tiếng hỏi thăm: "Tống tiểu thư, thật trùng hợp."
"Đúng là trùng hợp." Tống Thanh Xuân miễn cưỡng kéo khóe môi một cái.


"Tống tiểu thư tới nơi này cũng là xử lý công việc sao?"
"Ừ, đúng vậy."
"Vậy Tống tiểu thư làm việc đi, tôi còn có việc, đi vào trước."
Tống Thanh Xuân gật đầu, không lên tiếng.

"Gặp lại sau."
"Gặp lại sau." Chờ đến khi Trình Thanh Thông rời đi, Tống Thanh Xuân rũ mí mắt xuống, dán mắt vào màn hình điện thoại di động lần nữa.

Qua khoảng nửa phút, cô giống như là ý thức được cái gì, lại chậm rãi nhấc mí mắt lên về phía đường phố trước mặt.

Chiếc xe Tô Chi Niệm thích lái nhất trong ngày thường, cứ như vậy nhảy vào đáy mắt từng chút một.

Xuyên qua cửa sổ thủy tinh của xe, cô nhìn thấy Tô Chi Niệm khí chất tao nhã, một thân giày da ngồi ở chỗ ngồi phía sau xe, hơi cúi thấp đầu, nhìn chằm chằm máy vi tính đặt ở trên đầu gối bận rộn.

Chẳng qua mới qua mười mấy tiếng ngắn ngủn, Tống Thanh Xuân lại gặp gỡ Tô Chi Niệm, lại có một loại ảo giác hốt hoảng cách một thế hệ.

Tống Thanh Xuân nhìn chằm chằm Tô Chi Niệm hốt hoảng một chút, rất nhanh liền rút tinh thần về lại, cô giống như không nhìn thấy gì, vẻ mặt an tĩnh cúi đầu, nhét điện thoại di động vào trong túi, xoay người, đi về phía trước.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi