NĂM THÁNG RỰC RỠ

Sáng sớm Thư Ngọc cầm vải dệt do A Mỗ xe sợi đến cửa tiệm may Chu Ký. Ông chủ Chu vừa thấy Thư Ngọc, khuôn mặt tươi cười như đóa hoa cúc.

“A Ngọc, bảng hiệu của Chu Ký nhờ cháu viết giúp chú Phúc nhé?”

“Vâng ạ.”

Ông chủ Chu đột nhiên mở to mắt ra vẻ thần bí: “Cho cháu xem thứ tốt.”

Thư Ngọc hoài nghi đi theo sau ông chủ Chu vào phòng may.

Bên trong còn có một cái phòng nhỏ, ở đó có một chiếc áo sườn xám màu xanh nhạt treo trên cái giá gỗ.

Thư Ngọc tiến về phía trước, vuốt ve vải sa tanh bóng loáng của sườn xám, cô không che dấu được sự yêu thích trong mắt mình.

Ông chủ Chu vui tươi hớn hở nói: “Thích không? Đây là chú Phúc đặc biệt may theo số đo của cháu, sinh nhật A Ngọc sắp đến rồi phải không?”

“Cảm ơn chú Phúc.” Thư Ngọc cười rất tươi.

“Cháu thử xem.”

Thư Ngọc đi thẳng đến phòng thử đồ.

Lúc Thư Ngọc ra khỏi phòng, ông chủ Chu liền tấm tắc khen ngợi: “Rất hợp với A Ngọc, áo này chỉ có cháu mặc mới đẹp như vậy.”

Đây quả thật là chiếc sườn xám xinh đẹp hiếm thấy, vải vóc không phải từ những tiệm dệt bình thường, ngay cả màu sắc và hoa văn vừa nhìn thấy liền biết xuất phát từ các bậc thầy. Vải vóc mềm mại sát người càng lộ ra vòng eo nhỏ nhắn tinh tế lả lướt của cô. Cô thả bím tóc xuống, tiện tay lấy một cây trâm gỗ búi tóc lên, trong nháy mắt dáng vẻ càng quyến rũ hơn. Quyến rũ mà không kiêu kỳ, cực kỳ giống một con cá linh động.

Cô đang ngắm nghía chính mình ở trong gương, cửa chính của Chu Kí đột nhiên bị đẩy ra từ bên ngoài. Cái đầu của Trình Du từ phía sau cửa ló vào, sau cô ta là Cô Mang.

Hai người nhìn trang phục của Thư Ngọc đều sửng sốt.

Trong con ngươi thật sâu của Cô Mang không chút nào che dấu sự kinh diễm. Thư Ngọc nhìn mắt anh, trong đầu bỗng dưng thốt ra một câu —— nữ vi duyệt kỷ giả dung (người con gái làm đẹp vì người mình yêu).

“Chị A Ngọc, thật xinh đẹp quá!” Tiếng kêu của Trình Du gọi ý chí của Thư Ngọc trở về, cô nghiêng đầu, ánh mắt đối diện với anh.

“Ông chủ, tôi cũng muốn một chiếc giống vậy.” Trình Du nói với ông chủ Chu.

“Trình tiểu thư, kiểu sườn xám này chỉ có một chiếc.” Ông chủ Chu cười xòa.

Trình Du nhướng mày: “Đặt làm cái khác, giá cả không thành vấn đề.”

“Trình tiểu thư, chiếc sườn xám này đặc biệt đặt trước, sẽ không có một cái khác. Huống hồ loại vải này, căn tiệm nhỏ bé của tôi chỉ có một khối, thật sự không có cách làm một cái khác nữa đâu.” Ông chủ Chu lộ vẻ mặt khó xử.

“Ông nói gì thế, chẳng lẽ Trình gia mua hàng hoá ở Chu Kí còn ít sao? Ông chủ Chu không phải coi Trình gia không ra gì chứ?”

“Việc này…” Ông chủ Chu không ngừng lau mồ hôi.

Giằng co một hồi, Thư Ngọc chậm rãi mở miệng: “Nếu Tiểu Du thích, chị đưa cái này cho em nhé.”

Ông chủ Chu kinh ngạc nhìn về phía Thư Ngọc: “A Ngọc à…”

Trình Du mở to mắt: “Cái này thật là xấu hổ.” Rồi cô ta quay đầu quát ông chủ Chu: “Còn không mau chọn một chiếc mới cho Đàm tiểu thư!” Cô ta cười hì hì nhìn lại Thư Ngọc: “Chị A Ngọc, chị tuỳ ý chọn lựa nhé, giá tiền cứ tính vào sổ của em.”

Thư Ngọc thản nhiên liếc một cái: “Không cần.” Dứt lời cô hướng về phòng thử đồ, chuẩn bị thay áo. Lúc này Cô Mang vẫn không nói gì lại mở miệng.

“Trình tiểu thư, chiếc sườn xám kia quá đơn điệu, cô xem cái này thế nào?”

Trình Du nhìn theo hướng ngón tay của Cô Mang, vỗ tay khen: “Ha, cái này đẹp. Ông chủ, lấy xuống cho tôi xem.”

Ông chủ Chu nhìn người làm một cái, anh ta lập tức đến tiếp đón Trình Du. Ông chủ Chu vội vàng thoát thân kéo Thư Ngọc ra ngoài, thấp giọng thúc giục: “Đi mau đi mau.”

Thư Ngọc ngẩn người: “Cháu còn chưa thay quần áo ạ.”

“Cứ mặc vậy trở về đi, bà cô nhỏ ở bên trong nếu lại nghĩ tới áo của cháu thì làm sao? Đi mau đi mau, lát nữa chú sai người đưa quần áo của cháu về nhà. Thay chú chào hỏi A Mỗ của cháu.”

Thư Ngọc dở khóc dở cười, đành phải mặc sườn xám trở về.

Khi đến đầu ngõ phía Nam, bỗng nhiên từ chỗ quẹo chạy ra một người, đâm đầu vào Thư Ngọc.

Lực va chạm mạnh mẽ khiến Thư Ngọc ngửa về phía sau, đôi chân vốn vững vàng giữ lại cơ thể, tiếc rằng sườn xám bó sát, cô đành phải cam chịu ngã về phía sau.

Nhưng người nọ nhanh tay lẹ mắt kéo cô lại.

Ổn định thân thể vượt qua nguy hiểm, cô thật không biết nên mắng hay là nên cảm ơn.

Người nọ mặc bộ âu phục màu trắng, lộ ra gương mặt rất trẻ tuổi.

Cô suy nghĩ một chút, quyết định không mắng cũng không cảm ơn, rồi xoay người bước đi.

“Này!” Người nọ kêu một tiếng ở phía sau cô.

Cô quay đầu lại, trong mắt tràn đầy nghi hoặc.

Người nọ bị cô nhìn đến lúng túng: “Không…không có việc gì…cô đi đi.”

Cô chịu đựng nỗi xung động muốn chửi ầm lên, cô không quay đầu lại mà rời đi.

Người nọ đứng tại chỗ, tay cầm cây trâm gỗ, khoé miệng cong lên.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi