Một tuần lễ sau, vào ngày đầu Tống Mạnh Hoa vào phòng phẫu thuật lần thứ hai, Tống Thanh Xuân nói tin tức mình tính toán kết hôn với Tần Dĩ Nam cho Tống Mạnh Hoa biết.
Như cô phán đoán, Tống Mạnh Hoa nghe được tin tức này liền cao hứng cười toe tóe cả ngày.
Cho dù Tống Thanh Xuân nói với Tống Mạnh Hoa, chỉ là tính toán kết hôn với Tần Dĩ Nam, nhưng Tống Mạnh Hoa nghiễm nhiên là coi như bọn họ đã muốn kết hôn, rất cao hứng nói tình tiết kết hôn với cô, thậm chí vào lúc Phương Nhu tới bệnh viện, còn nói với Phương Nhu, bảo chị ấy nhanh chóng đi chuẩn bị chuyện lễ cưới.
Phương Nhu nghe được tin tức cô kết hôn, cũng rất vui vẻ, còn theo Tống Mạnh Hoa thương lượng làm lễ cưới ở nơi nào, làm lễ cưới như thế nào.
Từ đầu đến cuối Tống Thanh Xuân đều không có lên tiếng cắt đứt ảo tưởng lúc này của Tống Mạnh Hoa.
Cô nhìn Tống Mạnh Hoa sau khi nghe tin tức mình kết hôn, trong chớp mắt liền lên tinh thần rất nhiều, mặt mày nở nụ cười nhàn nhạt.
Thật ra như vậy cũng rất tốt, không phải sao? Ít nhất, cô làm ra quyết định đau đớn, có thể đổi lấy được vui vẻ của người đối tốt với cô ở trên thế giới này nhất, cho nên thật rất đáng, không phải sao?
Ngày hôm sau, Tống Mạnh Hoa phẫu thuật rất thành công.
Sau khi hết thuốc mê, buổi tối ông tỉnh lại, chuyện thứ nhất chính là lấy điện thoại di động gọi cho cha Tần Dĩ Nam một cú điện thoại.
Chín giờ tối đó, Tần Dĩ Nam và cha mẹ anh xuất hiện ở trong phòng bệnh của bệnh viện.
Cha mẹ Tần Dĩ Nam nhìn thấy Tống Thanh Xuân lớn lên từ nhỏ, rất thích, nghe nói cô muốn gả cho Tần Dĩ Nam, cao hứng không thôi, quả thực là ăn nhịp với nhau với Tống Mạnh Hoa, hoàn toàn không nghe ý kiến của cô và Tần Dĩ Nam, trực tiếp thao thao bất tuyệt thảo luận làm hôn lễ như thế nào.
Ba người già nói tới cuối cùng, đã bắt đầu lấy điện thoại di động tra ngày, lúc tra đến ngày hoàng đạo ngày 12 tháng 12, ba người già liền tự tiện hạ quyết định, sau đó ba người già tiếp tục bắt đầu thảo luận làm hôn lễ ở đâu.
Sau khi bọn họ thảo luận gần xong tất cả tình tiết hôn lễ, Tống Mạnh Hoa mới quay đầu, cười tít mắt hỏi Tống Thanh Xuân và Tần Dĩ Nam bị xem nhẹ rất lâu: "Dĩ Nam, Thanh Xuân, lễ cưới liền định vào ngày 12 tháng 12 được không? Còn có hai tháng, hoàn toàn đủ chuẩn bị ..."
Tần Dĩ Nam đối mặt với hỏi thăm của Tống Mạnh Hoa, phản ứng đầu tiên chính là nghiêng đầu nhìn về phía Tống Thanh Xuân.
Tống Thanh Xuân tiếp xúc đến ánh mắt của Tần Dĩ Nam, cười nhàn nhạt, nói: "Anh Dĩ Nam không ý kiến, con liền không ý kiến."
Mẹ Tần cũng không chờ Tần Dĩ Nam mở miệng, liền trực tiếp đánh nhịp : "Dĩ Nam có ý kiến gì, cứ quyết định như vậy, chúng ta liền làm lễ cưới vào ngày 12 tháng 12!"
Cha Tần vẫn luôn sợ vợ, vội vàng phối hợp nói: "Đúng vậy, liền làm lễ cưới vào ngày 12 tháng 12."
Tống Mạnh Hoa: "Định ngày rồi, tiếp theo chính là khách sạn, chúng ta vừa mới thương lượng là khách sạn lớn Bắc Kinh, hai người các con không có ý kiến chứ?"
Tần Dĩ Nam đáp: "Tống Tống không có ý kiến, con không có ý kiến."
Tống Thanh Xuân nói: "Các người làm chủ là được, tụi con nghe các người."
...!
Một câu này của Tống Thanh Xuân, quả thực là cho ba người già uống thuốc an thần, tiếp theo bọn họ cũng không hỏi ý kiến nữa, trực tiếp cầm lấy bút, bắt đầu viết hành trình hôn lễ.
Tống Thanh Xuân ngồi ở một bên, trên mặt bảo trì nụ cười rất điềm đạm, rất an tĩnh nghe bọn họ tán gẫu.
Tần Dĩ Nam ngẫu nhiên vẫn sẽ nói một đôi lời ý kiến, mà từ đầu đến cuối cô đều không mở miệng nói một câu.
Thậm chí vào lúc bọn họ nói đến kích động nhất, cô còn quay đầu, nhìn trời tối đen bên ngoài, hốt hoảng lên..