NĂM THÁNG RỰC RỠ

Dạ Miêu mang khăn che mặt duyên dáng thướt tha đi về phía Cô Mang, dừng lại trước bàn của anh.

Trong lòng Thư Ngọc căng thẳng, nhưng không tiện mở miệng, chỉ đành lo lắng lại chẳng làm được gì.

Cô Mang vươn tay giơ lên chén rượu đã trống rỗng, thản nhiên nói: “Chén rượu đã đầy, không cần thêm nữa.” Câu nói ngắn gọn, ngăn cản Dạ Miêu.

Dạ Miêu cũng không bực bội, cô ta khom người đi tiếp.

Thư Ngọc thở dài nhẹ nhõm, nhìn thấy Dạ Miêu đi tới ghế cuối cùng, sau đó ngồi xuống cạnh Diêm Phong.

Diêm Phong từ đầu đến cuối không nhìn Dạ Miêu cái nào, cũng chẳng lên tiếng từ chối, giống như bên cạnh chỉ là không khí.

Nhưng còn chưa xong, lại thấy một mỹ nhân khác vô cùng lo lắng đi về phía Cô Mang, làn váy quá dài theo bước chân của người đó trông rất buồn cười.

Thư Ngọc nhíu mày, những người phụ nữ này sao cứ hướng sang đây mãi thế, cả bữa tiệc không còn đàn ông khác nữa ư?

Đang muốn nổi cáu, cô lại phát hiện mỹ nhân kia có chút kỳ lạ. Vóc dáng của mỹ nhân rất cao, cơ thể hơi cường tráng, nổi bật trong nhóm mỹ nhân nhỏ bé và yếu ớt. Mà đôi mắt kia lộ ra vẻ sốt ruột, nhìn thẳng Thư Ngọc.

Không nhìn Cô Mang, lại nhìn Thư Ngọc.

Thư Ngọc đang buồn bực, lại thoáng nhìn trên trán mỹ nhân cao to kia có một vết cào còn mới. Xem ra hình như là dấu vết cho chim cào trúng.

Trái tim Thư Ngọc đập mạnh, theo bản năng ôm chặt cánh tay Cô Mang.

“Sao thế?” Cô Mang nhìn cô hỏi.

Thư Ngọc cười mỉa: “Em thấy mỹ nhân kia bộ dạng không tệ, bảo cô ta sang đây hầu rượu được không?”

Cô Mang theo tầm mắt Thư Ngọc nhìn về phía mỹ nhân cường tráng che mặt, nói: “Không được.”

“Vì sao?” Thư Ngọc hơi lo lắng.

Cô Mang nhàn nhạt cất tiếng: “Vòng eo quá to.”

Thư Ngọc: “…”

Mỹ nhân kia còn chưa kịp tới trước bàn của Cô Mang thì đã bị một người thô lỗ có râu quai nón túm lấy cổ tay.

Thư Ngọc không khỏi nhẹ giọng hô lên: “Hạ…” Lại vội vàng im bặt, đồng thời chột dạ xoay mặt qua, cô không đành lòng nhìn đôi mắt nhỏ ngấn lệ của mỹ nhân kia.

Cô Mang nhìn Thư Ngọc, ung dung nói: “Em không cần lo lắng, cho dù anh ta bị lộ cũng không phải chuyện xấu.”

Huh? Thư Ngọc ngẩn ngơ.

“Bởi vì vị cảnh sát kia thích nam giới.” Cô Mang nói.

Thư Ngọc: “…”

Cô Mang bình tĩnh cầm chén rượu, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, tiếp theo liền nghiêng mặt hôn lên gò má Thư Ngọc: “Ôm anh.”

Lúc này Thư Ngọc mới lấy lại tinh thần, hai tay mềm mại trong phút chốc quấn lên cổ Cô Mang, cả người cũng dính sát.

Tâm trí Cô Mang rung động, bất đắc dĩ thì thầm với Thư Ngọc: “Chỉ giả vờ thôi em lại ra sức diễn như vậy, coi chừng anh diễn giả làm thật.”

Đôi mắt Thư Ngọc bên ngoài khăn che mặt vẫn xinh đẹp, nhưng bàn tay khi chuyển qua vai Cô Mang lại véo mạnh một cái.

“Ss ——” Cô Mang chịu đau.

“Như vậy được chứ.” Thư Ngọc mặt không biểu cảm.

Cô Mang mỉm cười: “Em thế mà xuống tay thật à.”

“Nếu Cô tiên sinh thích cô gái này, cô ta là của ngài.” Giọng nói thờ ơ của Trương cảnh ti vang lên.

Cô Mang đang chờ những lời này: “Cám ơn.”

“Cô tiên sinh, lúc trước có chút hiểu lầm chưa được giải quyết, hiện giờ tôi đã có manh mối, cũng biết được có xảo trá bên trong. Cô tiên sinh có muốn cùng tôi đến một chỗ cùng nhau giải quyết câu đố này không?” Trương cảnh ti chà hai bàn tay.

Cô Mang nhíu mày, ra vẻ suy nghĩ nghiêm túc. Sau một lúc lâu, anh thoải mái đáp: “Được, vậy tôi cùng anh Trương đi một chuyến.” Anh quay đầu nhìn Thư Ngọc, trong mắt toát ra vẻ mập mờ: “Nhưng mà, làm phiền cô gái này đến xe tôi ngồi chờ.” Dứt lời, cánh tay anh vòng qua eo Thư Ngọc, làm ra bộ dạng háo sắc.

Thư Ngọc cảm thấy vô cùng lo lắng, nhưng không lộ tí nào trên mặt, cô đứng dậy đi theo sĩ quan phụ tá của Cô Mang rời khỏi bữa tiệc.

Xe của Cô Mang đậu dưới tàng cây đa bên ngoài Trương trạch.

Sĩ quan phụ tá mở cửa xe, cung kính nói với Thư Ngọc: “Phu nhân, mời lên xe. Tiên sinh sẽ nhanh chóng trở về.”

Sĩ quan phụ tá đã đi theo Cô Mang mấy năm, đương nhiên từng gặp Thư Ngọc, khi ở trong tiệc cũng nhận ra thân phận của cô.

Thư Ngọc gật đầu, ngồi vào ghế sau.

Sĩ quan phụ tá nghiêng người ngồi vào ghế lái, sau đó khởi động xe.

Thư Ngọc ngạc nhiên: “Không đợi Cô Mang cùng đi sao?”

Sĩ quan phụ tá đáp: “Trước khi tới tiên sinh đã dặn dò, đêm nay nhiệm vụ của tôi là đưa phu nhân rời khỏi. Tiên sinh có người khác tiếp ứng.”

Thư Ngọc kinh ngạc nói không ra lời. Thì ra anh đã chuẩn bị kế hoạch từ trước, nếu cô lưu lại bữa tiệc này thì phải do thân tín của anh đích thân đưa cô đi.

Cô nhíu mày nhìn Trương trạch, cuối cùng chẳng nói gì.

Đột nhiên trong bóng cây bên cạnh thình lình nhảy ra một người. Người kia không quan tâm bị xe sắp chạy đụng vào, phịch một tiếng va vào cửa xe của Thư Ngọc.

Sĩ quan phụ tá nhăn nhó mặt mũi, nhanh chóng đạp thắng xe.

Sắc mặt Thư Ngọc tái nhợt: “Đụng người rồi?”

Sĩ quan phụ tá đáp: “Phu nhân, cô ở trên xe đừng cử động, tôi xuống xe nhìn xem.” Dứt lời anh ta đẩy cửa ra.

Ai ngờ người kia như ma quỷ nhanh chóng bám lấy thân xe, kêu to thảm thiết với người trong xe: “Cứu cứu tôi với, xin hãy cứu tôi cứu tôi! Tôi biết tất cả bí mật của Trương Hàn Sinh, tôi sẽ nói ra hết, van xin các người cứu tôi…”

Thư Ngọc ngạc nhiên, trông thấy vợ cả của Trương cảnh ti tóc tai rối bù, giống như ma quỷ, đang run rẩy nửa quỳ trên mặt đất.

Sĩ quan phụ tá lạnh lùng túm lấy Trương phu nhân đứng lên.

Thư Ngọc cau mày hỏi: “Bà biết những gì?”

Trương phu nhân dường như tìm được cứu tinh, mở miệng kể lể: “Trương Hàn Sinh không phải là người, hắn chỉ nhìn trúng tiền tài của nhà tôi, hắn hại hết cha tôi, nuốt chửng tất cả tài sản của gia đình tôi, hắn đối với tôi như vậy… Hắn lại còn liên kết với con hồ ly tinh kia đối với tôi như vậy…”

Thư Ngọc lạnh lùng nói: “Tôi không rảnh nghe những lời vô nghĩa của bà.”

Trương phu nhân ngẩn người, lúc này tìm về một chút ý chí: “Tôi muốn báo án, Trương Hàn Sinh là gián điệp.”

Thư Ngọc nhíu mày: “Bà dựa vào đâu mà nói như vậy?”

Trương phu nhân bỗng nhiên nhếch miệng cười: “Hắn thu thập tình báo của cục cảnh sát Nam Kinh cho một người nào đó, những người đó đặt tai mắt vào bên cạnh hắn, chính là con ả dâm loạn Diệp Miêu Nhi kia. Hắn và con ả đó là tai mắt của nhau, bí mật hợp tác không biết chuyển đi bao nhiêu tình báo. Nếu không phải tôi giết chết con ả dâm loạn kia thì hoàn toàn không biết bọn chúng có hoạt động như vậy.”

“Bà xác định Diệp Miêu Nhi đã chết?” Thư Ngọc đột nhiên hỏi.

Trương phu nhân nói: “Tôi chắc chắn, ruột cũng lôi ra, chẳng còn chút hơi thở.”

Trong lòng Thư Ngọc chợt lạnh, vậy thì xem ra Dạ Miêu không phải Diệp Miêu Nhi. Cô nói tiếp: “Bà có biết Trương Hàn Sinh đang thu thập tình báo cho ai không?”

Trương phu nhân sửng sốt, sau một lúc lâu nói: “Tôi không biết người kia tên gì, bọn chúng đều gọi hắn là ‘đại nhân’.”

Đại nhân? Thư Ngọc thầm nghĩ. Hiện giờ là thời buổi dân chủ, còn có ai tự xưng là “Đại nhân”?

“Những lời của bà hoàn toàn không có chứng cứ.” Thư Ngọc hắt chậu nước lạnh vào Trương phu nhân.

Trương phu nhân lại cười khanh khách: “Chứng cứ? Tôi có. Lúc giết chết Diệp Miêu Nhi, tôi vô tình lấy được một phần tình báo mà ả ta muốn chuyển ra ngoài.”

Thư Ngọc nhíu mày: “Phần tình báo kia ở đâu?”

Trương phu nhân liếm môi: “Tình báo hiện tại không ở trên người tôi. Nếu các người có thể bảo đảm sự an toàn của tôi, tôi sẽ giao phần tình báo kia cho các người.” Dừng một chút, bà ta lại nói: “Tôi muốn các người chuẩn bị cho tôi một thân phận mới, một khoản tiền, còn có giấy tờ xuất ngoại.”

“Được.” Thư Ngọc gật đầu, “Những giấy tờ đó nửa canh giờ sau sẽ đưa đến tay bà, bây giờ hãy dẫn chúng tôi đi xem tình báo.”

Trương phu nhân lại lắc đầu: “Tôi không có ngốc, chờ có giấy tờ rồi, một tay giao giấy tờ, một tay giao tình báo.”

“Chúng tôi làm sao biết tình báo của bà là thật hay giả?” Thư Ngọc cau mày.

Trương phu nhân đáp: “Tôi không cần thiết lừa gạt các người. Mạng của tôi đã nằm trong tay các người, nếu tình báo là giả, dựa vào năng lực của các người, các người có thể bắt tôi về.”

“Tôi đi về thu xếp đồ đạc trước, nửa canh giờ sau gặp tại đây.” Trương phu nhân lảo đảo chạy về phía Thiên Môn.

“Phu nhân?” Sĩ quan phụ tá nhìn Thư Ngọc hỏi ý kiến.

Thư Ngọc nói: “Chuẩn bị giấy tờ cho bà ta.”

***

Thiên Môn thông với căn phòng tây sương, Trương phu nhân bước cẩn thận đi qua khu vườn, vất vả mới tới tây sương hoang vắng.

Bà ta đi một vòng lớn, tránh tất cả đầy tớ trên đường, chắc là không ai đi qua đây.

Bà ta hơi thổ hổn hển, mở khóa cửa phòng. Trước mặt có mùi bụi bặm, khiến bà ta bị sặc mà ho mấy tiếng.

Tiếng ho hình như kinh động cái gì trong phòng. Có tiếng lục lọi truyền tới, phá vỡ sự yên tĩnh trong phòng.

Bà ta châm một ngọn nến, chậm rãi đi vào trong, vừa đi vừa thấp giọng nói lải nhải: “Ngoan, nghe lời, phát ra tiếng đi, coi chừng ngọn nến trong tay ta.”

Âm thanh kia trong nháy mắt bình tĩnh lại.

Thình lình, cửa phòng vốn đã đóng lại bị gió đêm thổi mở tung. Bà ta theo bản năng ngoảnh đầu lại, bị một bóng người mờ ảo hù dọa đến nỗi rớt nửa cái mạng.

Đó là bóng dáng của một người phụ nữ, mặc váy mỏng, mang khăn che mặt. Nhưng mà phía dưới làn váy lộ ra đôi giày cao gót kiểu phương Tây, khảm một vòng đá, tia sáng yếu ớt dưới ánh trăng càng có vẻ lạnh lùng.

Không người nào quen thuộc đôi giày này bằng bà ta.

“Tôi nói làm sao tìm mãi ở chỗ Trương Hàn Sinh lại không tìm được, hóa ra bị bà giấu đi rồi.” Âm thanh của người phụ nữ êm ái, “Bà cứ hết lần này tới lần khác đụng vào họng súng của tôi, có lẽ bà cũng giống như hai tên cảnh sát kia không sợ chết nhỉ.”

Ngọn nến màu đỏ đột nhiên rớt xuống đất, sau khi lăn hai vòng, ánh nến hoàn toàn dập tắt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi