NAM THẦN QUỐC DÂN, CỬU THIẾU XIN THỈNH GIÁO (CHÚ ÚT TỔNG TÀI YÊU KHÔNG NÀO)

Edit: Snow

Giao dịch đã quyết định xong, Thiên Diệu cũng không tính toán lãng phí thời gian ở chỗ này nữa.

Cáo từ Diệp Sơ Dương,Thiên Diệu chạy một chuyến vào toilet, chờ đến lúc ra ngoài đã trở thành người khác. Cùng với bộ dạng anh tuấn vừa rồi hoàn toàn bất đồng.

Giờ phút này bộ dáng của Thiên Diệu đại khái là một người khoảng 50-60 tuổi, lúc đầu khoảng 1 met tám mấy giờ co lại khoảng met bảy, khoát trên mình bộ đồ màu đen,khuôn mặt cũng biến đổi.

Nói tóm lại, nếu không phải tận mắt nhìn thấy đến Thiên Diệu đi vào WC, rất khó làm người tin tưởng trước mắt người này cùng người phía trước tiến vào WC thế nhưng là cùng một người.

Thiên Diệu rời phòng đi trước.

Diệp Sơ Dương đợi trong chốc lát lúc sau, cũng mở cửa đi ra ngoài. Kết quả vừa quay đầu liền nhìn đến cách đó không xa Thiên Diệu trong bộ dáng đàn ông trung niên hướng về nàng phất phất tay, hơn nữa trong lúc Diệp Sơ Dương trầm mặc hắn còn gởi tới nàng một cái hôn gió.

Diệp Sơ Dương: “……” Hình ảnh này, thật đúng là làm cay mắt.

Nhưng tưởng tượng đến tính cách của Thiên Diệu,Diệp Sơ Dương cũng có thể tiếp thu.

Chỉ là --

Diệp Sơ Dương có thể tiếp thu, nhưng là lại không đại biểu những người khác cũng có thể tiếp thu.

Thời điểm Diệp Sơ Dương đóng cửa lại chuẩn bị rời đi, một bên chỗ rẽ, bỗng nhiên một bóng người đi ra.

Người nọ dùng vẻ mặt với biểu tình phức tạp nhìn Diệp Sơ Dương.

Mà Diệp Sơ Dương cũng hoàn toàn bị động tĩnh của đối phương hấp dẫn, nàng quay đầu nhìn lại, chỉ mới mấy giờ không gặp Giả Bội Vân.

Giả Bội Vân nghĩ như thế nào cũng không nghĩ tới, chính mình chẳng qua đi WC một lát mà thôi, như thế nào liền thấy được loại hình ảnh cay mắt đáng sợ này.

Nếu nàng không nhớ lầm, thiếu niên trước mắt này chính là người dựa vào vai Diệp Tu Bạch. Lúc ấy Diệp Tu Bạch giới thiệu chính là người yêu của hắn.

Nghe Diệp Tu Bạch nói vậy,Giả Bội Vân không nghĩ nhiều liền tin.

Rốt cuộc Diệp Tu Bạch là cái cái dạng người gì,bọn họ trong lòng đều hiểu rõ.

Chỉ là lúc này ——

Người yêu của Diệp Tu Bạch thế nhưng có quan hệ với người đàn ông khác tốt như vậy, tốt đến mức lúc đi còn hôn gió, vậy cũng không tính là gì chỉ là gì, cái quan trọng chính là --

Người đàn ông có quan hệ tốt với Diệp Sơ Dương quá kém so với Diệp Tu Bạch.

Giả Bội Vân nghĩ đến đây, ánh mắt càng thêm lẫn lộn.

Nàng thật sự là không nghĩ ra, vừa rồi tên đàn ông kia lớn lên xấu xí như thế,so chiều cao,Diệp Tu Bạch một met tám bảy, muốn dáng người, Diệp Tu Bạch gầy nhưng rắn chắc, muốn nhan sắc, Diệp Tu Bạch tuyệt thế mỹ nam ——

Chính là đến tóc đều so ra cũng kém Diệp Tu Bạch.

Một lão trung niên đầu hói rốt cuộc là như thế nào làm cho thiếu niên trước mắt này phản bội Diệp Tu Bạch?

Chẳng lẽ thiếu niên trước mắt này kỳ thật là người mù sao?

Không, không đến mức đó đi?

Nghĩ đến đây, Giả Bội Vân chợt vươn tay huơ trước mặt Diệp Sơ Dương để xem thử, tựa hồ muốn nghiệm chứng một chút xem Diệp Sơ Dương rốt cuộc có phải là không nhìn thấy gì hay không.

Diệp Sơ Dương nhìn thấy động tác của Giả Bội Vân, khóe miệng theo bản năng liền run rẩy một chút, ngay sau đó có chút vô ngữ mở miệng nói, “Giả tiểu thư, kỳ thật tôi nhìn thấy được, không phải người mù.”

Nghe vậy, Giả Bội Vân trên mặt tức khắc lộ ra một tia xấu hổ tươi cười ——

Này mẹ nó thật xấu hổ quá đi.

Nàng xấu hổ ho khan một tiếng, “Thật sự ngượng ngùng, chỉ là ngoài ý muốn thôi.”

“ Tôi hiểu.” Diệp Sơ Dương nghiêm trang gật đầu.

Nghĩ thầm, đừng nói là cô,chính là ta cũng cảm thấy thực ngoài ý muốn!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi