NĂM THÁNG CÒN DÀI, CÓ ANH KHÔNG HOANG MANG

“Quý này...ở đây, Phó tổng Tống, gửi ngài!” Cô thư ký ở trong đống tài liệu tìm cả ngày trời cuối cùng cũng tìm được, đưa cho Tống Tây Hoa.

“Sao cô không chỉnh lý trước, cứ lật tìm như thế tốn nhiều thời gian lắm.”

“Xin lỗi Phó Tổng Tống, lần sau tôi sẽ chú ý!’

Tống Tây Hoa mở miệng, cũng không muốn nhiều lời, hất tay bảo cô ra ngoài.

Anh đau đầu một hồi, chợt nhớ đến Tố Nhan.


Hôm qua lúc rời khỏi, anh tiện thể hỏi nghề nghiệp của cô, hình như tốt nghiệp liên quan đến thư ký văn phòng cao cấp, cô ta nói, lúc mới đầu, có làm ở công ty nhỏ một thời gian, chỉ là do mẹ cô đột nhiên lâm bệnh, cần nhiều tiền, sinh viên mới tốt nghiệp lương lại thấp nên không thể duy trì tiếp, chỉ đành nghỉ việc, sau đó làm thêm nhiều công việc khác.

Chi bằng, để cô ấy thử? Suy nghĩ này vừa lên trong đầu của Tống Tây Hoa, anh lập tức thấy khả thi, vừa may, cô hiện tại cũng cần một công việc để nuôi sống mình và mẹ cô, cũng cần tiền trả anh. (Dù rằng anh không cần món tiền này.)

Nghĩ vậy, anh lấy điện thoại ra, gửi một tin nhắn cho Tống Nhan.

Tống Nhan nhận được tin nhắn, ánh mắt sáng rực lên, khóe miệng càng nở nụ cười tươi hơn.

Tống Tây Hoa để cô làm thư ký cho một công ty lớn như Vân thị? Còn trả cô lương 10 ngàn?

Tuy chỉ bảo cô thử, nhưng cô tin rằng với năng lực chuyên môn của mình, chỉ cần chăm chỉ một chút, nỗ lực một chút, không có vấn đề.

Tống Tây Hoa cho cô mượn nhiều tiền như thế, có lẽ tiền đó đối với anh không đáng là gì, nhưng nó lại cứu mạng mẹ cô, có thể kéo cô từ trong thế giới tăm tối ra, cô vô cùng cảm kích anh!

Tống Nhan cảm thấy trên đời thật sự có quá nhiều điều bất ngờ, dù rằng vào những lúc mẹ cô không biết gì mà tiến hành truyền máu, cô đã nợ bệnh viện rất nhiều tiền, hoàn toàn không dám xuất hiện ở bệnh viện, lại lo cho mẹ, thế là chạy đến bệnh viện, nhân lúc mọi người không chú ý lén vào lắm, lại ở một góc trong nhà xe cả đêm, gió đông lạnh đến thấu xương, cô bị đông cứng đến không còn cảm giác, lúc đó cô cảm thấy cuộc đời mình thật quá thê thảm.

Đặc biệt tối hôm đó, bị gã đàn ông khốn kiếp dẫn đi, cô thậm chí nghĩ đến cái chết, có lẽ chết là hết, cũng không đến nỗi khóc coi vậy, nhưng mẹ cô phải làm sao, cô không thể ích kỉ mà bỏ mẹ cô lại một mình sống đau khổ trên đời này.

Cô mới ôm lấy một chút hy vọng đi cầu cứu Tống Tây Hoa, không ngờ, lại gặp được quý nhân!

Đến chỗ quý nhân làm việc, phải dựa vào sức mình để trả tiếng anh, để mẹ mình và mình sống cuộc đời không đến nỗi khốn khó...cảm giác này quá tuyệt!

Cô lập tức trả lời tin nhắn của Tống Tây Hoa: ngài Tây Hoa, cảm ơn ngài, tôi sẽ đến đúng giờ.

Nhưng đến công ty lớn, cô không thể mặc quá nghèo hèn, Tống Nhan nghĩ một lát, quyết định tiết kiệm tiền cơm, đi mau hai bộ đồ.

Cô không sợ mất mặt, nhưng người giới thiệu cô là Tống Tây Hoa, cô không thể để mình làm mất mặt anh.

Quân Tỉ Sơn Trang.

Vân Khuynh đã nói rõ với Hoắc Thành Quân, hôm nay sẽ đi dạo với bà, nhân tiện, theo bà học trang điểm.

Hai người ăn tối xong, chuẩn bị xuất phát.

Người lái xe là Hoắc Thành Quân, Vân Khuynh ngồi bên phó lái.

Xe lái được một lúc, Vân Khuynh cười nói: “Mẹ, kỹ thuật lái xe của mẹ tốt thật, rất êm, con thì không được, con lái xe rất yếu, có lúc đột nhiên gặp tình huống gì đó, chân đạp thắng gấp, có thể làm con tự giật mình!’

Hoắc Thành Quân mặt tươi cười nói: “Tụi con còn trẻ, chính là có chút vụng về, sợ gì chứ? Lúc lái xe, chú ý một chút hoàn cảnh trên đường lái, thấy chỗ nào nguy hiểm, tránh trước là được, gặp đường nào xấu, hoặc là sắp tới ngã tư thấy đèn đỏ, thì từ từ đạp thắng trước, đạp thêm lần hai, sẽ ổn cả.”

“Thì ra là vậy!” Vân Khuynh cười nói: “Mẹ, con lĩnh giáo rồi!”

Trong lòng cô khẽ cười, nhớ đến câu nói của Hoắc Nhất Hàng_Khuynh Khuynh, mẹ anh là người dễ gần, em tiếp xúc với bà, không cần sợ, không có gì nói thì khen bà, khen bà trẻ đẹp, khen bà giữ dáng giỏi, khen da bà bảo dưỡng tốt, khen quần áo, mắt nhìn...tóm lại gì cũng tốt, mẹ anh con người này chính là thích mềm không thích cứng, em khen bà vui, bà sẽ thân với em.

Đương nhiên, cũng không phải là khen bừa, không cần cố ý làm bà vui, lúc thích hợp nói mấy câu là được, mẹ anh nằm mơ cũng mong có cô con gái, em cứ xem mình là con gái bà, trước mặt bà cứ tùy hứng, thả lỏng là được.

Nghĩ tới đây, Hoắc Nhất Hàng lại không thể không nhớ đến Tô Tương, trên thực tế, trước mặt Tô Tương, cô luôn không biết nên làm đứa con gái như thế nào, vì bất kể cô làm gì, Tô Tương cũng không thích cô, nên càng không thể tùy hứng, thả lỏng.

Cô thậm chí không biết niềm vui mẹ con bên nhau là cảm giác như thế nào.

Chả lẽ, giống như cô và Hoắc Thành Quân lúc này sao.

“Khuynh Khuynh, con đang nghĩ gì vậy? Hình như...không vui lắm?” đèn đỏ phá trước, Hoắc Thành Quân dừng xe lại, nghiêng đầu nhìn Vân Khuynh, phát hiện cô có gì đó thương sầu, quan tâm hỏi han.

“Không có gì, còn chỉ là nghĩ tới Tô Tương.” Vân Khuynh cố cười: “Sau đó cảm thấy mẹ thật tốt, Nhất Hàng có thể làm con trai mẹ, anh ấy thật hạnh phúc!” Lời này, không phải lời cung kính, Vân Khuynh thật sự ngưỡng mộ Hoắc Nhất Hàng.

“Tô Tương?” Hoắc Thành Quân nghĩ một hồi: “Mẹ ruột con hả?”

“Dạ.” Vân Khuynh gật đầu.

“Đối với chuyện con và ba mẹ ruột, còn có con nuôi của ba mẹ con Dương Liễu gì đó, Nhất Hàng cũng có nói sơ với mẹ, mẹ từ trên mạng cũng đọc hiểu một ít,” Hoắc Thành Quân nói: “Những chuyện này, không phải lỗi của con, con đừng vì lỗi của bọn họ mà trách phạt mình, con là đứa con ngon,là họ không thấy được điểm tốt của con, nhưng mẹ và Nhất Hàng thấy con rất tốt! Con mất đi bọn họ, còn có ta và Nhất Hàng, chúng ta đã là người một nhà, sau này, sẽ vui vẻ mà sống qua ngày.”

Khóe mắt Vân Khuynh bỗng đọng giọt nước lấp lánh: “Mẹ! Con biết mẹ và Nhất Hàng đều tốt với con, không phải có một câu nói? Đời người có mất đi mới tìm lại, mất đi họ, tìm lại mọi người, là may mắn của con, mẹ đối đã thật lòng với con, con cũng nói thật với mẹ, con không hối hận với quyết định của mình, chỉ là, con đã kỳ vọng họ bao nhiêu năm nay, có vài thứ, muốn cắt đứt, sẽ có cảm giác khó chịu, có lẽ, thời gian lâu dần, sẽ tốt thôi.”

“Con có thể nghĩ thoáng vậy, mẹ yên tâm rồi!” Hoắc Thành Quân nói, lại hỏi Vân Khuynh: “Khuynh Khuynh, ta nghe Nhất Hàng nói, tiếp theo đây các con tính bắt đầu đối phó Lục Gia? Ta góp ý này được không?”

Vân Khuynh: “Mẹ nói đi!”

Hoắc Thành Quân nói: “Nếu như Dương Liễu và Lục Văn Bân kết hôn, Lục Gia và Vân Gia như chảy chung dòng nước, mối quan hệ giữa con và Vân Gia lại tệ như vậy, tốt hơn hết là giải quyết mối quan hệ giữa con và Vân gia trước?

“Suy nghĩ của mẹ là, con và Nhất Hàng trong thời gian này tập trung vào Vân Thị trước, nếu con trực tiếp giành lại Vân Thị, sau đó cắt đứt với ba mẹ, đối với danh tiếng con sẽ không tốt lắm. Con là một đứa con gái, nếu không cần gánh trọng trách, thì đừng gánh, đừng đẻ mình mệt. Con có thể làm các bước khác, ví dụ, từ bỏ Vân Thị rồi lại lập lại Vân Thị!”

Vân Khuynh lập tức hiểu ý của Hoắc Thành Quân: “Ý người là, cứ để con làm cho Vân Thị không còn gì, lợi dụng cái vỏ trống đó giao dịch với Vân Bính Hoa và Tô Tương, rồi rút khỏi đó, sau đó lại tự tay thành lập một Vân Thị của riêng con?”

“Đúng, ta chính là có ý đó!” Hoắc Thành Quân nói: “Khuynh Khuynh, con quả nhiên thông minh nhạy bén, vừa chỉ đã biết.

“Ý kiến mẹ rất hay,” Vân Khuynh nói: “ Con còn có thể lợi dụng cái vỏ trống của Vân Thị thử thăm dò Vân Bính Hoa và Tô Tương, nếu họ đối với con còn có chút lương tâm, con sẽ nghĩ lại sẽ giữ lại cho họ một ít, hoặc là, 20% cổ phần trong tay họ vẫn giữ nguyên, nếu họ quá tuyệt tình, vậy sau này con và họ sẽ...là người xa lạ!’

Hoắc Thành Quân gật đầu; “Ừm, việc này, con theo trái tim con mà làm, mẹ và Nhất Hàng sẽ giúp con.”

Vân Khuynh, quả là trọng tình cảm, còn cho Vân Bính Hoa và Tô Tương một tia hy vọng sống.

Điều này chứng minh bà và con bà có mắt nhìn, Vân Khuynh quả nhiên là một cô gái lương thiện.

Trong cuộc sống mất rồi lại có, câu nói này rất hay, bà và con và hơn 20 năm chịu bao nhiêu cực khổ, ông trời coi như có mắt, tặng bà một cô con dâu tốt như vậy!

Nửa tiếng sau, Vân Khuynh và Hoắc Thành Quân tới trung tâm thương mại lớn nhất thành phố, đi vào một tiệm quần áo, còn chưa kịp coi quần áo, đã nghe tiếng kêu thất thanh ngang ngược của một cô gái: “Mau kêu chủ tiệm các người ra đây! Ta là khách siêu VIP của tiệm người, nhưng các người làm thế với ta sao? Sao lại dám đưa đồ rẻ tiền đến vậy cho ta mặc?”

Giọng nói quá quen thuộc, khiến sắc mặt Vân Khuynh khó chịu trầm ngâm lại.

Chính là Dương Liễu.

Cô ta không phải mới sinh con xong? Còn đang trong thời kỳ thai sản? Không chịu khó ở nhà đợi đầy tháng, lại chạy ra đây dạo phố?

“Đây là ai, lớn tiếng la hét, không có chút tốt chất nào.” Hoắc Thành Quân nhịn không được nói một câu.

“Dương Liễu.” Vân Khuynh lạnh lùng tiếp lời.


“Chính là...cô ta?” Hoắc Thành Quân ngây ra, sau đó đưa mắt nhìn Dương Liễu một lượt.

Lúc này, Dương Liễu đã vứt một chiếc đầm đen xuongs nền nhà, lấy chân đạp mạnh hai cái, rồi chỉ vào cô gái mặc bộ đồ rất bình thường lớn tiếng la mắng.

Cô gái cúi thấp đầu, mặt đầy uất ức: “Vị...tiểu thư này, tôi thật không phải là phục vụ chỗ này, tôi đến đây mua đồ, cô vừa nói nhờ tôi chọn dùm một bộ, tôi thấy da cô trắng, mặc đồ màu đen thì sẽ tôn lên đường công của cô, nên mới lấy cái này cho cô, sao cô có thể mắng người chứ?”

“Không thừa nhận? Thực là nực cười, ai lại chạy đến tiệm mua đồ hiệu mà mặc đồ như thế? Cô coi tôi mù à?” Dương LIễu mặt đầy hoài nghi, không nói không rành: “Tôi chửi cô thì sao? Loại người như cô đẻ là con nha đầu đê tiện, tôi chửi cô là xem trọng cô rồi đó!”

Nói xong, cô còn đưa tay, đẩy mạnh cô gái một cái!

Cô gái không phòng bị, người ngã nhào vào đằng sau, xém nữa làm đổ hết đống quần áo!

Là Vân Khuynh xông qua, đỡ lấy kệ đồ.

“Dương Liễu! Cô đừng quá đáng!” Vân Khuynh lạnh lùng cảnh cáo.

Nếu không phải giờ hai tay cô không rảnh, đã sớm tát cho ả một bạt tay.

Dương Liễu thấy Vân Khuynh, lửa trong mắt nổi lên: “Vân Khuynh! Sao cô lại ở đây?”

Cô căm hận nhìn Vân Khuynh, giống như muốn dùng ánh mắt nhọn của mình, áp đảo Vân Khuynh….

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi