NĂM THÁNG NÀO LÀM THAY ĐỔI CUỘC ĐỜI

Dịch: Phạm Thu Vân | Beta: Ngọc Nguyễn

Tiểu Trương đưa Thảo Thảo về dưới lầu rồi lái xe đi ngay.

Thảo Thảo vừa đi vừa lấy chìa khóa thì thình lình nghe thấy tiếng gọi loáng thoáng: “Thảo Thảo? Đặng Thảo Thảo?!”

Giọng nói quen thuộc làm cô cứng đờ tại chỗ, là anh ta? Sao anh ta tìm tới đây được?

Cô chẳng biết mình đã quay người lại như thế nào, Quan Hạo vui mừng bước đến trước mặt cô, cô xoay xâu chìa khóa trong tay: “Sao lại là em? Em… sống ở khu này?”

Quan Hạo ngượng ngùng. Thảo Thảo lại lấy làm lạ, đột ngột hỏi tiếp: “Sao anh lại ở đây?”

Quan Hạo mỉm cười trả lời, không rõ có dụng ý gì: “Câu này là anh hỏi trước, nên em phải trả lời trước mới đúng.”

Thảo Thảo nhìn lối vào của khu nhà độc lập, bảo vệ đang chú ý về phía này: “Sống ở đâu cũng được cả. Tại sao sống ở đây lại không được?”

Quan Hạo nhìn theo ánh mắt cô, lúng túng hỏi: “Em cũng sống ở khu này?”

Thảo Thảo cau mày, Quan Hạo nhận ra mình hỏi hơi đột ngột thì hơi ngượng ngùng cười cười.

Thảo Thảo lại hỏi: “Sao anh lại ở đây?”

Quan Hạo nói: “Anh đến tìm bạn, nghe nói anh ấy gặp chuyện nên anh đến xem thử mình có giúp được gì không.”

Thảo Thảo nói tiếp: “Thế không phiền anh nữa, tôi đi trước.”

“Khoan đã.” Quan Hạo dường như không nhịn được: “Em thật sự sống ở đây à?”

“Có vấn đề gì?”

“Có một chút.”

“Liên quan tới tôi?”

“Không biết.”

Thảo Thảo nhìn Quan Hạo, Quan Hạo thản nhiên nhìn lại, đôi mắt trong sáng của anh ta làm cô cảm thấy hình như mình quá thô lỗ, bèn hỏi: Có vấn đề gì?”

Quan Hạo nói: “Bạn anh cũng sống ở khu này.” Anh ta nhìn Thảo Thảo rồi chỉ vào lối vào tòa nhà: "Tầng 20, còn em?”

Thảo Thảo gật đầu, không nói gì.

Quan Hạo ngẩng đầu nhìn tòa nhà cao cao: “Anh ấy độc thân, nhưng…” Rồi anh ta cười gượng: “Cùng với cô gái họ Đặng, nghe nói là…. Thôi bỏ đi, những tòa nhà kiểu này, bốn hộ một cầu thang, một tầng ba cầu thang, nhà đối diện cũng chẳng quen biết nhau.” Anh ta nói năng lộn xộn: “Xem như anh nghĩ lung tung đi.”

Thảo Thảo nhìn dáng vẻ ngập ngừng của anh ta, vẻ mặt nhã nhặn cộng thêm chút lo lắng thì tim đập mạnh, đột nhiên nỗi hận trong cô không còn mạnh mẽ như trước nữa. Cần gì chứ? Nếu nói đến người sai, vậy thì bản thân cô cũng không phải không có trách nhiệm gì, cần gì phải giống kẻ thù thế chứ. Trong lòng cô nhẹ nhõm nên có tâm trạng nói vài câu với anh ta: “Bạn anh tên gì?”

Quan Hạo nhìn Thảo Thảo, từ tốn nói ra hai chữ, rõ ràng chính xác: “Thẩm Bị.”

Vành tai Thảo Thảo nóng ran, đầu óc như loạn lên.

Cô hiểu rồi, ngay từ đầu Quan Hạo đã biết rồi, hoặc nói khách quan thì anh ta đã nghi ngờ quan hệ giữa cô và Thẩm Bị, nói dài dòng thế chẳng qua anh ta đang rào đón cô mà thôi!

Thảo Thảo đẩy mắt kính, vén tóc đang tán loạn sang bên, đứng thẳng người nói: “Biết, anh ấy là chồng sắp cưới của tôi."

“Vậy à?” Quan Hạo khẽ run, “Sao không nghe anh ấy nói nhỉ? Chồng sắp cưới? Thảo Thảo, em đang đùa à? Em, em không phải loại người đó? Anh nhớ em không thiếu tiền!”

Sắc mặt Quan Hạo phức tạp, châm biếm, kinh ngạc lại thương xót, thậm chí trong lời nói còn ẩn chứa chút độc ác. Dáng vẻ cười toe toét nói câu “Em đừng đùa” của anh ta; đôi mắt híp lại giống như muốn nói “Anh không tin!”

Nhưng Thảo Thảo lại cảm thấy đôi mắt đen đó cứ như địa ngục không đáy, gió lạnh thổi vù vù, lạnh buốt xương. Cô không biết mình có thật sự hiểu rõ Quan Hạo không, mà cô cảm thấy anh ta không có ý tốt; hay chính vì chuyện trong quá khứ mà cô có thành kiến với anh ta. Quan Hạo thế này làm cô cảm thấy rất buồn nôn!

Thảo Thảo nói: “Nam chưa cưới, nữ chưa gả, tôi chẳng thấy có gì bất thường cả.”

“Nhưng Thẩm Bị không phải kiểu người sẽ cưới em!” Quan Hạo hơi gấp gáp, “Thảo Thảo, em… em bị lừa rồi! Thẩm Bị từng chính miệng khoe với bọn anh rằng anh ta đang bao gái.”

“Trơ trẽn!” Thảo Thảo dứt khoát cắt lời Quan Hạo, “Đừng nói với tôi mấy chuyện thối nát đó của mấy người, bẩn tai tôi!”

“Nhưng Thẩm Bị chính là loại người đó!” Quan Hạo nói như đinh đóng cột, “Thảo Thảo, em bị lừa rồi! Anh thừa nhận, anh ta từng là lính, rất hấp dẫn! Nhưng không phải những ai từng là lính đều tốt cả, huống hồ anh ta từng bị trục xuất khỏi quân đội do tác phong không đứng đắn. Từ khi anh ta bắt đầu bước vào công ty này, anh đã là nhà cung cấp cho anh ta. Có thể nói anh đã chứng kiến anh ta lăn lộn từng bước như thế nào. Thảo, em quá ngây thơ rồi, em không hề biết anh ta rất hận phụ nữ, ghét phụ nữ cỡ nào!”

Thảo Thảo nheo mắt lại, bình thản nói: “Đúng, là tôi quá ngây thơ.” Cô nhìn xuống đất rồi nói tiếp, “Không hiểu rõ Thẩm Bị, không hiểu rõ đàn ông sẽ có suy nghĩ lạ lùng gì. Trước đây tôi không hiểu, bây giờ cũng không. Quan Hạo, nói trắng ra thì, cách làm người của anh và Thẩm Bị đều giống nhau, tôi thà tin anh ấy còn hơn. Coi như tôi xúc động đi.” Thảo Thảo thở dài một tiếng, cười cười giống như nhận mệnh, nhìn thẳng vào Quan Hạo rồi nói: “Nếu anh đã có lòng nhắc nhở, vậy thì tôi xin nhận lấy.”

Quan Hạo nói không nên lời, anh ta không ngờ Thảo Thảo lại cố chấp như thế. Nhất là câu nói nhẹ nhàng thẳng thắn của cô: “Thà rằng tin Thẩm Bị”! Nó giống như cái bạt tai tát mạnh vào mặt anh ta, nóng rát vô cùng, nhưng anh ta không có lời nào để phản bác.

Hai người nhìn nhau một lúc, Thảo Thảo lại nói: “Thẩm Bị không có nhà, hôm khác anh đến đi. Tôi đi trước.”

Quan Hạo vội giơ tay cản cô: “Chọn ngày không bằng gặp ngày, lần gặp trước, anh ngỡ đã liên lạc được với em, nhưng không ngờ lại đứt đoạn. Có phải em bị mất điện thoại rồi không?”

Thảo Thảo nhìn anh ta rồi hỏi: “Có việc gì không?”

“Ha ha, suy cho cùng thì mình từng có duyên phận, giữ liên lạc với nhau cũng là chuyện nên làm.” Quan Hạo nói đường hoàng, “Chẳng phải em từng nói chia tay vẫn làm bạn đó sao?”

Thảo Thảo đáp: “Không cùng chí hướng không thể chung đường. Trước đây tôi nói sai rồi.” Nói rồi Thảo Thảo xoay người muốn rời khỏi đây.

"Ấy, em đừng đi!” Quan Hạo ngăn cô lại, cánh tay anh ta không nhúc nhích, bờ vai chạm vào ngực cô như có như không. Thảo Thảo nhảy bật ra giống như bị điện giật, mím chặt môi.

“Được rồi, được rồi, anh nói sai rồi, được chưa? Hihi!”Quan Hạo bình tĩnh rất nhanh, cười thoải mái, nhún vai giống như chẳng có việc gì, chậm rãi bước đến trước mặt Thảo Thảo, khẽ khom lưng, mặt đối mặt với cô: “Quá khứ đã qua rồi. Anh là chồng em, à, là bạn của vị hôn phu của em, vào nhà uống ly trà cũng được chứ? Anh tìm Thẩm Bị có việc nghiêm túc.”

Thảo Thảo nhìn đồng hồ, thấy mới chỉ sáu giờ, bèn ngẩng đầu nhìn gương mặt đứng đắn của Quan Hạo, sau đó lấy điện thoại ra.

“Alo, Thẩm Bị?” Thảo Thảo nói với người bên kia điện thoại. Bên đó ồn ào ầm ĩ, giống như vừa bước vào nhà hàng, bên cạnh còn có tiếng “Xin mời, xin mời”.

Sắc mặt Quan Hạo khẽ thay đổi, hơi gắng bình tĩnh.

Thảo Thảo nói: “Quan Hạo tìm anh, nói là có chuyện gì đó. Anh ta đang ở kế bên em, anh nói chuyện với anh ta đi.” Nói rồi Thảo Thảo đưa điện thoại cho Quan Hạo.

Trong điện thoại không có tiếng nói chuyện vang lên, Quan Hạo phản ứng đủ nhanh, giọng điệu hơi ngắc ngứ: “Ha ha, lão Thẩm, anh… Ha ha! Tôi gặp rồi.”

Không biết bên kia nói gì, hoặc là chẳng nói gì cả. Quan Hạo xoa giữa mày, nói: “Thôi đi, đều qua cả rồi. Gọi điện cho anh không được, sau đó tìm Tiểu Kiều, cô ấy đưa địa chỉ nhà anh cho tôi… À, thật hả? Cô ấy biết anh ở đâu à? … Ha ha, thế mà chẳng nói với tôi gì cả mà đưa thẳng địa chỉ này, có lẽ lúc đó anh không tiện nhỉ?.... Ờ, tối rồi thì thôi. Phải rồi, tôi muốn mời cố nhân ăn bữa cơm, anh không có ý gì chứ? … Được, để tôi đưa cho cô ấy.”

Quan Hạo trả điện thoại cho Thảo Thảo, cô trầm mặt cầm lấy, giọng Thẩm Bị trong điện thoại truyền đến: “Thảo Thảo…” Lại bị nghẽn.

“Có chuyện gì thì về nhà rồi nói, em đang ở dưới lầu.”

“Ừ. Quan Hạo hỏi anh có để ý khi anh ta mời em bữa cơm không, anh nói không."

“Biết rồi. Em sẽ nói với anh ta.”

Đầu bên kia điện thoại lại rơi vào im lặng, sau đó…. “Được rồi.” Thẩm Bị cúp máy.

Thảo Thảo thở dài, cất điện thoại, rồi nhìn Quan Hạo.

Quan Hạo khẽ cong môi cười theo thói quen. Trước đây, Thảo Thảo rất thích nhìn Quan Hạo cười, nhưng giờ cô lại thấy tay mình dễ nhìn hơn.

Quan Hạo hỏi: “Sao, anh rất hân hạnh được mời em ăn tối đấy. Coi như báo đáp lần trước không từ mà biệt đi.”

Thảo Thảo nói: “Tôi không ăn tối. Giảm cân. Ngại quá.”

“Thì em đi cùng anh đi.” Giọng Quan Hạo khe khẽ, mang ý van nài.

Khóe mắt Thảo Thảo cay cay, giọng điệu và vẻ ấm áp ngọt ngào đó hợp lại giống như là chuyện của kiếp trước vậy!

Đúng vậy, hóa ra đã qua rồi. Quá khứ tồi tệ đã qua, đúng… đã qua hết rồi.

Thảo Thảo cúi đầu, bước vòng qua anh ta mà đi.

“Thảo Thảo!” Quan Hạo kéo cô lại, “Cho dù em ghét anh, nhưng anh… Chúng ta từng là vợ chồng, anh sẽ không hại em! Em tin anh một lần đi, Thẩm Bị… đừng thấy anh ta ngày thường tùy tiện thế, đều là giả vờ cả đấy. Anh ta là người mưu mô, hơn nữa làm việc và làm người đều… đều không theo lý lẽ. Tốt nhất em nên rời xa anh ta đi, anh ta sẽ hại em! Với lại, lần này anh ta đã gây ra tội, em biết không? Chuyện lần này liên lụy rất lớn, anh ta không nói với em đúng không?”

Thảo Thảo nhìn cánh tay mình, Quan Hạo giữ chặt khuỷu tay cô, gân xanh hiện ra rõ rệt. Cô cúi đầu nói: “Không cần kể, tôi biết rồi.”

Quan Hạo sững người, anh ta biết lòng dạ Thảo Thảo cứng như sắt đá, thế là từ từ buông tay, cười khẩy: “Đặng Thảo Thảo, em thật sự… thật sự tuyệt tình! Anh có đáng sợ thế không? Anh đặt tay lên ngực tự hỏi rằng, đều là anh sai sao? Chẳng lẽ em không có vấn đề ư? Anh hy vọng Bác Bác chết à? Mỗi năm đến sinh nhật Bác Bác, anh đều đến thăm con, còn em thì sao? Em đi được mấy lần? Dựa vào đâu mà em tin tưởng thằng khốn Thẩm Bị đó? Từ đầu đến cuối, anh đều thật lòng với em. Anh chưa từng nghĩ rằng mình sẽ sống với những ả đó, là bọn họ bám lấy anh! Thương nhân có ai không xã giao. Em không thấy chính em là người quá đáng nhất hay sao?” Quan Hạo càng lúc càng kích động, “Thảo Thảo, em nhìn kĩ đi, anh mới là người trân trọng em nhất!”

Thảo Thảo bị Quan Hạo lắc đến mức muốn nói chuyện, gắng sức chớp mắt, đợi anh ta nói xong mới nói: “Không cần thảo luận về chuyện này nữa. Đúng cũng được, sai cũng được, chẳng thay đổi được gì đâu.”

“Có thể thay đổi! Chúng ta có thể làm lại từ đầu, chúng ta vẫn còn cơ hội. Bác Bác sẽ quay về. Em nhớ không, con của chúng ta, Bác Bác đó. Nó sẽ làm con của chúng ta lần nữa.”

Tim Thảo Thảo như ngừng đập, trước mắt cô như có màn đen tối tăm, cô hít sâu vài cái mới từ tốn nói: “Anh lại nhắc đến Bác Bác, tôi…” Cô nghiến răng, lát sau mới nói được thành câu: “Bất kể là ai sai, nếu anh còn nhắc đến thằng bé nữa, thì đừng trách sao tôi giết mẹ anh!”

Quan Hạo sững sờ, Thảo Thảo run cầm cập, trừng lớn mắt. Trong màn đêm, đôi mắt đó giống như đôi mắt của thú mẹ nổi bão. Anh ta vô thức muốn nói vài câu giúp mẹ, nhưng vừa định mở miệng thì Thảo Thảo đã quát: “Im ngay! Là tôi sai, tôi nhận! Nhưng, nếu anh còn dám nhắc đến…” Cô không nói tiếp, Quan Hạo bị tiếng quát của cô làm giật mình lùi vài bước mới dừng lại.

Hai người kinh hoảng nhìn nhau - - - kinh sợ cùng khủng hoảng!

Quan Hạo hít sâu vài cái giọng nói mới bình thường trở lại, “Được rồi, anh không nhắc đến nữa.” Anh ta cố gắng điều hòa bầu không khí, Thảo Thảo cũng phối hợp kiềm chế cảm xúc của mình, “Chỉ nói đến chuyện của Thẩm Bị. Chuyện lần này e rằng sẽ không thoát được, anh có thể giúp anh ta. Nhưng anh không muốn để em chịu ảnh hưởng. Thảo Thảo, anh và Thẩm Bị đều là thương nhân, giúp hay không cũng không tránh khỏi chữ “lợi”. Nhưng em thì khác, anh không thể trơ mắt nhìn em bị hủy hoại!” Quan Hạo hít sâu một hơi: “Thảo Thảo, rời khỏi anh ta đi! Em rời khỏi anh ta, anh sẽ giúp ngay.”

Thảo Thảo ngẩng đầu nghiêm túc nhìn Quan Hạo rồi nói: “Quan Hạo, tuy tôi khờ khạo, nhưng không phải tôi không biết gì. Thế lực đứng sau chuyện này của Thẩm Bị rất vững, cho nên bất kể hai năm nay anh có phát triển mạnh mẽ cao sang cỡ nào, tôi cho rằng chuyện lần này và cả quan hệ liên lụy trong đó không phải là thứ anh có thể khống chế được, hơn nữa --- nếu anh cũng có liên quan trong đó thì sao?” Cô thản nhiên nói: “Còn chuyện giữa tôi và Thẩm Bị, tôi có thể nói rõ ràng với anh rằng, bất cứ lúc nào tôi cũng có thể rời khỏi anh ấy, cũng có thể đi theo một người nghèo rớt mồng tơi như anh ấy, thậm chí anh ấy có vào tù, tôi cũng đã chuẩn bị sẵn mọi thứ rồi.” Đôi mắt Thảo Thảo sáng long lanh, “Quan Hạo, anh mãi mãi cũng chẳng biết tôi cần gì! Đây mới là nguyên nhân khiến chúng ta chia tay. Nếu sớm hai năm, có lẽ tôi sẽ bị anh đả động, nhưng giờ anh đã kết hôn…” Cô nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay Quan Hạo, “Giờ lại đến nói với tôi cái gì mà làm lại từ đầu, tôi chỉ có thể cho rằng anh chứng nào tật nấy! Có chuyện gì thì anh tìm Thẩm Bị bàn bạc đi, tôi và anh không liên quan! Còn chuyện tối hôm đó, xin lỗi vì đã quấy rầy giấc ngủ của anh.”

Thảo Thảo lùi một bước, nhìn gương mặt cười cứng đờ của Quan Hạo: “Tôi không chỉ đần độn, mà còn bướng bỉnh. Đã thích người nào, vật nào thì sẽ không thay đổi! Điều này hẳn anh hiểu rõ.” Nói xong, cô quay người bước đi.

Bảo vệ vội đứng dậy, nhìn qua nhìn lại người bên ngoài và bên trong cổng!

Thảo Thảo về nhà mới nhận ra cả người mình toàn mồ hôi, cô mệt mỏi dựa vào tường thở hổn hển. Bật đèn, nhìn rèm cửa lay động bên cửa sổ, gió thu len vào cửa sổ thổi vào phòng. Như bị quỷ sứ xúi giục, cô chạy đến bên cửa sổ nhìn xuống dưới.

Thành phố được xanh hóa thành từng mảng, giữa màn đêm mông lung tạo thành khối đan xen giữa xám và đen. Dưới ánh đèn, đường hành lang nhàn nhạt và một góc xanh hóa hiện ra, yên tĩnh như bà lão khoác áo gai dày đang ngủ gật, có thể thấy quần chẽn cũ rích dưới áo gai. Chiếc xe giống như hộp diêm, đen trắng xám đan xen, ngay cả sắc đỏ cũng phủ một tầng u ám.

Tầm mắt Thảo Thảo dừng ở hộp diêm đen đang phực lửa, bên cạnh đó là điểm tròn nhỏ xíu. Đôi mắt cô thừ ra, căn lầu trước đây không cao, cũng không có hộp diêm xuất hiện, nhưng điểm tròn đó vẫn ngẩng đầu lên như thế, khi đó cô còn thấy được nụ cười và hàm trăng trắng tinh trên gương mặt ấy!

Xa rồi, giờ đã xa rồi.

Lầu đã cao, người cũng đã xa, lòng cũng càng xa!

Đột nhiên điểm tròn ấy giơ tay vẫy cô, cô vẫn còn thừ người thì người đó đã bước vào hộp diêm, bật đèn xe đánh lái rời khỏi.

Cô chưa kịp nghiền ngẫm ý nghĩa của cái vẫy tay đó thì tiếng điện thoại báo tin nhắn tới “ting ting…” Cô tưởng của Thẩm Bị, vội vàng mở ra xem ---

“Anh vẫn mãi yêu em, bất kể em tin hay không!”

Số điện thoại lạ nhưng lại rất quen, là của Quan Hạo.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi