NĂM THÁNG NÀO LÀM THAY ĐỔI CUỘC ĐỜI

Dịch: Phạm Thu Vân | Beta: Ngọc Nguyễn

Thảo Thảo ra khỏi trường thi, xung quanh có đủ tốp người đang vui vẻ, tiếng dò đề, tiếng mắng chửi và tiếng kêu vui mừng vang lên không ngừng! Thảo Thảo ôm sách vở, thật muốn xé nát sách và vứt xuống đất quá! Thẩm Bị nói đúng, chắc phải thi lại rồi. Trong sách có nhiều ghi chú quan trọng.

Thảo Thảo thở dài, năm sau thi lại vậy!

Ra đến cổng, Thảo Thảo nhìn khắp nơi, sao chẳng thấy ai hết vậy?

Có một ông anh đi qua, có lẽ do bị viêm mũi trái mùa, đứng cạnh Thảo Thảo xì mũi rất mạnh. Hỉ xong xoa eo, vừa đi vừa phàn nàn: “Bực mình, mỗi năm cứ đến mùa thi là bệnh, chắc không muốn mình đậu quá!”

Thảo Thảo cười cười, cô thi cùng phòng với người này, mới bắt đầu thi thì hắt xì rất to, liên tiếp bảy tám cái mới dừng. Sau đó, chắc là vội làm bài cho nên không nghe thấy động tĩnh gì nữa. Thảo Thảo làm bài rất nhanh, sau khi làm xong thì kiểm tra lại lần nữa, còn người đó lại bắt đầu hắt xì, thầy giám thị nhìn anh ta mấy lần, còn tưởng là ám hiệu gì nữa chứ.

Người lẫn xe lục tục rời đi, mà Thảo Thảo vẫn không thấy xe của Thẩm Bị đâu. Cô đành lấy điện thoại ra gửi tin nhắn “Anh đang ở đâu vậy?”

Thẩm Bị trả lời rất nhanh: “Anh có việc, em về nhà trước đi.”

“Vậy em đi đây.”

“Ừ.”

Trực giác nói cho Thảo Thảo biết rằng, hình như Thẩm Bị có gì đó sai sai. Nỗi bất an lặng lẽ bao trùm lấy Thảo Thảo, vò vò tóc, bây giờ cô thật sự muốn ngủ một giấc.

Ngồi trên tàu điện ngầm, cảnh sắc trên và dưới đất thay phiên nhau kéo dài, người đẹp trên áp phích quảng cáo và bóng dáng mệt mỏi của cô chồng chéo hiện lên cửa sổ toa tàu, trông cứ như thế giới ma thuật. Thảo Thảo nén xúc động ra khỏi tàu, bắt xe đến gần khu Liên Tưởng Kiều, ở đó có Bath center, điều kiện rất tốt. Cô muốn thư giãn một chút!

Không vì lý do gì cả!

Thẩm Bị đưa Tiểu Quân về, sau đó lái xe đi loanh quanh trên đường Tứ Hoàn. Anh cứ vòng đi vòng lại, chẳng biết, nên đi đâu và muốn đi đâu?

Anh và Tiểu Quân đã ly hôn, tên đó cũng đã cưới cô ta. Chẳng qua có một thì sẽ có hai, trong bệnh viện y tá bằng lòng ở cùng bác sĩ không nhiều, nhưng chỉ cần một người thôi cũng đã đủ để Tiểu Quân chịu khổ rồi. Đã đánh, đã chửi, đã làm loạn rồi thì ngoại trừ tách khoa ra thì chẳng còn bất kì cách nào nữa.

Mấy tháng trước Tiểu Quân đã ly hôn, từng đến công ty tìm anh, cũng từng gọi điện, nhưng…

Thẩm Bị rít một hơi thuốc lá: Đều là Kiều Tiểu Nhuế nghe máy.

Mà cô ấy chẳng hề nói cho anh biết chuyện này.

Phụ nữ hơn ba mươi tuổi, ly hôn hai lần, bỏ qua người đàn ông tốt, gặp phải một tên bạc tình. Tiểu Quân nói, cô ta đến gặp anh hoàn toàn không có ý nối lại tình cũ, chỉ là muốn thăm anh một lát thôi, dù sao thì quãng thời gian họ sống bên nhau cũng là quãng thời gian đẹp nhất của cô.

Cả buổi chiều đều là Tiểu Quân nói chuyện. Thẩm Bị chỉ ngồi nghe, anh thích Tiểu Quân, yêu Tiểu Quân. Cho dù Tiểu Quân và tên kia hãm hại anh đi chơi gái mại dâm, tố giác anh ăn bớt tiền trợ cấp của các chiến sĩ thì anh cũng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện hận cô ta! Từ đầu đến cuối anh vẫn luôn tin rằng không phải Tiểu Quân cố ý hại anh!

Chỉ là anh đau đớn, đau đến mức tim như bị xé ra từng mảnh. Nhìn Tiểu Quân vẫn nói cười vui vẻ như trước đây, trong lòng anh càng trống trải. Rõ ràng có thể ở bên nhau lâu dài, tại sao lại đi đến bước này? Rõ ràng chân trời rất gần nhưng tại sao ngồi đối diện nhau lại như kẻ xa lạ? Năm tháng nào làm thay đổi cuộc đời? Ai đã nói với anh câu này nhỉ?

Thẩm Bị đạp phanh xe, không ổn rồi! Tiểu Quân có gì đó không đúng!

Thẩm Bị quay xe chạy như điên. Anh vẫn nhớ nhà mẹ cô, cô nói sau khi ly hôn cô về nhà mẹ!

Đêm đen như mực, Thẩm Bị đến dưới lầu nhà cô. Người đi dạo ở tiểu khu đã lần lượt về nhà, những chú chó phe phẩy đầu, ngoe nguẩy đuôi đi phía sau. Thẩm Bị do dự, chắc anh nghĩ nhiều thôi?

Nhìn nhìn khung cửa sổ nhà Tiểu Quân, đen kịt. Thẩm Bị nghĩ nghĩ rồi lấy điện thoại ra, nhấn một dãy số luôn nhớ cả đời không thể quên … rất lâu, chẳng có ai bắt máy cả.

“Thẩm Bị?” Là anh trai của Tiểu Quân. Nhìn dáng vẻ có lẽ vừa tan làm về, anh ta cũng già rồi, không còn bén nhọn như năm đó nữa. Ở đây Thẩm Bị cũng được coi là người nổi tiếng. Nếu không phải cha mẹ anh mất sớm, thì có lẽ danh tiếng của anh sẽ càng vang dội hơn nữa.

“Anh Mi”. Thẩm Bị vội gật đầu chào.

“Sao lại đứng ở đây thế? Lên nhà ngồi chút nha?” Mắt anh Mi sáng lên.

Thẩm Bị nghĩ nghĩ: “Thôi khỏi. À đúng rồi, hôm nay Tiểu Quân có đến tìm em, em thấy tâm trạng cô ấy không tốt, mọi người nên quan tâm đến cô ấy nhiều hơn.”

Ánh mắt anh Mi thoáng tối lại, thở dài, gật gật đầu, cũng không cố mời nữa: “Anh đi lên đây.”

Thẩm Bị nhìn anh Mi lên lầu, dập tắt điếu thuốc rồi đi ra khỏi tiểu khu. Vẫn chưa ra đường lớn thì điện thoại kêu lên. Là điện thoại nhà Tiểu Quân, vừa nãy anh mới gọi cho số này. Tiếng của anh Mi run rẩy từ bên kia điện thoại truyền sang: “Thẩm … Bị, cậu đến đây đi. Tiểu Quân…. sắp không xong rồi!”

Thảo Thảo ngồi cạnh giường, tại sao không ngủ được, đồng hồ đã chỉ 1 giờ rồi, Thẩm Bị vẫn chưa về. Gọi điện cho anh thì điện thoại lại tắt máy. Không biết có chuyện gì không nữa?

Thảo Thảo bật đèn, lục tìm thuốc lá, hút hai hơi, nuốt nước miếng, rồi lấy một chai bia trong tủ lạnh ra.

Cứ tiếp tục thế này, cô sẽ nghiện rượu cho xem!

Cứ như có ai đó đang nói trong đầu mình, Thảo Thảo chần chừ rồi bất ngờ quăng chai bia xuống đất. “Choang”, thủy tinh bể nát rơi đầy đất, mùi bia xông khắp phòng.

Thảo Thảo thở dồn dập, hít sâu, để mùi bia từ lỗ mũi xông vào phổi, rồi xông lên não. Cô thất tha thất thểu bước vào phòng ngủ, đắp chăn.

Vốn chỉ có mình mình thôi, nghĩ lung tung gì chứ!

Thứ hai phải đi làm, Thảo Thảo tập yoga xong, tắm rửa sạch sẽ, trang điểm nhàn nhạt, rồi xách ví đi làm.

Tôn Nam Uy đến công ty, từ cửa ra vào vòng qua chỗ Tiểu Vương, lại lượn đến chỗ Thảo Thảo, sắp vào phòng làm việc của mình thì tỉnh mộng chạy lại phía bên này. Anh ta cười ngả ngớn, nằm bò lên bàn của Thảo Thảo nói: “Thảo Thảo, trang điểm hả? Khác trước quá nha!”

Thảo Thảo ngẩng đầu cười: “Vậy hả? Cảm ơn nha. Vui quá nhỉ?”

Tôn Nam Uy gật đầu như giã tỏi, nhìn sang thấy phòng làm việc của Phùng Thượng Hương trống không mới nói: “Tôi thấy cô có thể làm người phát ngôn cho công ty chúng ta đó, vừa thích hợp lại tiết kiệm tiền!”

Thảo Thảo giơ tay: “Phí phát ngôn?”

Tôn Nam Uy đánh vào tay Thảo Thảo, kinh ngạc nói: “Không phải đã tính vào lương của cô rồi sao?”

Thảo Thảo dõng dạc: “Hả? Luật sư Tôn muốn tăng lương cho tôi hả?”

Nói xong, Thảo Thảo nhếch miệng cười thầm. Tôn Nam Uy cười he he, “Tính sau, tính sau ha!”

Cả ngày chẳng nhận được cuộc gọi nào của Thẩm Bị, Thảo Thảo ép mình vào công việc, hiệu suất cùng tiến độ tăng cao làm Phùng Thượng Hương phải nhìn cô mấy lần. Lúc tan làm, Thảo Thảo cảm thấy tâm trạng mình đã đỡ hơn nhiều. Tiểu Văn gọi điện cho Tôn Nam Uy, không biết nói gì đó mà Tôn Nam Uy nghiêm túc: “Được rồi, anh sẽ đến ngay.”

Ra khỏi phòng làm việc, Tôn Nam Uy nói: “Thảo Thảo, cô thu dọn đi. Thẩm Bị đánh người, nghe bảo rất nghiêm trọng. Cô đi với tôi đến hiện trường.”

Thảo Thảo nghe thấy tên Thẩm Bị thì hoảng hốt tưởng Tôn Nam Uy đã biết. Sau đó mới nhớ, mình là trợ lý của anh, chuyện này mình đi là phải. Thế là chẳng nói gì, bèn cầm túi đi theo anh.

“Chuyện gì thế?” Trên đường đi, Thảo Thảo hỏi Tôn Nam Uy.

Tôn Nam Uy đáp: “Tiểu Văn cũng không nói cụ thể lắm. Tóm lại là vợ cũ của Thẩm Bị tự sát chết rồi, có một người đàn ông đến chia buồn, Thẩm Bị nói đều do tên đó gây ra, rồi đánh người ta.”

“Người đàn ông nào?” Thảo Thảo hơi rối.

Tôn Nam Uy thở dài: “Ôi, chuyện cũ của Thẩm Bị dài lắm.”

Trên đường Đăng Thị Khẩu, đèn đỏ bật sáng, Tôn Nam Uy dừng xe. Anh ta thở dài một hơi, chẳng biết nên bắt đầu từ đâu: “,Tôi cũng nghe chú của Tiểu Văn kể lại chuyện của anh ấy thôi. Cô biết đó, anh ấy xuất ngũ do phạm sai lầm, nếu không phải mấy lão thủ trưởng cố sức bảo vệ anh ấy, có thể… anh ấy đã vào tù rồi.”

Thảo Thảo ngạc nhiên. Cô làm việc ở công ty Luật nên đương nhiên hiểu rõ “tính co dãn” của cơ cấu tư pháp Trung Quốc. Nói vậy, lỗi lầm của Thẩm Bị không phải chuyện đơn giản, không có lửa sao có khói.

“Anh ấy…sao rồi?” Thảo Thảo khó khăn mở lời, đầu óc trống rỗng. Thẩm Bị là “nghi phạm” ư?! Cô luôn tuân thủ luật pháp, khi qua đường luôn đi trên vạch kẻ đường, sao có thể quen với người như thế!

Tôn Nam Uy biết Thảo Thảo và Thẩm Bị đã từng xem mắt, hơn nữa còn có ấn tượng tốt với nhau. Ngày hôm đó Thẩm Bị đến gặp Thảo Thảo, sau đó không có kết quả, nghe bảo Thẩm Bị đơn phương yêu thầm. Cho nên anh ta không kiêng nể gì trước mặt Thảo Thảo cả.

“Nói tóm lại đều do Tiểu Quân, vợ cũ của Thẩm Bị gây ra.” Tôn Nam Uy bình thản, dường như đang chìm vào chuyện cũ, “Nghe nói, vì Thẩm Bị là quân nhân, nên sau khi kết hôn, vào năm cha mẹ mất cũng có về nhà một lần. Mới đầu cô Tiểu Quân đó còn đến thăm anh ấy một lần, sau vì công việc nên không có cơ hội. Sau đó, người phụ nữ đó qua lại với một bác sĩ trong bệnh viện cô ta làm, lại còn quậy đến mức muốn ly hôn. Thẩm Bị không bỏ được người ta, nên lúc đầu không đồng ý. Vì việc này mà anh ấy tạm thời được về thăm nhà. Khéo sao, lúc đó trong quân đội muốn tiến hành nghiên cứu hạng mục, nhưng tiền thì chậm chạp không về đơn vị. Vì muốn sớm tiến hành nghiên cứu, nên Thẩm Bị và ban nghiên cứu của chính ủy quyết định tiết kiệm các khoản trước, đợi khi nào tiền về sẽ bù vào sau, trong đó có cả tiền trợ cấp và chi phí của các binh sĩ. Lúc đó chuẩn bị mở đại hội toàn binh, khi trưng cầu ý kiến thì các chiến sĩ đều đồng ý hết. Nhưng Thẩm Bị lại về nhà ngay lúc đó, sau khi về nhà, chính ủy nói tình hình đại hội qua điện thoại cho Thẩm Bị biết, có thể trong lúc bọn họ nói chuyện đã bị người đàn bà kia nghe được.”

“Cô biết đó, hai ba năm trước, phá hoại hôn nhân của quân nhân sẽ bị phạt tù. Người đàn bà đó cũng rõ điều này, cho nên trước khi Thẩm Bị về, ả ta với tên gian phu đã nghĩ ra một vở kịch. Tối hôm đó, ả chuốc say Thẩm Bị rồi làm một con điếm. Sau đó, lấy quần lót dính tinh dịch của Thẩm Bị đưa cho ả. Chứng cớ rành rành, ả ta kích động bắt kẻ thông dâm. Khi đó, Thẩm Bị không nghĩ ra, rõ ràng là vợ mình, tại sao lại biến thành một con điếm? Nhưng anh ấy lại không muốn nghi ngờ vợ mình. Thế là hồ đồ kí tên vào thư nhận lỗi!”

Thảo Thảo há hốc mồm, cái tên Thẩm Bị này rốt cuộc sao mà làm được chức chỉ huy vậy? Sao anh lại ngốc thế chứ! Rõ ràng bị chụp mũ cơ mà! Hơn nữa, dựa vào kinh nghiệm say rượu của mình, thì trong lúc mơ màng cũng sẽ nhớ, chẳng đến mức “làm” hay không “làm” cũng không biết! Với lại người nghiêm túc như Thẩm Bị, việc không hề làm tại sao lại thừa nhận dễ dàng thế chứ?

“Sao Thẩm Bị lại kí tên?”

Tôn Nam Uy bảo: “Lúc đó, người đàn bà kia vừa khóc vừa quậy, uy hiếp muốn đến quân đội tố cáo. Sau đó lại bảo, chỉ cần Thẩm Bị bảo đảm sẽ không tái phạm, với mỗi năm về thăm nhà một lần thì cô ta sẽ bỏ ta chuyện này, cũng không đòi ly hôn. Thẩm Bị vừa lo chuyện trong quân đội, lại không nghĩ đến ả sẽ hại anh nên kí tên. Chẳng qua chỉ mong yên bình, nói thực thì, một thằng đàn ông nhiều năm không về nhà, nhìn cô vợ vẫn trẻ hây hây, sẽ thấy thẹn trong lòng.”

Thảo Thảo “à” một tiếng: “Sau đó vẫn tìm đến quân đội?”

Tôn Nam Uy gật đầu: “Chẳng những tìm đến quân đội nói tác phong Thẩm Bị không nghiêm, mà con đàn bà đó còn nói với gã gian phu về chuyện Thẩm Bị đã nói trong điện thoại, vì để chắc chắn lật đổ được Thẩm Bị nên đã tố giác chuyện này.”

Thảo Thảo biết, đặt tình huống này vào lúc đó thì gọi là “cắt xén quân dụng”. Hồi đó ông nội rất thích đọc về lịch sử Đảng cộng sản Trung Quốc, là một công dân yêu nước, ông nội rất ghét Quốc dân Đảng, nhất là hành động cắt xén lương thực, lương bổng chiến sĩ của quan quân Quốc dân Đảng, trong quân đội thì chỉ cần cái này thôi cũng đủ để chém đầu rồi!

Khó trách đám lão thủ trưởng phải dốc sức bảo vệ!

Kết quả chắc chắn rất rõ ràng, ly hôn thôi. Dù Thẩm Bị không vào tù thì cũng không thể tiếp tục ở trong quân đội nữa. Tiền đồ tốt đẹp cũng đã chấm dứt.

“Nhất định là mấy lão đó thiếu nợ.” Thảo Thảo nói ra một câu kì lạ, rồi lại tiếp, “Oan nghiệt!” Sau đó chốt lại bằng một câu cảm thán.

Thảo Thảo nói xong mới thấy hình như không hợp cho lắm, liền hỏi: “Thế còn người phụ nữ kia…cô vợ cũ đó không biết chuyện này sẽ làm người ta mất mạng sao?”

Tôn Nam Uy cười gượng, đáp: “Đó mới là điều đáng nói. Tôi từng gặp cô ta rồi, đúng là một người yếu ớt. Cô nói thử xem cô ta có yếu ớt không? Quả thật cái gì cũng dám làm! Cô nói cô ta độc ác đến thế, quả thật chẳng biết cái gì cả sao! Cho nên khi Thẩm Bị bị bắt giam tra xét, cô ta còn chạy đến kêu oan. Nói cái gì mà mình chẳng biết gì hết! Hừ, không biết ha! Không biết cơ đấy.”

Thảo Thảo nhìn những tòa cao ốc dần lui ngược ra sau, chả hiểu sao lại nghĩ đến Lâm Xung (*). Chẳng qua lần này là Lâm nương tử và Cao Nha Nội (*) thông dâm với nhau, lại cùng hãm hại vị Giáo đầu của 80 vạn cấm quân Đông Kinh, làm cho cuộc đời ông ta bị đảo lộn.

(*) Lâm Xung, Lâm nương tử, Cao Nha Nội: nhân vật trong tiểu thuyết 108 anh hùng Lương Sơn.

“Cũng may, bây giờ anh ấy vẫn sống tốt. Thời điểm hung hiểm nhất cũng đã qua rồi.” Nghĩ đến đây, Thảo Thảo thật lòng hỏi: “Phải rồi, hai người họ đã ly hôn rồi, cớ sao cô vợ cũ kia lại muốn tự sát nữa?”

Tôn Nam Uy nói: “Bắt đầu bất chính thì kết thúc cũng tệ hại. Tên bác sĩ kia không muốn cưới cô ta, kéo dài đến hai năm, có thể bởi cuối cùng chẳng còn hy vọng gì, cho nên…”

Thảo Thảo ấy thế mà có thể hiểu được tâm trạng của Tiểu Quân.

Cô nhớ khi mình và Quan Hạo ầm ĩ ly hôn, con cũng chẳng còn, cô thư kí kia từng đến tìm cô, khóc lóc mong cô trả Quan Hạo lại cho ả. Nói cái gì mà nếu Quan Hạo không cần ả, ả sẽ tự sát các kiểu. Khi đó Thảo Thảo lo cho mình còn không xong, hơi sức đâu mà quan tâm đến ả! Hơn nữa, đúng lúc đó cô đang nổi điên, chẳng nói chẳng rằng, đánh cho ả tái mặt, mắng: “Kẻ như cô xứng đáng nói câu này ư!”, rồi đẩy ả ra bỏ đi, còn kêu bảo vệ tiểu khu đến kéo ả cút xéo.

Mấy năm nay chẳng nghe tin tức gì về ả cả, không biết cuối cùng Quan Hạo có cưới ả không nữa? Dựa theo những gì cô hiểu về Quan Hạo thì hẳn là không. Bởi chắc chắn Quan Hạo sẽ cho rằng nếu không có chuyện “đứa con gặp xui xẻo” thì hôn nhân của anh ta sẽ không đi đến hồi kết nhanh đến thế và con trai cũng sẽ không xảy ra chuyện. Thảo Thảo quá hiểu bản lĩnh chối bỏ trách nhiệm của Quan Hạo, cả nhà anh ta đều như nhau, nó đã thấm tận vào máu thịt, trở thành bản năng rồi.

“Thẩm Bị… sao lại đánh tên bác sĩ kia?” Thảo Thảo không muốn nhớ đến chuyện cũ nữa, liền đổi đề tài.

“Nghe bảo buổi chiều trước khi cô ta chết, chính là chiều hôm qua, có đi tìm Thẩm Bị. Tối đó anh trai cô ta ở dưới lầu gặp Thẩm Bị trước tiên, sau đó lên lầu mới phát hiện em gái chết rồi.”

“Thế là đưa vào bệnh viện cấp cứu, chính là bệnh viện mà cô ta làm lúc còn sống ấy. Khéo sao thằng đó cũng đang trực phòng cấp cứu. Tiểu Văn nói, có người làm chứng kể rằng do thằng đó nói: Biết đâu Thẩm Bị vẫn hận vợ cũ nên cố ý giết chết cô ta. Thẩm Bị điên tiết lên. Cô cũng biết nắm đấm của Thẩm Bị rồi đó, không chết người là may lắm rồi.” Thảo Thảo buồn lòng.

Thẩm Bị không đánh cô bao giờ, nhưng dáng vẻ và độ to nắm tay của anh rất có sức uy hiếp.

Thảo Thảo chớp mắt, thình lình nói: “Người đàn ông đó quả thực đê tiện bậc nhất. Anh ta dám vuốt râu hùm vào lúc này đấy, bội phục bội phục! Đúng là đáng đời!”

Chẳng phải cô hiểu biết gì về người đàn ông đó, nhưng cô rất hiểu lòng tự tôn của Thẩm Bị.

Bây giờ, cô hoàn toàn hiểu rõ khi Thẩm Bị làm tình với cô, cảm giác không thoải mái mà anh đem đến là từ đâu mà có. Có lẽ bình thường anh có thể đè nén, nhưng đến thời điểm nào đó thì sẽ rất dễ bộc phát. Cũng may, chỉ thỉnh thoảng Thẩm Bị mới lên cơn, thấy cô khóc thì biết dừng đúng lúc. Nếu không, Thảo Thảo tuyệt đối đã không đi cùng anh đến ngày nay.

Khách quan mà nói, thì Thảo Thảo cho rằng Thẩm Bị hoàn toàn có đủ lý do để hận phụ nữ, ghét phụ nữ, đề phòng phụ nữ, thậm chí tìm phụ nữ để “chơi” tình nhân; còn về mặt chủ quan, Thảo Thảo cho rằng mình nên tách khỏi người đàn ông sớm muộn gì cũng sẽ biến thái này càng sớm càng tốt; kết hợp hai mặt chủ khách này lại thì Thảo Thảo kết luận, bây giờ trước tiên đừng chọc giận anh, đợi sau này có cơ hội sẽ từ từ tách khỏi anh, tuyệt đối không thể làm anh xù lông lên!

Anh có thể nhịn Tiểu Quân, song chưa chắc có thể nhịn người kế tiếp. Thảo Thảo không muốn mình là người “can đảm” đầu tiên đâu. Bạo lực gia đình ư? Cô vẫn chưa có danh có phận gì, hẳn là tổn hại thân thể lắm nhỉ? Thảo Thảo có tinh thần hiếu học, lúc này bắt đầu suy nghĩ về các tội danh. Ôi, hết cách rồi, ai bảo vừa mới thi xong kì thi tư pháp chứ, thành tật luôn rồi!

“Đến rồi.” Xe ngừng lại, Thảo Thảo ngẩng lên là sở cảnh sát.

Làm xong các thủ tục, xuyên qua trung tâm cao ốc của sở đến hậu viện. Thảo Thảo muốn cười mà chẳng dám cười. Mặt Thẩm Bị đầy râu, một tay bị còng vào lan can xanh, tiu nghỉu ngồi chồm hổm ở đó, hoàn toàn chẳng có dáng vẻ oai phong phóng khoáng của thường ngày. Qua cái nhìn thứ hai, Thảo Thảo lại thấy đau lòng.

Qua cái nhìn thứ ba thì đau đến mức không muốn nhìn nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi