NAM THẦN KIÊU NGẠO Ở NHÀ TÔI NÓI YÊU EM 99 LẦN



Trong bụng cô có đứa bé của bọn họ, chịu không nổi kích thích quá lớn, anh muốn nhặt lấy một ít lời nói quan trọng nói với cô.

"Đừng lo lắng, anh sẽ không có việc gì ..." Tô Chi Niệm vừa nói, vừa giơ tay lên, muốn kiểm tra mặt cô, nhưng nâng một nửa, rồi lại rơi mạnh về trên đầu gối.

Anh tiếp tục nâng cánh tay lên trên, chỉ là đầu ngón tay nhẹ nhàng động, cánh tay vẫn luôn không có rời khỏi đầu gối của anh, anh chỉ có thể nhăn mày buông tha, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười tươi tắn với cô, ngữ điệu rất nhẹ nói: "...!Phải chăm sóc tốt thân thể của mình..."
Nụ cười của anh, khiến cho trong đáy lòng cô đau xót, nước mắt rơi càng mãnh liệt.

"Hiện tại em không phải một mình...!Anh không phải sợ bé cưng có chuyện, anh càng sợ em bị thương hơn..." Tô Chi Niệm nói cực kỳ cố hết sức, mỗi khi làn môi động một chút, liền có tơ máu chảy ra từ khóe môi của anh.

Tống Thanh Xuân thấy Tô Chi Niệm như vậy, đâu còn hữu tâm tư đi truy cứu sao anh lại vô duyên vô cớ bị thương, cô khóc giống như là một đứa bé, giơ tay lên che miệng nh, ấu trĩ cho rằng chỉ cần như vậy, liền có thể ngừng máu chảy ra từ khóe môi của anh.


Nhưng đầu ngón tay của cô, rất nhanh liền bị nhiễm đỏ, anh lại bắt đầu ho khan nặng nề, cô cảm giác được trong lòng bàn tay của mình dính đầy một đoàn âm ấm đặc dính.

Anh vừa ho khan, còn vừa động môi, muốn nói tiếp, cô lắc đầu, ngăn cản anh: "Đừng nói chuyện, Tô Chi Niệm, anh đừng nói chuyện..."
Cô vừa nói, vừa cúi đầu tìm điện thoại di động, gọi 110.

Cô gần như là dùng ngữ khí cầu xin, nói với 110 chỗ của bọn họ.

Sau khi cúp điện thoại, Tống Thanh Xuân rõ ràng có thể nhìn thấy, hô hấp của Tô Chi Niệm đã trở nên hơi yếu kém, mí mắt của anh bắt đầu nhẹ nhàng rủ xuống.

Cô sợ anh vừa nhắm mắt, liền hoàn toàn rời khỏi cô, cô gần như tuyệt vọng bắt lấy tay anh, tìm hết các loại lời nói để nói với anh, càng hỗn loạn, cô phát hiện chính mình càng nghèo từ, cuối cùng cô nghĩ đến, anh vừa mới giơ lên tay, muốn sờ mặt cô, cô liền ôm cánh tay anh lên, dán tay anh lên trên gò má của cô: "Tô Chi Niệm, không phải anh muốn sờ mặt em sao? Anh sờ, anh sờ..."

Mềm mại và ướt át trong lòng bàn tay, khiến cho mí mắt anh nhẹ nhàng động, lại mở ra một kẽ hở lần nữa, anh nhìn cô khóc hoa lê đẫm mưa, hơi hơi giương cong khóe môi.

Anh như vậy, suy yếu mà lại ôn hòa, khiến cho đáy lòng Tống Thanh Xuân bỗng chốc liền đau đến cực hạn.

Cô từng đối mặt với bộ dáng lạnh nhạt xa cách của anh vô số lần, nghĩ lúc anh ôn nhuận như ngọc sẽ là quang cảnh như thế nào, nhưng cô không nghĩ tới, lúc cô nhìn thấy anh ôn nhuận như ngọc, lại là trong bộ dạng thê thảm như vậy.

"Tô Chi Niệm..." Cô vừa có thể quang minh chính đại yêu nhau với anh, cô sợ anh bỗng nhiên buông tay rời đi, cô mở miệng đã khóc khàn khàn ra, muốn khẩn cầu anh, kết quả phát ra, đều là âm thanh hu hu hu.

Anh có thể đọc được ý nghĩ nơi đáy lòng cô, anh biết cô khủng hoảng, anh dùng hết khí lực toàn thân, dùng ngón cái, nhẹ nhàng cọ xát gò má của cô, anh động môi, âm thanh cực kỳ nhỏ: "...!Anh, sẽ, không, rời, khỏi, em, ..."
"...!Anh từng đáp ứng em...!Sẽ bảo vệ em thật tốt...!Cho nên, dù, dù, dù...!dù là tử thần, cũng sẽ không mang anh rời khỏi bên cạnh em được..."
"Chờ, chờ...! chờ..." Chữ "anh" cuối cùng chưa nói ra, tay Tô Chi Niệm liền buông xuống từ trong lòng bàn tay của Tống Thanh Xuân.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi