NĂM THÁNG RỰC RỠ

Chiếc đồng hồ gỗ cũ kỹ gõ mười hai tiếng cạch cạch, tiếng pháo vang đầy phố lớn hẻm nhỏ, ngay cả sân sau yên tĩnh tại Cô trạch cũng có thể loáng thoáng nghe được sự náo nhiệt đến từ bên ngoài.

Thư Ngọc mặc chiếc áo khoác lớn, mang đôi giày bốt bằng da, cô đứng ở cửa hiên đợi Abel vẫn còn lề mề.

Hàn Kình cau mày quát Abel: “Đừng ăn nữa, trở về rồi ăn, không ai giành với anh đâu!”

Abel nhét củ lạc cuối cùng vào miệng, lẩm bẩm trả lời một câu, không ai hiểu được anh ta nói gì.

Cô Mang từ phòng trong đi ra, cầm một chiếc mũ len mềm mại trong tay, rồi đội trên đầu Thư Ngọc, nhất thời mấy sợi tóc của cô vểnh lên từ kẽ hở của vành mũ.

“Không thể đội cái mũ này!” Thư Ngọc hô to, “Làm hư mất kiểu tóc!”

Cô Mang không quan tâm, anh càng đè vành mũ thấp hơn: “Cái mũ này ấm lắm.”

Abel nhai xong củ lạc cuối cùng, anh ta cực kỳ hứng thú chạy tới, vừa thấy mũ của Thư Ngọc, anh ta liền khen ngay: “Đẹp mà, giống y như mũ của tôi.” Dứt lời anh ta chỉ chỉ vào chiếc mũ nỉ nhăn nhúm trên đầu mình.

Thư Ngọc vừa nghe liền muốn tháo cái mũ xuống ngay, thế nhưng sức lực không bằng Cô Mang, làm thế nào cũng không tháo xuống được.

Hàn Kình ở bên cạnh xem kịch vui cười ha ha: “Cô phu nhân, nếu cô thích mũ, ngày khác đến cửa hàng của Hàn gia chọn miễn phí, hôm nay đừng so đo, còn so đo nữa là mặt trời mọc đó.”

Một câu thành công khiến Thư Ngọc dừng tay.

Đêm giao thừa Uyên ương thiên, mặt trời mọc không thể vào Tiểu uyên ương thiên.

Thư Ngọc mau chóng hối thúc Cô Mang: “Anh chạy nhanh lên đi, nếu muộn chỉ có thể ở lại Đại uyên ương thiên, không thể vào Tiểu uyên ương thiên.”

Cô Mang nhíu mày: “Mũ.”

Thư Ngọc hạ quyết tâm: “Đội mà đội mà!”

Lúc này Cô Mang mới nghe lời đi làm tài xế xe.

Xe xoay chuyển mấy vòng, ra khỏi nội thành, cuối cùng dừng tại một động thiên nhỏ.

Trên đường núi xe cộ chen chúc nhau, xem ra năm nay vẫn có nhiều người muốn lên Uyên ương thiên cầu phúc.

Bậc đá eo hẹp trên đường được quét dọn sạch sẽ, tô điểm trong cảnh tuyết, tựa như một chiếc dây lưng màu đen nối thẳng lên thang trời.

Một hàng bốn người bỏ lại xe, theo bậc đá dài đi lên trên.

Bầu trời vẫn u ám, thỉnh thoảng có vài hạt tuyết tung bay.

Núi rừng vô cùng tĩnh lặng, tiếng bước chân động đến tuyết đọng trên nhánh cây. Cục tuyết tuôn rơi xuống đất, từng cái từng cái đúng lúc rơi trên đầu Thư Ngọc, may mà có chiếc mũ làm vật chắn, nếu không cả đầu sẽ bị ẩm ướt.

Hàn Kình cười: “Cô phu nhân, những cục tuyết này rất thích cô đó.”

Thư Ngọc không đáp lại anh ta, cô nhích sang bên cạnh Cô Mang, nhỏ giọng nói: “May mà có mũ của anh.” Giọng điệu hơi ngượng ngùng.

Cô Mang không để ý, anh giơ tay phủi xuống bọt tuyết rơi rớt trên hàng lông mày của cô, nói: “Nhìn đường cho kỹ, coi chừng trượt ——”

Vừa dứt lời, đế giày Thư Ngọc đúng lúc trượt một cái.

Cô Mang thở dài một tiếng, nắm chặt tay Thư Ngọc: “Đi theo anh.”

Bỗng nhiên trên đầu vang lên tiếng phành phạch, từng cục tuyết lớn từ nhánh cây rơi xuống.

Abel hô lên: “Nhìn kìa! Con chim to quá!”

Thư Ngọc ngẩng đầu, trông thấy một con chim khổng lồ màu trắng vụt qua màn trời u ám.

Đây là…cú đại bàng?

Cú đại bàng lông trắng?

Cô Mang cũng sửng sốt, anh ngước mắt liếc nhìn Hàn Kình, Hàn Kình cũng đang quay đầu nhìn anh, ánh mắt chợt tối sầm lại.

Chỉ có mình Abel vui mừng khôn xiết: “Con chim này đẹp thật! Tôi có thể bắt về phòng thí nghiệm giải phẫu không nhỉ? Làm thành vật xét nghiệm cũng được!”

Thư Ngọc đắn đo nói với Cô Mang: “Em không nhớ trụ trì trên núi đã từng nuôi cú đại bàng.” Huống chi là cú đại bàng lông trắng hiếm thấy như vậy.

Không phải đến từ ngôi chùa, mà là của người khách.

Cô Mang nắm tay cô thật chặt, cười nói: “Chẳng qua chỉ là một con cú mèo, xem em khẩn trương kìa, không xa phía trước chính là Đại uyên ương thiên.”

Sắc mặt Thư Ngọc dịu xuống, ngẩng đầu nhìn về phía trước.

Một ngàn một trăm tám mươi ba bậc đá, nên tới Đại uyên ương thiên rồi.

Phía cuối bậc đá là một nền đất yên tĩnh rộng rãi. Nền đất dựa vào thế núi, xây dựng năm tòa miếu thờ. Một tòa chính điện, hai gian tả hữu từng cái bảo vệ hai tòa thiên điện.

Khách đến dâng hương lần lượt đi vào thiên điện từ sớm. Nhóm người Thư Ngọc được một lão chủ trì dẫn đường, vòng qua thiên điện đi thẳng vào chính điện.

Hành lang Phật đường uốn khúc, cách vài bước đều treo chuông Phật, trong cơn gió đêm tiếng leng keng lách cách vang lên không ngừng. Làn gió mang đến vài tiếng âm Phật, quanh đi quẩn lại, lẩn quẩn giữa núi, tựa như lan tỏa mà cũng như không phải.

Lão chủ trì nói: “Cô tiên sinh đến sớm, đằng trước còn có một vị khách. Mời các vị ở đây chờ một lát.”

Bên trong chính điện chia ra các gian nhỏ, lão chủ trì đưa bọn họ đến một gian ở gần phía Đông nhất.

Hoàn cảnh tại đông sương lịch sự tao nhã, bầu không khí hài hòa tốt lành, rất hợp ý Thư Ngọc. Nhưng giờ phút này, cô đã có chút sốt ruột: “Sư phụ, chúng tôi muốn vào Tiểu uyên ương thiên, có chậm trễ không ạ?”

Lão chủ trì khom lưng: “Nếu có duyên, trước khi mặt trời mọc thí chủ tự nhiên có thể đến Tiểu uyên ương thiên.” Dứt lời lão chủ trì để lại ngọn đèn, rồi đóng cửa lui ra ngoài.

Hàn Kình khẽ cười nhạo: “Cái gì duyên phận hay không duyên phận, duyên phận là phải do tự mình nắm lấy. Nếu cô muốn lên Tiểu uyên ương thiên, đi thì đi thôi, lại chẳng có ai ngăn cản cô lên đường, làm gì phải ở đây chờ người khách phiền toái kia chứ?”

Thư Ngọc không biết nói gì, nhưng nghĩ đến tính tình buông thả của Hàn Kình, cô lại có phần bất đắc dĩ: “Ở địa bàn nhà Phật, dù sao anh cũng nên lễ độ một chút đi.”

Cô Mang mỉm cười: “Nếu anh ta biết cái gì là lễ độ thì sẽ không đeo thánh giá đến chùa chiền.”

Thư Ngọc nhìn kỹ lại, quả thực trông thấy cây thánh giá màu đồng chưa từng rời khỏi người bên trong áo khoác ngoài của Hàn Kình, cô nhất thời không biết nói gì.

Thật là không biết kiêng dè, chẳng để vật nào vào mắt cả.

Gió đêm cuốn theo hạt tuyết thổi vào chấn song cửa sổ mở ra một nửa, Thư Ngọc không vội vã đóng cửa, cô chống cằm ngắm nhìn sương mù cùng với cây tùng bách khoác lên nửa bộ áo tuyết.

Cảnh núi mông lung u tối, trong màn tuyết trắng điểm chút màu lục.

Phong cảnh xinh đẹp.

Lúc ngây người, Thư Ngọc dường như nhìn thấy dưới cây tùng bách thấp thoáng có người đứng đó, trường bào màu trắng, hòa hợp cùng màu tuyết.

Chớp mắt một cái, bóng dáng người kia đã chẳng thấy đâu.

Trong không gian tĩnh lặng, đột nhiên chiếc chuông tại hành lang vang lên.

Leng keng lách cách như hố không hồi âm, Thư Ngọc giật mình, quay đầu nhìn hành lang uốn khúc, cô lắng nghe tiếng Cô Mang nói: “Vị khách đến trước chúng ta một bước có lẽ đã ra rồi.”

Đang nói, có vài người từ cuối hành lang quẹo ra, từ từ hướng đến gần đông sương. Người dẫn đầu mặc trường bào trắng, thân hình cao ngất, dáng dấp di chuyển tựa như nước chảy mây trôi, rất có phong cách cổ xưa.

Tuy nhiên vì cách quá xa, Thư Ngọc không thấy rõ mặt mũi của người kia, cô không khỏi theo bản năng híp mắt nhìn kỹ.

Bỗng dưng trong hư không có tiếng vỗ cánh, trong màn trời tối tăm bỗng nhiên bay xuống một con chim to lông trắng. Con chim đó vừa bay vào sân liền giảm tốc độ, không nhanh không chậm đậu trên cánh tay của người mặc áo trắng đang vươn ra.

Thư Ngọc sửng sốt, ngước mắt nhìn Cô Mang. Cô Mang đang cúi đầu chăm chú nhìn khăn quàng cổ của cô, không hề có hứng thú nhìn người đi trong hành lang, giờ phút này thấy cô đột nhiên ngước mắt lên, anh thuận miệng hỏi: “Sao vậy?”

“Không…” Thư Ngọc lại quay đầu, trông thấy người kia đã quẹo đi về phía Bắc.

Thư Ngọc sửng sốt lần nữa.

Cô rõ ràng trông thấy, chủ nhân của con cú đại bàng lông trắng kia, khi quẹo sang phía Bắc hình như lơ đãng nghiêng đầu nhìn cô.

Lại còn hơi cong khóe miệng về phía cô.

“Thất thần gì đó, nên vào Đại uyên ương thiên kìa.” Hàn Kình hô lên.

Thư Ngọc vội vàng lấy lại tinh thần, trái tim vô cớ đập mạnh.

Tuyết hình như đã ngừng rơi, sắc núi cũng phai nhạt vài phần.

Thấm thoát đã đứng trước chính thất. Bát Nhã mạ vàng đặt phía sau cửa điện đại diện cho Phật thân, tâm trạng Thư Ngọc bình thản lại, cô sải bước đi vào trong.

Một hàng bốn người tách ra, được dẫn vào từng phòng cầu nguyện khác nhau.

Hàn Kình có phần mất kiên nhẫn: “Mọi người cùng ở một chỗ bái tế là được rồi, sao còn phải tách ra?”

Sa di tốt tính nói: “Quy củ trong Uyên ương thiên, mong rằng thứ lỗi.”

Không đưa tay đánh người đang cười, cho dù tính nết Hàn Kình cáu kỉnh cỡ nào cũng không nên vô cớ nổi giận.

“Thí chủ, mời.”

Cuối cùng Hàn Kình đưa mắt nhìn ba người còn lại rồi đi theo sa di vào phòng cầu nguyện.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi