NAM THẦN KIÊU NGẠO Ở NHÀ TÔI NÓI YÊU EM 99 LẦN



Vết son môi ở vào phía sau lưng áo sơ mi của Tô Chi Niệm, tuy rằng Tống Thanh Xuân không tận mắt nhìn thấy rốt cuộc vết son môi đó đã in lên như thế nào, nhưng đáy lòng cô lại có thể nghĩ được bảy bảy tám tám, có lẽ là người phụ nữ đó bôi lên vào lúc Tô Chi Niệm không chú ý.

Khiêu khích cô một lần hai lần, cô có thể khoan dung, nhưng khiêu khích cô năm lần bảy lượt như vậy, tính là chuyện gì?
Càng quan trọng là, lại có thể lén lén lút lút hôn người đàn ông của cô! Trải qua sự cho phép của cô chưa?
Lão hổ không phát uy, xem cô như mèo bệnh ư?
Tống Thanh Xuân chợt phát hỏa, cầm lấy kéo, cắt áo sơ mi thành mảnh vụn, ném vào trong thùng rác, sau đó nhanh chóng liền quyết định tới công ty một chuyến, gặp người phụ nữ liên tục khiêu khích cô ba ngày đó!
Tống Thanh Xuân đứng ở trước mặt người phụ nữ kia, thu hồi tinh thần của mình.

Tình địch gặp nhau, bình thường đều là trước yên lặng không tiếng động đánh giá đối phương, sau đó lặng lẽ so sánh đối phương với mình một chút.

Mà Tống Thanh Xuân, đừng nói đánh giá, đến nhìn thẳng cũng không có liếc mắt nhìn người phụ nữ đó, gọn gàng liền mở miệng ném một câu: "Nơi này không có chuyện của cô, cô có thể đi."
Người phụ nữ kia nghiễm nhiên là không nghĩ tới câu nói đầu tiên Tống Thanh Xuân mở miệng lại là câu đuổi khách!
Đáy mắt rõ ràng chợt hiện lên một tia kinh ngạc, chẳng qua kinh ngạc thì kinh ngạc, cô biếng nhác nhục cảm nằm trên ghế salon, tay khoát lên trên hai đùi trắng nõn của mình, mang theo vài phần dụ hoặc ma sát da thịt của mình, không có chút dấu hiệu nào, liền giống như là không nghe thấy lời nói của Tống Thanh Xuân, hướng tầm mắt về phía Tô Chi Niệm, bày ra một bộ dáng ý tứ chờ Tô Chi Niệm định đoạt.


Nói là định đoạt, nhưng trên mặt người phụ nữ kia ngược lại lộ ra một chút thần thái khinh thường, giống như đang không tiếng động trào phúng Tống Thanh Xuân.

Trên thực tế, người phụ nữ đó cũng thật sự là đang giễu cợt Tống Thanh Xuân, cô đuổi cô ta đi có ích lợi gì? Phải là Tô Chi Niệm đuổi cô ta đi kia? Chẳng qua cô ta cũng không tin, Tô Chi Niệm sẽ vì một người phụ nữ, vứt bỏ hợp đồng lớn lợi nhuận vài tỷ!
A.

.

.

Chỉ là một người ái mộ Tô Chi Niệm, đến tiểu tam cũng không xứng đáng làm, liền muốn tranh sủng với cô?
Vậy rất tốt.


.

.

Tống Thanh Xuân cô thỏa mãn cô ta, cho cô ta nhìn xem cái gì gọi là sủng?!
Tống Thanh Xuân hoàn toàn không có bởi vì sự coi thường của người phụ nữ này mà lộ ra một chút cảm xúc tức giận, vẫn bảo trì loại tư thế trấn định kia, tiếp tục mở miệng: "Nếu như cô khăng khăng nằm ở nơi này không đi, không việc gì.

.

."
Tiếng nói Tống Thanh Xuân vừa dứt, liền mở rộng cửa phòng làm việc của Tô Chi Niệm, gọi một câu: "Thư ký Dương!"
Rất nhanh, vị thư ký Dương vừa muốn đứng lên tiếp đãi Tống Thanh Xuân liền chạy vào phòng làm việc: "Tống tiểu thư, cô có gì phân phó?"
Sau khi thư ký Dương hỏi xong, mới mở miệng với Tô Chi Niệm đứng ở một bên: "Tô tổng."
Thời điểm trước kia, người công ty gặp Tô Chi Niệm và Tống Thanh Xuân, đều là gọi Tô tổng trước, rồi mới chào hỏi Tống Thanh Xuân, chỉ là có lần, có một nhân viên, chỉ chào hỏi Tô Chi Niệm, không chào hỏi Tống Thanh Xuân, chọc cho Tô Chi Niệm bưng Tống Thanh Xuân ở trong lòng bàn tay cưng chiều đến có chút thần kinh biến thái giận tím mặt, giận dữ mắng mỏ nhân viên đó cả nửa tiếng.

Đây còn không phải thần kinh biến thái nhất, thần kinh biến thái nhất là, sau khi Tô Chi Niệm nổi trận lôi đình, còn chững chạc đàng hoàng mời tất cả quản lý cấp cao đi họp, mở cuộc họp tuyên bố một quy tắc, đó chính là, ở trong công ty này, bất kể là ai đi cùng với Tống Thanh Xuân, đều nhất định phải chào hỏi Tống Thanh Xuân trước..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi