NAM THẦN QUỐC DÂN, CỬU THIẾU XIN THỈNH GIÁO (CHÚ ÚT TỔNG TÀI YÊU KHÔNG NÀO)

Sau một hồi giao lưu sâu sắc, Diệp Sơ Dương và Mạt Tử Nghiên dùng ánh mắt tương đối phức tạp nhìn nhau.

Cuối cùng, trước khi mở cửa phòng, Mạt Tử Nghiên còn nói với một biểu cảm vô cùng nghiêm túc: “Cậu yên tâm, chuyện này chị tuyệt đối sẽ không nói ra đâu. Dù sao chỉ cần cậu không công khai thì tôi cũng sẽ không nói.”

Nói xong câu này, Mạt Tử Nghiên gãi gãi đầu rồi lại khẽ lẩm bẩm một câu: “Mà như này thì ông nội tôi muốn tôi gả cho cậu hình như cũng không ổn.”

Diệp Sơ Dương: “……?!”

“Đừng đùa nữa, tôi không muốn bị Tô Trị bắn chết đâu. Tôi còn trẻ, tôi vẫn còn cả một thanh xuân đợi mình lãng phí cơ.” Khuôn mặt Diệp Sơ Dương không chút cảm xúc nói.

Tô Trị mà cô nói tới chính là bạn trai của Mạt Tử Nghiên, cũng chính là người đàn ông cho cô số QQ của Mạt Tử Nghiên.

Lúc đầu khi nghe thấy hai chữ “Tô Trị”, Diệp Sơ Dương còn cảm thấy ngờ vực.

Kể ra thì cả cái Đế Đô này hình như không có ai họ Tô Trị. Hoặc giả có thể nói là Đế Đô không có cái gia tộc hào môn này. Sau này câu nói của Mạt Tử Nghiên quả thực đã chứng minh suy nghĩ của Diệp Sơ Dương là chính xác.

Tô Trị chỉ là một quan quân bình thường trong quân đội nước Z mà thôi.

Năm đó Mạt Tử Xuyên bị bắt cóc ở trong nước nhưng khi ấy Mạt Đình Xuyên không có mặt nên cuối cùng chính là Tô Trị đem đội đi cứu người.

Nghe nói vào đúng thời khắc ấy, trái tim của Mạt Tử Nghiên đã rơi vào tay Tô Trị.

May mà sau khi Mạt Đình Xuyên biết chuyện đã không hề gây trở ngại. Thậm chí anh còn giúp Mạt Tử Nghiên giấu Mạt lão.

Điều này giúp Mạt Tử Nghiên và Tô Trị yên ổn tới tận lúc này.

Mạt Đình Xuyên nghe Diệp Sơ Dương nói vậy lập tức ngoác miệng cười.

Cô gác một tay lên vai cậu thiếu niên rồi cười hi hi nói: “Đừng mà. Tô Trị mà dám đánh cậu lẽ nào nam nhân của cậu lại tha cho anh ấy được sao?”

Cái này quả thật không phải là Mạt Tử Nghiên khiêm tốn.

Nếu để Tô Trị và Diệp Tu Bạch đối đầu với nhau, Tô Trị thua thê thảm là điều khỏi bàn cãi.

Dù gì thì Diệp Tu Bạch sinh ra đã tôn quý, hơn nữa còn trải qua nhiều chuyện như vậy, lẽ nào anh không xử được một Tô Trị hay sao.

Diệp Sơ Dương nghe vậy thấy Mạt Tử Nghiên nói cũng phần nào có lý. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại cô lại nghĩ tới một khía cạnh khác~~~

“Nếu Diệp Tu Bạch biết tôi là con gái thì nói không chừng trước khi Tô Trị bắn tôi thì anh ấy sẽ chủ động đưa súng cho Tô Trị trước.”

Diệp Sơ Dương với khuôn mặt không chút cảm xúc nói bằng ngữ khí vô cùng đáng thương.

Thấy vậy, Mạt Tử Nghiên với biểu cảm quái lạ im lặng vài giây, cuối cùng cô đưa tay lên xoa xoa cằm mình một hồi rồi khẽ chau mày nói: “Chắc không đến nỗi đâu nhỉ.”

“Đến nỗi đấy.” Diệp Sơ Dương vô cùng nghiêm túc nói tiếp.

Mạt Tử Nghiên: “Tôi vẫn chưa nói xong mà, cậu vội gì chứ?”

Diệp Sơ Dương: “…….À. Thế chị nói tiếp đi.”

Mạt Tử Nghiên thấy vậy liền gật gù vô cùng hài lòng, lúc này cô mới nheo mắt lại tiếp tục nói ra một tràng khiến Diệp Sơ Dương hận một nỗi không thể chết đi sống lại.

Cô nói: “Dựa theo tính cách của Diệp Tam gia, nếu tức giận bởi chuyện cậu là con gái thì còn cần dùng tới Tô Trị sao? Bản thân anh ta cũng có thể tự lực cánh sinh bắn chết cậu rồi. Cậu nói xem tôi nói có lý không.”

Diệp Sơ Dương: “Chị nói cũng có lý lắm.”

Thấy vậy, Mạt Tử Nghiên liền cười he he một tiếng.

Còn Diệp Sơ Dương lúc này lại càng thêm bi ai.

Kết cục tại sao lại bi thảm như vậy cơ chứ?

Cô có thể làm gì để cứu vãn không?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi