NAM THẦN KIÊU NGẠO Ở NHÀ TÔI NÓI YÊU EM 99 LẦN



Sau khi anh kết thúc, cũng không có gấp gáp rời khỏi từ trên người cô.

Anh áp chặt ở trên người cô, mồ hôi đều tẩm ướt thân thể hai người.

Trong phòng rất an tĩnh, ngoại trừ anh và cô quấn quýt ở cùng một chỗ, hô hấp dồn dập mà lại cực nóng, cũng không còn tiếng vang nào khác.

Đợi đến khi hai người chậm rãi tỉnh lại từ trong xung kích vừa rồi, hô hấp dần dần khôi phục bình ổn không tiếng động, trong phòng lộ ra càng yên tĩnh không tiếng động, anh và cô đều nghe thấy tiếng tim đập của nhau.

Thình thịch thình thịch.

.

.


Tô Chi Niệm nhịn không được ép lực đạo thân thể lên trên người của Tống Thanh Xuân càng ngoan hơn một chút, cô cảm nhận được trọng lượng của anh, bị ép tới có chút thở gấp, đáy lòng lại bị nhét đầy thỏa mãn nói không nên lời, cô bất giác giơ tay lên, ôm lấy eo anh.

Không khí trong phòng thật vất vả mới ổn định lại, lần nữa liền trở nên ái muội.

Môi Tô Chi Niệm, in lên mặt mày Tống Thanh Xuân, ôn nhu tinh tế hôn tỉ mỉ qua từng tấc.

Kích thích nhỏ bé tinh tế, khiến cho thân thể Tống Thanh Xuân nhịn không được run rẩy lên, môi anh rơi ở trên môi cô, cô chủ động đáp lại anh.

Lại là một trận hôn sâu mãnh liệt như là lửa nóng, lần nữa trêu chọc cực nóng vốn còn chưa dập tắt ở bên trong phòng đến điểm cao nhất, Tô Chi Niệm tình sinh ý động, rơi xuống vết hôn nhàn nhạt trên người cô, thẳng đến khi ngón tay cô nắm chắc bờ vai anh, anh chưa từng rời khỏi thân thể cô, lại điên cuồng một lần nữa, tùy ý cuốn lấy cô.

Có thể là anh và cô đã lâu chưa từng thân cận qua; cũng có thể là đêm nay cáo biệt ở trên party độc thân, anh nhớ lại những chuyện cũ kia, đúng lúc cũng đều là ký ức quý giá nhất của cô, những đối thoại kia, tuy rằng đơn giản, lại đủ để cho bọn họ xúc động, cảm động, rung động, thế cho nên đêm nay hai người có vẻ đặc biệt động tình, hung hăng quấn quýt ở cùng một chỗ rất lâu mới lưu luyến không rời kết thúc một lần nữa.

Phóng túng liên tiếp hai lần, Tống Thanh Xuân đã sớm mệt đến rối tinh rối mù, nhưng tinh thần của cô còn rất phấn khởi, cô ghé vào lồng ngực cường tráng ấm áp của Tô Chi Niệm, nghe tiếng tim đập bền chắc có lực của anh, bỗng nhiên giống như là nghĩ đến cái gì, nâng mí mắt, nhìn đường nét cằm hoàn mỹ của người đàn ông: "Tô Chi Niệm, nếu như em nhớ không lầm, trong tháng này, đây là lần thứ ba mươi anh lén vào trong phòng của em đi?"
Từ khi cô sinh tiểu hạt vừng xuất viện xong, buổi tối mỗi ngày, anh đều sẽ tới gian phòng ngủ của cô.


Tuy rằng Tô Chi Niệm và Tống Thanh Xuân ôm nhau ở cùng một chỗ, lúc này đáy lòng cô gái ngoại trừ ném ra cái vấn đề này, cũng không còn ý nghĩ dư thừa nào khác, cho nên anh bị hỏi sững sờ, bỗng chốc không hiểu rõ ý tứ trong lời nói của cô, chần chờ rất lâu, mới nhẹ nhàng "ừ" một tiếng.

Chỉ một chữ ừ?
Tống Thanh Xuân chờ giây lát, không đợi được Tô Chi Niệm lên tiếng, nhăn lông mày thanh tú lại, tiếp tục mở miệng: "Nếu như em nhớ không nhầm, chúng ta còn chưa phải là vợ chồng hợp pháp.

.

."
Tống Thanh Xuân nói đến đây, dừng một chút, vội vàng sửa miệng: ".

.

.

A, không đúng, đúng rồi, chúng ta đã ly hôn!"
Tô Chi Niệm nghe được hai chữ ly hôn, mi tâm hơi nhăn lại một chút, chỉ là vẻ mặt vẫn bình tĩnh thong dong mở miệng, trong thanh tuyến thanh nhã, mang theo một cổ dư âm sau khi dục vọng qua đi, khiến tim người ta đập thình thịch: "Sau đó thì sao?"
Sau đó thì sao? Đây xem như là đang trả lời hả?
Vừa nghĩ đến luc trước Tô Chi Niệm ở sau lưng cô, len lén giành làm trước nghi thức nhận lấy giấy chứng nhận kết hôn quan trọng nhất khi hai người đi vào hôn nhân, đáy lòng Tống Thanh Xuân liền có chút ngột ngạt, nhịn không được bĩu môi..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi