NĂM THÁNG RỰC RỠ

Sương phòng khách, Đại uyên ương thiên.

Hàn Kình bắt chéo chân, thờ ơ nhìn Mục Nhã Bác ngồi một bên.

“Ý của anh tôi không hiểu cho lắm.” Hàn Kình nhướn mày, “Anh là môn sinh của vị đại nhân kia, nhưng anh lại bằng lòng đưa bản đồ trong tay các người cho chúng tôi xem. Anh làm vậy, đại nhân nhà anh đồng ý sao?”

Mục Nhã Bác cười cười: “Ý tôi là cùng chia sẻ. Tôi đưa bản vẽ chúng tôi có cho các người, tiên sinh cũng đem manh mối mà các người tìm được nói cho tôi biết. Như vậy, hai bên đều tiết kiệm công sức, không tốt sao? Tôi nghĩ, đây cũng là điều đại nhân mong muốn.”

Hàn Kình cười nhạo một tiếng: “Tôi coi như hiểu rồi. Đại nhân các người muốn đến lăng mộ kia phải không?”

Mục Nhã Bác cười, không trả lời đúng sai.

“Các người muốn đến đó làm gì?” Hàn Kình hỏi.

Mục Nhã Bác đáp: “Đại nhân muốn làm gì tôi cũng không rõ.”

Hàn Kình hừ lạnh một tiếng: “Anh nói muốn hợp tác, nhưng thành ý của anh không đủ chút nào. Muốn đến lăng mộ là đại nhân các người, chúng tôi không có hứng thú với nơi đó. Hợp tác hay không cũng chẳng quan trọng.”

“Hàn tiên sinh, nếu các vị cảm thấy việc lăng mộ không hề có liên quan đến các vị, thì tại sao không đưa bản vẽ cho chúng tôi?” Mục Nhã Bác ôn hòa nói, “Nếu Hàn tiên sinh bằng lòng giao ra bản vẽ, tiền công đương nhiên không hề ít.”

“Muốn mua chuộc tôi?” Hàn Kình bỗng nở nụ cười, “Chuyện này, tôi không thể làm chủ.”

“Hàn tiên sinh làm việc, còn phải hỏi ý của Cô tiên sinh sao?” Mục Nhã Bác làm như vô tình nói.

Hàn Kình cười càng sảng khoái: “Bản lĩnh châm ngòi ly gián của anh còn tốt hơn cái cô Gia Tuệ kia nhiều. Nhưng mà,” dừng một chút, âm thanh của anh ta lạnh thêm vài phần, “Tôi ghét nhất người khác dùng thủ đoạn trước mặt tôi.”

Mục Nhã Bác tỏ vẻ vô tội: “Tôi không hiểu tiên sinh đang nói cái gì.”

Hàn Kình khoát tay: “Tôi không có lòng kiên nhẫn cứ luẩn quẩn mãi về vấn đề này, anh muốn hợp tác thì tìm Cô Mang bàn bạc đi.” Dứt lời anh ta châm điếu thuốc, híp mắt hút một hơi.

Mục Nhã Bác cười lịch thiệp: “Hàn tiên sinh có lẽ đã hiểu lầm rồi. Ý tôi là muốn hợp tác cùng Hàn tiên sinh.”

Bàn tay cầm điếu thuốc của Hàn Kình hơi khựng lại.

Mục Nhã Bác nói tiếp: “Tôi có thể lấy được bản đồ trong tay đại nhân giao cho tiên sinh, tương tự, tiên sinh cũng có thể lấy ra bản vẽ từ trong tay Cô tiên sinh. Trao đổi như thế, hai phía không phải có được tin tức trọn vẹn sao?”

Hàn Kình khẩy tàn thuốc: “Ý anh là, anh giấu đại nhân các người, tôi giấu lưng Cô Mang, chúng ta âm thầm giao dịch với nhau, cuối cùng hai bên đều được lợi ích?”

“Hàn tiên sinh cảm thấy thế nào?” Mục Nhã Bác nhìn thẳng đôi mắt chim ưng của Hàn Kình.

Hàn Kình nở nụ cười: “Xem ra lăng mộ này thật sự rất quan trọng đối với các người.”

Mục Nhã Bác sửng sốt.

“Tôi có thể cân nhắc suy nghĩ.” Hàn Kình cong khóe môi, “Đúng lúc, anh cũng thừa dịp này mà suy nghĩ cho kỹ, có thật sự định làm như vậy không.”

Mục Nhã Bác đứng lên: “Có câu hứa hẹn này của Hàn tiên sinh, tôi yên tâm rồi.” Dứt lời anh ta cầm mũ và áo khoác, hơi khom lưng nói, “Như vậy, tôi cáo từ trước.”

Đợi sau khi Mục Nhã Bác rời khỏi, Hàn Kình dập tắt tàn thuốc, đi tới sương phòng khác của Gia Tuệ.

Tay vừa chạm vào cửa, anh ta liền phát giác điểm bất thường.

Anh ta đá văng cửa phòng, bên trong trống trơn, không một bóng người.

Căn phòng này đã vậy, phòng kế tiếp cũng thế. Nhóm người Gia Tuệ nhân lúc anh ta trò chuyện cùng Mục Nhã Bác đã biến mất.

Ngay cả Mục Nhã Bác cũng không biết tung tích.

Hàn Kình nổi giận nện một quyền lên mặt tường. Tên nhóc kia dám dùng thủ đoạn chơi anh ta.

Đột nhiên, tầm mắt Hàn Kình dừng lại tờ giấy mỏng nằm trên bàn tròn. Tờ giấy đặt dưới một tách trà nhỏ, nước trà loạng choạng, sắp sửa tràn ra.

Anh ta đến gần bàn tròn, vươn tay lấy tờ giấy mỏng kia.

Trên tờ giấy, nét chữ bút máy màu đen lưu loát:

Âm thầm đợi tin tốt từ Hàn tiên sinh.

Hàn Kình đang muốn hừ một tiếng thì trông thấy bàn tròn kia lung lay bởi vì áp lực của bàn tay anh ta, nước trà trong tách chảy ra ngoài.

Giọt nước bắn vào tờ giấy, tờ giấy mỏng manh mau chóng tan rã, trong phút chốc chợt tan biến không còn một mảnh.

Hàn Kình cười lạnh. Giỏi, giỏi lắm, ngay cả chút dấu vết cũng không để lại.

Muốn mưu cầu lợi ích từ anh ta, lại còn có tâm địa gian xảo giở trò như vậy. Hay, hay lắm.

Hàn Kình híp mắt. Nếu Gia Tuệ rút khỏi Uyên ương thiên, thế thì vị đại nhân ở Tiểu uyên ương thiên cũng nên xuống rồi.

Ngoài cửa sổ, tuyết đã ngừng rơi. Đại uyên ương thiên vốn đầy sương mù rốt cuộc lộ ra bầu trời sáng sủa.

Nhóm người Cô Mang cũng nên trở lại rồi.

Hàn Kình bĩu môi, Cô Mang tốt nhất đừng dễ dàng thả tên quý tộc Mãn Thanh kia đi.

Tiểu uyên ương thiên, trong khu rừng cách xa ngôi chùa, Abel và Cô Mang chọn chỗ đất bằng đào một cái hố.

Giang Nam ôm Gia Đại lạnh như băng đặt vào trong hố.

“Cứ thế mà chôn cô ấy ở đây sao?” Thư Ngọc cắn môi, “Không có tấm bia gì à?”

Cô Mang nhướn mày: “Đây là địa bàn nhà Phật, tự mình lập mộ thì thôi, em còn muốn khắc bia đá dạng gì đây?”

Thư Ngọc nghẹn lời.

Cô gái Nhật xinh xắn đơn thuần này sẽ vĩnh viễn ngủ yên ở đây. Không có mộ bia, không có tên họ, thậm chí tại mảnh đất này, không có người nhà của cô ta.

Thư Ngọc bỗng nhiên nghĩ tới ước nguyện của Gia Đại.

Cô ta nói, hy vọng trận tuyết này đừng ngừng lại, để cô ta và Tú Minh Quân ở lại đây thật lâu.

Hiện giờ, Gia Đại phải vĩnh viễn ở lại chỗ này, còn Lễ Cung Tú Minh thì không biết ở đâu.

Đức Phật lắng nghe lời cầu nguyện của cô ta, nhưng chỉ cho phép một nửa nguyện vọng trở thành sự thật.

Tạo hóa trêu người.

“Được rồi.” Cô Mang lấp xong miếng đất cuối cùng.

Thư Ngọc đi qua, nắm cánh tay Cô Mang.

Hai người có thể yêu nhau, có thể đi cùng nhau, thật sự không dễ dàng chút nào.

Cô Mang cúi đầu nhìn cô, anh bỗng nhiên cười vỗ đầu cô: “Đi thôi, xuống núi.”

Abel đã sớm sải bước đi rất xa: “Mau lên mau lên, bị nhốt ở đây tôi sắp không chịu nổi rồi.”

“Các người đi trước đi.” Giang Nam nói, “Tôi còn phải đợi bạn đồng hành của tôi.”

Thư Ngọc hiểu rõ, Giang Nam muốn trở về cùng Dạ Thập Tam.

Nhưng có lẽ Giang Nam định ở lại đây để tìm tung tích của Lễ Cung Tú Minh.

Lý do Giang Nam ở lại là gì, cô không quan tâm. Trước lúc chia tay, cô gật đầu với Giang Nam: “Bảo trọng.”

Giang Nam hơi gật đầu, lập tức xoay người.

Bóng dáng đỏ thẫm kia dần biến mất trong núi tuyết.

“Đừng nhìn nữa, đi thôi.” Cô Mang lạnh lùng lên tiếng.

Thư Ngọc thu lại tầm mắt, dời ánh mắt sang phía anh: “Về nhà rồi, em phải thẩm tra anh kỹ càng.”

Cô Mang theo bản năng run run, bất đắc dĩ nói: “Cả trái tim anh đều lấy ra cho em xem, em còn thẩm tra gì nữa?”

Thư Ngọc hừ một tiếng: “Lời ngon tiếng ngọt, không gian tức là đạo. Em phải tra hỏi nhiều hơn nữa.”

“Ồ…” Cô Mang duỗi cánh tay ra ôm cô vào lòng, “Được, về nhà em muốn tra hỏi thế nào cũng được hết. Trời lạnh vậy, tốt nhất là tra hỏi trong chăn.”

Thư Ngọc nện một quyền trên ngực anh, thoát khỏi vòng ôm của anh mà đi về phía Abel.

Cô Mang cảm thấy lồng ngực trống trải, anh ngẩng đầu, đã thấy người con gái của mình đang sóng vai cười đùa cùng Abel.

Haiz. Anh nhíu mày, thở dài một hơi, thầm nghĩ rằng, quả nhiên vẫn nên “kim ốc tàng kiều”.

Anh vừa thở dài, vừa chầm chậm đi về phía hai người kia.

Vùng đất khôi phục lại sự yên tĩnh, thỉnh thoảng có làn gió thổi qua, khiến bọt tuyết đọng trên cây tuôn rơi.

Trong giây lát, trong núi rừng có tiếng bước chân.

Chủ nhân của âm thanh đó mặc trường bào trắng, chầm chậm đi tới gò tuyết không mộ bia.

Hắn đứng tại chỗ một lúc, sau đó khom lưng vuốt ve gò tuyết trên mặt đất.

Bỗng nhiên, đầu ngón tay hắn khựng lại, bẻ gãy một nhánh cây ở bên cạnh, nhẹ nhàng đặt trên gò tuyết.

Một con chim to lông trắng vỗ cánh đậu trên đầu vai hắn, rất thân thiết mổ vành tai hắn.

“Đi thôi, chúng ta cũng nên trở về.” Hắn cười nói với con chim.

Tiếng bước chân xa dần. Núi rừng trở về tĩnh lặng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi