NĂM THÁNG RỰC RỠ

Đáp ứng yêu cầu của ông chủ Chu, Thư Ngọc đến cửa tiệm Chu Ký viết chữ cho bảng hiệu.

Giấy Tuyên* trắng như tuyết, mực đã mài từ sớm, Thư Ngọc vung bút lên, “tiệm may Chu Ký” rõ ràng trên tờ giấy.

(*) Giấy “Tuyên” được làm ở vùng Tuyên thành tỉnh An Huy, do đó có tên là “Tuyên”. Nó do vỏ cây thanh đàn và rơm rạ tạo thành một loại giấy rất quý, bề mặt giấy mịn nhẵn, chất giấy mềm mại và dẻo dai, thấm mực đều đặn và có tính thấm nước mạnh. Vì là một loại giấy rất quý nên tử thời Đường đã trở nên rất nổi tiếng, do nó có hiệu quả đặc biệt đối thư pháp và hội hoạ Trung Quốc vì thế mà rất được các nhà tư pháp và hoạ sĩ nổi tiếng coi trọng.

Ông chủ Chu đang vui vẻ cầm giấy: “Chữ đẹp chữ đẹp.”

Đột nhiên Tề Tiểu Uyển xông vào: “Thư Ngọc, nhà chị cháy rồi!”

Trong đầu Thư Ngọc ầm một tiếng, A Mỗ còn ở trong nhà.

Cô tông cửa xông ra, điên cuồng chạy về nhà.

Ánh lửa hừng hực đỏ một góc trời, cư dân trong trấn vây quanh căn nhà lấy xô múc nước tạt vào.

Thư Ngọc bắt lấy một người hỏi: “Nhìn thấy A Mỗ của tôi không?” Người nọ lắc đầu. Cô lại hỏi người khác, vẫn là lắc đầu.

“Thư Ngọc, bình tĩnh.” Có người nắm vai cô.

Là Trình Khởi Phong.

Cậu ta dừng một chút, cuối cùng vẫn mở miệng một cách khó khăn: “A Mỗ ở bên trong, Cô tiên sinh cũng ở bên trong.”

“Cái gì?” Cô cực kỳ sợ hãi, “Cô Mang cũng ở bên trong?”

“Anh ta vừa nghe nói nhà cô cháy, không chút nghĩ ngợi liền xông vào.”

Cô bụm mặt ngồi xổm trên mặt đất. Một người là người thân nuôi dưỡng cô mười mấy năm trời, một người là người chồng thân thiết nhất trong cuộc sống của cô. Hai người thân nhất của cô vào lúc này ở trong biển lửa, không biết sống chết.

Ánh mắt cô trống rỗng nhìn căn nhà thiêu đốt, cô chậm rãi đứng lên, đi từng bước về phía căn nhà.

Trình Khởi Phong kinh hãi: “Cô muốn làm gì?” Cậu ta ngăn cô lại.

“Để tôi đi vào.”

“Bốp ——” Một cái tát vang dội trên mặt cô.

“Cô muốn tự tìm cái chết, cô không thấy có lỗi với A Mỗ, không thấy có lỗi với người kia từ Bắc Bình theo đuổi đến đây sao?” Cậu ta gằn từng tiếng, trái tim như dao cắt.

Cô ngồi xổm xuống khóc hu hu.

“Thư Ngọc, Thư Ngọc.” Tề Tiểu Uyển thở hồng hộc chạy tới: “Thư Ngọc chị đừng như vậy…”

Trình Du cũng đến, vẻ mặt không thể tin nổi: “Thầy Cô… Thầy Cô sao cũng ở bên trong?”

Cô ta quay đầu trừng mắt nhìn Thư Ngọc, điên cuồng quát lên: “Tại sao chị không ở bên trong? Tại sao tại sao?”

Trình Khởi Phong ôm lấy em gái: “Em nói bậy bạ gì đó?”

“Thư Ngọc, mau nhìn, có người đi ra!” Tề Tiểu Uyển cố sức lay chuyển Thư Ngọc.

Thư Ngọc mờ mịt ngẩng đầu, chỉ thấy trong ánh lửa có một người đàn ông thân hình gầy gò chậm rãi đi ra, trên lưng anh cõng một người.

Thư Ngọc giãy dụa đứng lên, lảo đảo chạy về phía anh.

Anh giao bà cụ trên lưng cho những người khác, rồi khẽ nói với cô: “Yên tâm, A Mỗ chỉ bất tỉnh thôi.”

Áo sơmi của anh bị khói hun đen, trên mặt cũng dính khói bụi. May mà anh hoàn hảo không bị tổn thương gì cả.

Cô rốt cuộc nhịn không được, ôm chặt cổ anh, sợ buông lỏng tay anh sẽ biến mất.

Anh không biết làm thế nào ngoài lau nước mắt của cô, tiếc rằng nước mắt càng ngày càng nhiều: “Vợ ơi, đừng khóc mà…”

Mọi người ở bên cạnh trợn mắt há mồm, không ai lên tiếng quấy rầy hai người đang ôm nhau. Tề Tiểu Uyển nhịn không được mở miệng: “Thư Ngọc, trên người Cô tiên sinh có thương tích.”

Lý trí của Thư Ngọc đã trở lại, cô vội buông tay ra, lo lắng hỏi: “Anh bị thương ở đâu?”

Cô Mang nở nụ cười: “Không sao.”

“Mau đi xử lý vết thương đi!” Cô nóng nảy.

Anh dang hai tay ôm lấy cô: “Không sao, thật sự không sao, em hãy yên tâm.”

Chập tối, A Mỗ tỉnh lại.

Thư Ngọc nắm tay A Mỗ, trong mắt ngấn lệ.

A Mỗ vỗ nhẹ tay Thư Ngọc, rồi bà ngẩng đầu nhìn Cô Mang, cười trông thật hiền từ: “Cảm ơn cậu, Thư Ngọc giao cho cậu tôi rất yên tâm.”

Thư Ngọc ngẩn ngơ, ánh mắt ngờ vực băn khoăn ở giữa hai người.

A Mỗ oán trách nói với Thư Ngọc: “Đừng nhìn nữa, A Mang đã sớm nói với vú. Đứa nhỏ này cũng thật là, con kết hôn rồi sao không nói cho A Mỗ biết.”

Thư Ngọc bừng tỉnh hiểu ra, hóa ra hôm sinh nhật, A Mỗ cố ý viện cớ hái trà suốt ngày không về, chính là muốn để lại không gian cho bọn họ hòa thuận.

Hốc mắt Thư Ngọc cay xè: “A Mỗ, lần này con trở về vốn dĩ muốn dẫn anh ấy tới gặp vú, kết quả…” Kết quả bọn họ cãi nhau.

Bỗng nhiên A Mỗ nghiêm mặt nói: “Ngọc, trước khi xảy ra hỏa hoạn hình như có người mò vào phòng con.”

Thư Ngọc ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn Cô Mang. Trong mắt anh là một mảnh thâm trầm.

Ra khỏi bệnh viện, Thư Ngọc mệt mỏi. Cô Mang dặn dò người lái xe tới đây.

Trấn Thanh Hà nhỏ bé chưa bao giờ thấy loại xe có rèm che xa hoa như vậy chạy trên đường, người qua đường không khỏi nhìn chăm chú nhiều lần.

“Nghỉ ngơi một lát, đêm nay tới chỗ anh.” Cô Mang vén những sợi tóc hơi rối của cô sang một bên.

Cô nghi ngờ, đi Trình gia? Đang muốn nói không thì anh lại mở miệng: “Không phải Trình gia, ở trấn Thanh Hà anh cũng có một căn nhà.”

Nhìn dáng vẻ kinh ngạc của cô, anh cười: “Anh đã mua từ lâu, định ngày nào đó cùng em trở về ở, rồi vú đến sống cùng, không ngờ lại có công dụng vào lúc này.”

Cô nép vào trong lòng anh, tìm một vị trí thoải mái rồi nhắm mắt lại.

Anh khẽ hôn lên mí mắt của cô, lấy tấm chăn đắp lên người cô.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi