NAM THẦN VÀ MÈO CỦA ANH ẤY

Cho đến sau khi vào phòng, Nguyễn Nhuyễn cũng chưa phục hồi tinh thần lại, tại sao lại đồng ý cho Lục Ly vào ở cùng mình.

Cô chớp chớp mắt, quay đầu nhìn người đàn ông đang kéo theo hai cái rương.

Hơi dừng, Nguyễn Nhuyễn nói: “Lục lão sư.”

“Ừ?” Lục Ly nhướng mày nhìn cô, ánh mắt kia rất rõ ràng, như muốn nói cho Nguyễn Nhuyễn, em không phải là muốn đổi ý chứ.

Nguyễn Nhuyễn nghẹn nghẹn, lắc lắc đầu: “Không có gì.”

Cô suy nghĩ giây lát, thấp giọng nói: “Nhà em không có đồ dùng cá nhân cho đàn ông.”

Nghe vậy, Lục Ly nhẹ ừ một tiếng: “Không sao cả, đợi lát nữa đi ra ngoài mua.”

Nguyễn Nhuyễn: “…… Nhà em chỉ có một cái giường.”

Lục Ly nhướng mày, cười cao thâm khó đoán: “Không phải càng tốt sao?”

Nguyễn Nhuyễn: “……” Cũng không cảm thấy tốt hơn đâu.

Cô ngước mắt nhìn về phía Lục Ly, còn muốn tìm cớ thuyết phục anh có thể về nhà ở, không cần ở cùng với cô không.

Nhưng vừa nhìn đến mắt Lục Ly, câu nói tới bên miệng Nguyễn Nhuyễn, cũng không nói nên lời.

“Được rồi, vậy Lục lão sư vào trước đi.”

Lục Ly khẽ cười một tiếng, cong cong khóe môi đi theo Nguyễn Nhuyễn vào phòng.

Trong phòng rất sạch sẽ ngăn nắp, ngoài lâu chưa về nhà dính bụi bặm ra, trong phòng không có quá nhiều thứ gì khác, trang trí cũng đều là những đồ con gái thích.

Lục Ly nhìn một mặt tường, khoanh hai tay, cười không ngừng.

Nguyễn Nhuyễn theo tầm mắt anh nhìn lại, đột nhiên cả người chạy qua bên kia, giang hai tay ngăn trước mặt Lục Ly, “Anh đừng nhìn.”

Toàn bộ mặt cô đỏ bừng.

Bởi vì thích Lục Ly, nhà lại chỉ có một mình Nguyễn Nhuyễn cô, cho nên một mặt tường ở phòng khách, toàn bộ đều là ảnh chụp Lục Ly, đủ loại, mỗi một giai đoạn đều có, còn có một ít ảnh là lúc Nguyễn Nhuyễn tham gia hoạt động tự chụp.

Cô vừa rồi hoàn toàn quên mất mặt tường này, nhìn đến khóe môi Lục Ly cong cong, cô cảm thấy vô cùng thẹn.

Cũng không biết, Lục Ly rốt cuộc sẽ thấy cô thế nào.

Nguyễn Nhuyễn trợn tròn mắt nhìn Lục Ly, sắc mặt đỏ bừng, “Anh đừng nhìn.”

Lục Ly nhướng mày: “Anh còn không thể xem chính mình?”

Nguyễn Nhuyễn nghẹn nghẹn, nghĩ nghĩ nói: “Không phải, nhưng anh đừng đứng ở đây được không?”

Lục Ly mỉm cười nhìn cô thật lâu, mới trước khi tiểu bạch thỏ bùng nổ, đáp: “Được được, không nhìn.”

Anh đi đến bên kia, bên kia phòng khách, ngoài một cái giường cùng một cái tủ cùng một cái bàn ra, cái gì cũng không có.

Mà một gian phòng khác nữa, Lục Ly chưa tiến vào.

Nguyễn Nhuyễn nói đó là phòng trước kia của cha mẹ cô, cô rất lâu rồi chưa đi vào đó.

Lục Ly hiểu rõ, đi dạo một vòng trong phòng cho khách, Lục Ly nhìn cô: “Có thể vào phòng em chưa?”

Nguyễn Nhuyễn lắc đầu: “Không thể.”

Ảnh chụp ở phòng khách bị Lục Ly nhìn thì thôi, những thứ vô cùng xấu hổ trong phòng kia, tuyệt đối không thể bị Lục Ly nhìn đến.

Nguyễn Nhuyễn càng như vậy, Lục Ly liền càng muốn xem.

Lục Ly dừng một chút, “Phải không, anh chỉ nhìn một cái thôi.”

“Không được.” Nguyễn Nhuyễn ngăn ở cửa phòng mình, ai oán trừng mắt Lục Ly, “Lục lão sư… Anh có thể đi quét dọn phòng khách trước không?”

Lục Ly nhướng mày, kinh ngạc liếc nhìn cô một cái, tiểu bạch thỏ thế mà cũng biết sai sử mình làm việc.

“Có thể.” Lục Ly đáp lời, đưa tay chỉ chỉ môi mình, cười cười nói: “Em hôn anh một cái, anh liền không vào phòng em.”

Nguyễn Nhuyễn: “……” Lưu manh này, rốt cuộc từ nơi nào phái tới?

Cô lúc trước vì sao lại thích Lục Ly, thích đến mức si mê thế chứ?

Nguyễn Nhuyễn trợn tròn con ngươi nhìn chằm chằm anh, trêи mặt Lục Ly vẫn không chút ngượng ngùng, ngược lại vẫn luôn mỉm cười nhìn Nguyễn Nhuyễn, liền chờ cô nên lựa chọn thế nào.

Suy tư một chút vấn đề rốt cuộc nên để cho Lục Ly vào phòng hay hôn anh một cái này, cuối cùng, Nguyễn Nhuyễn cảm thấy dù sao cũng bị hôn nhiều lần rồi, một hai lần nữa cũng không sao, liền trực tiếp dứt khoát nhón chân lên, chuẩn bị hôn anh.

Nhưng Nguyễn Nhuyễn không hôn được, chiều cao chênh lệch quá lớn, thật sự có chút khó khăn.

Nguyễn Nhuyễn trừng anh, lẩm bẩm: “Lục lão sư, anh cúi người xuống.”

Lục Ly bật cười, phối hợp với cô khom người xuống, để cho cô hôn mình.

Nhón chân lên trước, Nguyễn Nhuyễn hôn khóe môi anh một cái liền định lui ra, lại trực tiếp bị Lục Ly ôm, cúi đầu hôn xuống.

Ánh mặt trời ngoài cửa sổ rọi vào, lại là ánh mặt trời sau giờ Ngọ, đặc biệt bắt mắt, cũng như người trước mắt vậy, sáng lạn chói mắt.

Nguyễn Nhuyễn cảm thấy hai mắt có chút mệt, không tự giác liền nhắm lại, tùy ý người trước mắt ôm hôn mình.

Hồi lâu sau, Lục Ly mới buông cô ra, ngoan ngoãn đi thu dọn phòng khách.

Nhà thiếu rất nhiều thứ, lần trước Nguyễn Nhuyễn trở về cũng chỉ tùy ý quét dọn một chút, rất nhiều thứ bởi vì gần nửa năm cô ngủ mê man, đều không thể sử dụng được nữa.

Lục Ly nhanh chóng trực tiếp quyết định: “Mua mới đi.”

Nguyễn Nhuyễn ngẫm nghĩ một chút tính khả thi, nhìn Lục Ly lắc đầu: “Em có thể đi mua, nhưng Lục lão sư anh không thể đi.”

Nếu Lục Ly cùng đi siêu thị và cửa hàng tổng hợp với mình, Nguyễn Nhuyễn hoàn toàn không cần suy nghĩ cũng biết sẽ có hậu quả gì.

Khả năng kia, mình cũng không đi ra được.

Cô còn chưa bị Cố đạo cho hấp thụ ánh sáng, liền bị Lục Ly cho hấp thụ ánh sáng rồi.

Lục Ly nhìn thần sắc nghiêm túc của cô, trực tiếp đưa giấy bút cho Nguyễn Nhuyễn: “Viết những thứ cần xuống.”

“Hả?”

“Anh để cho Trần Bân đi mua.”

Nguyễn Nhuyễn: “……” Hai người nhìn nhau, đáy mắt ai nấy đều không có khuất phục, đến cuối cùng, Nguyễn Nhuyễn bế tắc, chỉ có thể viết những thứ mình cần xuống, để Lục Ly chụp ảnh gửi cho Trần Bân mua về.

*

Cả buổi chiều, hai người đều bận rộn ở trong nhà Nguyễn Nhuyễn.

Lục Ly nhìn người tràn đầy sức sống kia, bất đắc dĩ xoa xoa mi tâm, cuối cùng cũng không nói câu tới khóe miệng kia ra.

Cùng làm việc với Nguyễn Nhuyễn.

Lúc Trần Bân mua đồ đưa đến, nhà sạch sẽ như mới.

Cất xong đồ, thu dọn xong, đã là chạng vạng tối.

Ngày mai vẫn nghỉ, ngày mốt mới tiếp tục quay.

Nguyễn Nhuyễn nhìn về phía Lục Ly, nhấp môi hỏi: “Lục lão sư, tối nay anh muốn ăn gì?”

Lục Ly nhìn cô: “Em muốn ăn gì?”

Nguyễn Nhuyễn nghĩ nghĩ, ánh mắt sáng lên: “Ăn sủi cảo được không?”

“Em gói?”

Nguyễn Nhuyễn cười híp mắt nhìn anh: “Không phải, em gọi bên ngoài.”

Lục Ly: “……” Khụ khụ, Lục Ly lắc lắc đầu: “Không cần, em đi tròng vỏ chăn trong phòng cho khách lên, anh đi nấu cơm, làm thứ em thích ăn?”

Nghe vậy, Nguyễn Nhuyễn vội không ngừng gật đầu: “Được được.”

Tay nghề Lục Ly cũng không tệ lắm, Nguyễn Nhuyễn trước kia làm mèo cũng biết, cô đã rất lâu chưa từng ăn đồ Lục Ly làm rồi.

Nói thật, vẫn có chút nhớ.

Lục Ly đưa tay vỗ vỗ đầu cô, nhẹ nhàng đáp: “Đúng lúc Trần Bân cũng mới đưa thức ăn tới, em đi phòng cho khách lồng vỏ chăn, anh đi nấu cơm.”

“Được.”

Nguyễn Nhuyễn đáp lời, đi thẳng tới phòng cho khách.

Lồng cỏ chăn Nguyễn Nhuyễn vẫn rất thành thạo, mấy năm nay sống một mình, chút kỹ năng này cô vẫn phải có.

Mặc dù một người làm có hơi mệt, nhưng vẫn xem như thuần thục.

Nguyễn Nhuyễn mới vừa vào phòng cho khách không lâu, Lục Ly liền vào theo.

“Lục lão sư, anh vào làm gì vậy?”

Lục Ly cười cười, đưa tay xoa xoa tóc cô gái nhỏ đứng bên cạnh: “Cùng em lồng vỏ chăn.”

Nguyễn Nhuyễn a một tiếng: “Một mình em cũng có thể mà.”

“Ừ.” Lục Ly nhàn nhạt đáp: “Nhưng em về sau phải quen hai người.”

Nguyễn Nhuyễn nghẹn nghẹn, ngước mắt nhìn anh, nói: “Lục lão sư… Ý anh là gì vậy?”

Lục Ly nhướng mày, đè thấp giọng đến bên tai Nguyễn Nhuyễn nói: “Nguyễn Nhuyễn.”

Tiếng hít thở bên tai, có chút tê dại.

Cô đột nhiên khẩn trương lên, Nguyễn Nhuyễn lui về sau một bước, lắp ba lắp bắp nhìn về phía Lục Ly: “Hả?”

Lục Ly cười khẽ, nhìn tai cô đỏ rực, cùng hai gò má đỏ ửng, thấp giọng cười ra tiếng: “Làm sao lại dễ dàng xấu hổ như vậy, hử?”

Nguyễn Nhuyễn: “…” Làm sao có thể không xấu hổ chứ.

Lục Ly cười khẽ, cúi đầu cọ cọ chóp mũi của cô nói: “Chính là ý trêи mặt chứ đấy.”

Nghe vậy, Nguyễn Nhuyễn nghẹn nghẹn, kinh ngạc nhìn anh.

Lục Ly mỉm cười tiếp tục nói: “Dỗi anh một tuần, có thể đáp ứng anh chưa?”

Nguyễn Nhuyễn ngừng một lát, “Đáp ứng anh cái gì?”

“Anh thích em.”

“A?”

“Anh muốn cùng em bên nhau.”

Nguyễn Nhuyễn ngơ ngác một lát, ngước mắt nhìn về phía Lục Ly thần sắc thần sắc nghiêm túc.

Ở lúc anh lại lần nữa nói chuyện, cô liền trực tiếp đáp ứng: “Được.”

Lục Ly nhướng mày, nhìn cô, cố ý nói: “Cái gì được?”

Nguyễn Nhuyễn bị Lục Ly chọc cho mặt đỏ tới mang tai, dẫm dẫm chân: “Lục Ly.”

Lúc này thật sự bị Lục Ly chọc tức rồi, cô trực tiếp buột miệng thốt ra họ tên đầy đủ của anh.

Lục Ly cười khẽ, nhéo nhéo lỗ tai hồng hồng của cô, trêu ghẹo nói: “Lúc này mới đúng, về sau không cần gọi Lục lão sư nữa, đối với bạn trai, trực tiếp gọi tên.”

Mặt Nguyễn Nhuyễn hơi đỏ, tiếp tục lui về phía sau, à một tiếng.

“Chỉ như vậy?”

Nguyễn Nhuyễn ngước mắt nhìn anh, hai mắt như chứa hơi nước, ướt nhẹp, như đang vẫy gọi người.

“Nếu không thì sao?”

Lục Ly cười khẽ, trán hai người chạm vào nhau.

“Chúng ta hôm nay mới vừa lui tới đúng không?”

Nguyễn Nhuyễn hơi sửng sốt, ngây ngốc đáp lời: “Đúng.”

Có lẽ là vậy, mới vừa đáp ứng không phải sao?

Như vậy, coi như là hôm nay, thậm chí vừa rồi mới xem như bạn trai bạn gái chứ?!

Nguyễn Nhuyễn chuyên chú nghĩ nghĩ, chút tâm tư nhỏ kia của cô ở trước mặt Lục Ly, toàn bộ bại lộ không thể nghi ngờ.

Trong mắt Lục Ly thoáng qua ý cười, nhưng che giấu rất tốt, không để cho Nguyễn Nhuyễn nhìn thấy.

Lúc này Nguyễn Nhuyễn vẫn còn đang suy tư ý trong câu nói kia của Lục Ly là gì.

“Chúng ta hôm nay mới vừa lui tới, em có muốn chúc mừng một chút không?”

Nguyễn Nhuyễn chớp chớp mắt, ngây ngốc hỏi anh: “Chúc mừng thế nào?”

“Em muốn chúc mừng thế nào?”

Nguyễn Nhuyễn nghĩ nghĩ, thành thành thật thật lắc đầu, cô lại chưa từng có bạn trai, làm sao biết ngày đầu tiên yêu nhau nên chúc mừng thế nào chứ.

Hai người nhìn nhau hồi lâu, Lục Ly đưa tay chọc chọc trán cô, “Nghĩ được chưa?”

“Chưa đâu.”

Lục Ly cười khẽ, cong cong môi, đề nghị nói: “Nếu không thì như Chu Uyên cùng Nhuyễn Nhuyễn thế nào?”

Nghe vậy, Nguyễn Nhuyễn trừng mắt, không chút suy nghĩ cự tuyệt Lục Ly: “Không muốn.”

Lục Ly mỉm cười nhìn cô: “Ừ, anh cũng cảm thấy như vậy không tốt lắm, chúng ta phải có sáng tạo.”

Nguyễn Nhuyễn gật đầu liên tục không ngừng: “Đúng đúng.”

Lục Ly ý vị thâm trường à một tiếng, tiếp tục đề nghị: “Vậy nếu không liền chúc mừng bằng… Đêm nay ngủ cùng nhau?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi