NAM THẦN KIÊU NGẠO Ở NHÀ TÔI NÓI YÊU EM 99 LẦN



Editor: May
“Hả?” Tống Thanh Xuân bỗng chốc ngây ngẩn, có chút không phản ứng kịp với lời nói của Tô Chi Niệm.

“Điện thoại di động, anh là nói điện thoại di động của em đâu?”
“À.” Tống Thanh Xuân vội vội vàng vàng chạy ra khỏi phòng tắm, rất nhanh, liền cầm điện thoại di động quay trở về.

Tô Chi Niệm nhận lấy điện thoại di động, vừa nhấn WeChat, vừa hỏi: “Chưa xóa bỏ tin tức chứ?”
“Chưa đâu...” Tống Thanh Xuân vừa dứt lời, cô liền nghe thấy tiếng của Đường Noãn, vang lên ở trong phòng tắm: “Túi, có, túi, ghi, ghi...”
Tống Thanh Xuân có chút không hiểu sao Tô Chi Niệm đang nói vấn đề ghi âm với cô, liền chạy đi nghe WeChat của Đường Noãn, cô nhíu mày, nhịn không được nhẹ giọng mở miệng với Tô Chi Niệm đang tập trung tinh thần phát lặp lại đoạn ghi âm của Đường Noãn: “Có vấn đề gì không?”
Vẻ mặt Tô Chi Niệm lạnh lùng trầm mặc một hồi lâu, không trả lời câu hỏi của Tống Thanh Xuân, mà là trực tiếp hỏi những vấn đề khác: “Túi xách của em đâu?”
Tống Thanh Xuân chớp chớp mắt: “Túi xách gì?”
“Túi xách của em, đều ở nơi nào?” Tô Chi Niệm hỏi tỉ mĩ một chút.


“Phòng thay quần áo...”
Tiếng nói của Tống Thanh Xuân còn chưa rơi xuống, Tô Chi Niệm đã xông về phía phòng thay quần áo, cô vội vàng đuổi theo, vừa bước vào phòng thay quần áo, liền nghe thấy Tô Chi Niệm hỏi: “Em còn nhớ được, lúc trước ngày anh mang em đi viện phúc lợi kia, em đã xách cái túi nào không?”
Tống Thanh Xuân có rất nhiều túi xách, đại đa số mỗi ngày đều không xách giống nhau, nếu hỏi khác ngày, cô chưa hẳn có thể nghĩ ra, nhưng lại nhớ được rõ ràng túi cô xách vào ngày đi viện phúc lợi kia.

Bởi vì, vào buổi sáng hôm đó, trước khi cô ra cửa, chị dâu Phương Nhu gọi cô lại, tặng cho cô một cái túi xách mới.

Tống Thanh Xuân nhìn quanh tủ trưng bày một vòng, ngón tay liền chỉ chỗ thứ ba hàng thứ hai đếm từ bên trái: “Cái túi đó.”
“LV?” Tô Chi Niệm nhìn lướt qua bảng hiệu, hỏi.

Tống Thanh Xuân gật đầu.

Tô Chi Niệm không nói một lời đi lên trước, xách túi xuống, sau đó liền mở khóa kéo ra, tìm kiếm bốn phía.


“Anh đang tìm cái gì?” Tống Thanh Xuân đi lên trước, không hiểu ra sao hỏi thăm.

Tô Chi Niệm không lên tiếng, đều mở một cái khóa kéo túi xách một lần, cuối cùng ở trong túi nhỏ sâu nhất ở bên trong, tìm ra được một máy nghe trộm lớn cỡ nút áo.

Mắt Tống Thanh Xuân, bỗng dưng mở đến lớn nhất, cô giống như mơ hồ hiểu tõ cái gì, lại vẫn có chút không dám tin tưởng há to miệng, lắp ba lắp bắp nói: “Em, trong túi xách của em, sao, sao lại có vật này?”
Tô Chi Niệm mím chặt môi một chút, không để ý Tống Thanh Xuân, mà là móc chip điện tử phía sau máy nghe lén ra trước, sau đó mới lên tiếng: “Túi xách này, là em mua, hay là, ai tặng?”
Sắc mặt Tống Thanh Xuân trắng bệch, hít sâu mấy hơi, mới phát ra tiếng: “Chị dâu tặng.”
Chị dâu? Phương Nhu?
Hai người Tống Thanh Xuân và Tô Chi Niệm liếc nhau một cái, mặc dù bọn họ cũng không trò chuyện gì, nhưng một giây sau, hai người lại tâm ý tương thông cùng xoay người, chạy ra khỏi cửa phòng ngủ.

Bọn họ trước đi phòng ngủ Phương Nhu, bên trong không có một bóng người, sau đó lại đi xuống lầu, vẫn không có bóng dáng Phương Nhu.

Sau khi hỏi người giúp việc, mới biết, từ tối hôm qua đến hiện tại, Phương Nhu đều luôn chưa từng về nhà...!
Tống Thanh Xuân nhanh chóng đi đến trước điện thoại bàn, nhấn điện thoại Phương Nhu, đối phương đã tắt máy.

Tô Chi Niệm và Tống Thanh Xuân nhìn đối phương một chút, Tô Chi Niệm chỉ chỉ trên lầu, sắc mặt Tống Thanh Xuân bình tĩnh trở về phòng ngủ với anh lần nữa..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi