NĂM THÁNG CÒN DÀI, CÓ ANH KHÔNG HOANG MANG

“Tại sao?” Vân Khuynh đặt câu hỏi ngược lại trong tiềm thức.

Hoắc Nhất Hàng tại sao lại quan tâm đến việc cô ta về hay không về Lục gia?

“Em đến bên cạnh tôi sẽ tốt hơn là trở về Lục gia.” Hoắc Nhất Hoàng nói, thần thái trông nghiêm túc: “Những sự việc Lục gia làm, tôi hiểu rõ hơn em!”

Chẳng hạn, tôi biết rằng Lục Văn Bân đã sắp xếp để em gặp Ngô Đức Nhân;

Chẳng hạn, tôi biết rằng chồng em Lục Văn Bân và em gái của em Dương Liễu, đã có con với nhau rồi;

Chẳng hạn, tôi biết rằng nếu như tối nay em trở về Lục gia sẽ bị bắt nạt….”

Trên thực thế, anh ta chỉ đang biểu hiện việc đối xử tốt với Vân Khuynh, dùng thông tin mà anh nhận được để nhắc nhở cô ta và muốn bảo vệ cô ta.

Thậm chí bản thân anh ta còn không nghĩ đến, một người phụ nữ vừa mới gặp mà đã có sức hấp dẫn lớn đối với anh ta.

Có vẻ như….thực sự thích rồi sao!

Nếu không, rõ ràng anh ta đã về đến nhà rồi, tại sao vừa sau khi nghe tin từ Dương Liễu thì đột nhiên lập tức quay trở lại tìm Vân Khuynh rồi?

Sợ rằng gây phiền phức cho cô ta, nên đã đợi 4 tiếng đồ hồ, đợi cô ấy tan ca?

Vân Khuynh không thấu hiểu việc đối xử tốt của Hoắc Nhất Hoàng, cô ấy trợn to mắt, sự không tin tưởng thể hiện trên mặt: “Anh….anh nói đùa gì vậy? Văn Bân sao có thể với Dương Liễu….

Hoắc Nhất Hàng! Tôi thực sự không nghĩ rằng anh lại là một người như vậy!

“Anh nghĩ rằng anh đổ nước bẩn lên người Văn Bân và Dương Liễu, thì tôi sẽ quên rằng anh là một con người tệ đến mức nào sao?”

“Không tin?” Giọng nói của Hoắc Nhất Hàng có chút đờ đẫn.

“Đương nhiên không tin!” Vân Khuynh nói: “Hoắc tổng, tôi hy vọng sau này anh đừng bám lấy tôi nữa!”

Nói hết câu, cô ta nhìn thấy một chiếc taxi đang đến, vội vã đưa tay gọi dừng xe, sau đó ngồi lên xe và báo địa chỉ, giục tài xế lái xe đi ngay lập tức.

Nhìn vào chiếc taxi đi xa, Hoắc Nhất Hoàng nheo nửa con mắt và dấu đi sự thất vọng trong lòng mình: “Không thừa nhận lòng tốt của người khác!”

Anh ta cười và tự biên tự diễn: “Khuynh Khuynh, sớm muộn gì em cũng là của tôi.”

Chỉ là, tối nay….đừng quá buồn!

Không thấy Hoắc Nhất Hàng chạy theo, Vân Khuynh mới thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ là, cô ta chưa bao giờ nghĩ rằng, khi cô ta không muốn chờ đợi sự né tránh Hoắc Nhất Hàng, khi về đến Lục gia và màn chào đón cô lại là một đòn tấn công không kịp phản!

Con gái nuôi của Vân gia đi du học xa, em gái của cô ta Dương Liễu đến rồi và mang theo bụng bầu đến!

Gần như sắp đến nửa đêm rồi, toàn bộ người nhà trong Lục gia đều chưa ngủ.

Mẹ chồng Cao Thuý Lan đối với cô ta cực kỳ khắc nghiệt đang nắm lấy tay Dương Liễu, cười đến khoé miệng gần như chạm đến tai sau.

Và người chồng sống lạnh lùng thờ ơ với cô ta Lục Văn Bân đang cầm một tô súp bổ dưỡng, cẩn thận đặt lên miệng và thổi nguội, từng thìa đưa lên đút cho Dương Liễu ăn và sự dịu dàng trong mắt có thể tràn ra.

Dương Liễu ngồi đó với khuôn mặt tự mãn, đặt tay lên bụng, thỉnh thoảng vỗ nhẹ vài cái…

Đang bắt đầu thể hiện cho mọi người biết về chiếc bụng, như đang cười nhạo Vân Khuynh ngu ngốc đến mức nào, thật nực cười!

Hoá ra những lời nói của Hoắc Nhất Hàng không phải là giả.

Lục Văn Bân và Dương Liễu thật sự gắn kết với nhau rồi, ngay cả đứa con cũng lớn như vậy rồi!

Dù là kẻ ngốc thì cũng biết bản thân mình bị lừa rồi!

Nhưng mà cô ta vẫn ôm trong lòng sự hy vọng cuối cùng, ép buộc bản thân thể hiển nụ cười khó coi, giọng nói run rẩy và hỏi: “Dương Liễu, tại sao tối như vậy rồi, em lại đến nhà tôi?”

Cô ta cố tình nói nặng hai từ “Nhà tôi”, là đang tuyên bố chủ quyền.

“Cái gì là nhà cô nhà tôi”, Cao Thuý Lan lập tức hạ nét mặt xuống, nói với Vân Khuynh với đôi mắt đầy ác ý: “Tôi nói với cô, Dương Liễu đã mang thai đứa con của Văn Bân, là một cậu bé trai, bảy tháng rồi và sẽ sớm chào đời, lần này về là chuẩn bị sinh! Sau này, chỗ này sẽ là nhà của cô ấy!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi