NAM THẦN KIÊU NGẠO Ở NHÀ TÔI NÓI YÊU EM 99 LẦN



“Em là rất khổ sở đó” Tống Thanh Xuân bĩu môi, làm ra một biểu tình rất mất mát, chẳng qua một giây sau, cô liền yếu ớt chu miệng với Tô Chi Niệm: “Nhưng, em biết, tiểu hạt vừng sẽ thông cảm cho em, tương lai nó đi thiên đường, biết em là vì tốt cho nó, khẳng định sẽ không trách em.”
“Thật ra, ngày hôm qua là thật rất khổ sở, nhưng hiện tại suy nghĩ một chút, cảm thấy không có con cũng rất tốt, em cũng chưa có chuẩn bị tốt để làm một người mẹ, thẳng thắn mà nói, suy nghĩ một chút, vẫn có chút hoang mang.”
“Cho nên phá bỏ tiểu hạt vừng, cũng không phải là một chuyện chỉ có bi thống mà không có chút xíu chỗ tốt nào, đúng không? Tô Chi Niệm?”
Cô càng nói được thấu tình đạt lý, Tô Chi Niệm liền càng là đau lòng và áy náy, một trái tim hóa thành một vũng nước, ôn nhu và đau đớn.

Anh đối mặt với câu hỏi của cô, không nói gì, bởi vì anh không muốn vạch trần giả vờ ung dung của cô, anh cũng nói không ra lời, anh không thể nói đúng, cũng không thể nói không đúng, dù là mở miệng nói an ủi, cũng chỉ sẽ khiến cho cô càng khổ sở.

Anh chỉ có thể dùng sức nắm lấy tay nhỏ của cô, dưới đáy lòng âm thầm thề với chính mình, cuộc đời này, anh sẽ không để cho cô nhận thêm một chút tổn thương nào nữa.

Sự trầm mặc của anh rơi vào đáy mắt cô, biến thành lo lắng.


Cho dù tim cô như bị đao cắt vì sắp mất đứa bé, nhưng, yêu thương và tình thâm của anh khiến cho cô ấm áp và hạnh phúc, cô thật không muốn anh không vui vẻ như vậy, càng huống chi, anh tìm cô lâu như thế, còn chưa nghỉ ngơi thật tốt.

Tống Thanh Xuân chuyển vòng con ngươi đen nhánh, nghĩ trêu đùa như thế nào để Tô Chi Niệm vui vẻ.

Trước khi đi đến xe, Tống Thanh Xuân bỗng nhiên ngừng bước chân, Tô Chi Niệm buồn bực cũng ngừng lại theo, thu hồi tay đang chuẩn bị mở cửa xe lái phụ giúp cô
Anh đang muốn quay đầu đi nhìn cô, cô bỗng nhiên liền kiễng chân lên, tiến đến bên tai anh.

Trên đường phố người đến người đi, tạp âm rất nhiều, hạ thấp âm điệu, người khác cũng không thể nghe thấy, nhưng cô lại giống như là đang nói thì thầm, dùng âm thanh chỉ có hai người có thể nghe thấy, nói nhỏ: “Hơn nữa, anh nghĩ đi, không có bé cưng, chúng ta liền có thể...”
Lời nói đến phân nửa, Tống Thanh Xuân liền ngừng lại, còn có điều ngụ ý “hửm?” một tiếng, ném ra một hàm ý anh hiểu mà.


Đáy lòng cô không có nghĩ nửa phần lời nói cắt đứt phía sau, trong chốc lát Tô Chi Niệm không nghe hiểu hàm ý “anh hiểu mà” của cô rốt cuộc là chỉ cái gì, biểu tình giật mình.

Tống Thanh Xuân chớp mắt một chút với Tô Chi Niệm, nhìn thấy biểu tình yên tĩnh của Tô Chi Niệm, không có phản ứng quá lớn, lại chớp một chút, vẫn không có phản ứng, anh là thật không hiểu sao?
Tống Thanh Xuân chỉ đành tiếp tục ghé tai thì thầm với Tô Chi Niệm: “Chính là...!Chính là cái đó, cái đó đó...”
Ánh mắt Tô Chi Niệm càng thêm mê mang, cái đó, cái đó là cái nào?
Là thật không hiểu hay là giả không hiểu hả! Tống Thanh Xuân có chút gấp lên, nghĩ cũng không nghĩ tới liền lớn giọng, buột miệng nói ra: “Chính là XXOO đó, chuyện có thể khiến cho em mang thai...”
Tiếng của Tống Thanh Xuân hơi lớn, khiến cho người đúng lúc đi qua chung quanh cười khúc khích, ném ánh mắt ái muội thiện ý về phía cô và Tô Chi Niệm.

Măt nhỏ của Tống Thanh Xuân, chốc lát soạt nóng đỏ lên.

Cô đột nhiên hận không thể cắn rơi đầu lưỡi của mình, tìm một cái lỗ để chui vào.

Cô dỗ Tô Chi Niệm thì dỗ Tô Chi Niệm nha, sao cô lại có thể nghĩ ra biện pháp dỗ bậy như vậy chứ?.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi