NĂM THÁNG RỰC RỠ

Gió đêm ào ào, Thư Ngọc vùi đầu bên gáy Cô Mang, cố tình lấy cái mũi lạnh cóng chạm vào cái cổ nóng hổi của anh.

“Đừng làm càn.” Anh thả chậm tốc độ.

Cô nhướn mày: “Làm càn thế nào? Là vầy? Thế này? Hay là thế này hả?” Khi nói chuyện mũi cô chạm vào cổ anh nhiều lần. Mũi cô nóng dần, còn cổ anh thì lạnh hơn.

Anh đột nhiên dừng bước, nghiêng mặt đối diện cô: “Là em trêu chọc anh trước.”

Hở? Cô ngớ ra.

Anh nhìn cái mũi đỏ bừng của cô, đôi môi đỏ mọng tràn đầy hơi nóng, trong lòng anh không khỏi nóng lên, bỗng dưng anh liền cắn cánh môi cô.

Làn môi cô nóng hổi, còn của anh thì lành lạnh, một nóng một lạnh quấn quýt vào nhau, bờ môi anh mau chóng nhận lấy hơi nóng từ cô.

Vừa hôn xong, sắc mặt cô bất giác dịu dàng, ánh mắt lưu luyến nhìn anh. Tâm trí anh lơ đãng, thật lâu sau anh thở dài một tiếng: “Em thế này làm chậm trễ bao nhiêu việc của anh.”

Cô mù mờ, có chút uất ức: “Em đi chậm, thể lực còn không tốt, nhưng mà là chính anh nói muốn cõng em.” Nghĩ nghĩ lại cô cảm thấy mình đã hết sức, vì thế nhượng bộ, “Em không làm phiền anh nữa, anh đi mau đi.”

Anh mỉm cười, trong lòng biết cô hiểu sai ý, anh không hề giải thích, chỉ nói: “Em hôn anh một cái thì anh sẽ đi ngay.”

Cô ngoan ngoãn tiến đến gần hôn lên má anh.

Anh bỗng nhiên cảm thấy toàn thân khoan khoái, không khỏi than thở: “Cả đời này anh thua trong tay em rồi.”

Cô vui vẻ: “Đáng đời.”

Bỗng dưng, anh ngừng động tác, quay đầu nhìn về phía trước.

Cô sửng sốt, theo ánh mắt anh nhìn qua, trông thấy trên bậc đá đằng trước không biết khi nào đã có người đứng đó. Người nọ mặc trường bào trắng, lặng lẽ đứng giữa trời tuyết nhìn về phía này.

Trong lòng cô hồi hộp. Người này là người áo trắng ở trong tây điện tại Đại uyên ương thiên đã khiến Giang Nam có trạng thái bất thường. Sao hắn lại ở nơi này?

Cô Mang cõng Thư Ngọc đi về phía trước, chỉ vài bước liền đi tới trước mặt người áo trắng.

Người đến Tiểu uyên ương thiênđều là để cầu phúc, Cô Mang lịch sự gật đầu với người áo trắng.

Người áo trắng mỉm cười đáp lại: “Tiên sinh và phu nhân tình cảm thật tốt, khiến người khác hâm mộ.”

Cô Mang cười cười: “Chẳng qua là đôi vợ chồng bình thường trong thế tục, quá khen rồi.”

Người áo trắng nói: “Tại hạ Lễ Cung Tú Minh, đến Tiểu uyên ương thiên cầu phúc, tiếc rằng đi được nửa đường thì mất đi thị lực, không biết có thể đi cùng tiên sinh không?”

Thư Ngọc hiểu rõ, đi lâu trong trời tuyết, một người không cẩn thận sẽ gặp phải chứng quáng tuyết*. Vả lại người áo trắng này lại chọn y phục trắng trong trời tuyết lớn, trình độ nhận thức quá thấp, nếu xảy ra sự cố, ngay cả đội cứu hộ cũng khó mà tìm được hắn. Thật không hiểu hắn là người thiếu hụt thường thức, hay là ngạo mạn quá mức.

(*) một hình thức thị lực tạm thời mất trong thời gian ngắn

Cô Mang không nghi ngờ hắn, anh gật đầu: “Tại hạ họ Cô, tên một chữ Mang, đây là vợ tôi. Cùng nhau đi cũng tốt, có thể săn sóc lẫn nhau.”

Lễ Cung Tú Minh tỏ vẻ hổ thẹn: “Nhưng mà quấy rầy hai vị rồi.”

Cô Mang cười nói: “Không sao.”

Ba người cùng đi lên núi, bước chân chỉ tăng không giảm.

Lễ Cung Tú Minh kia nhìn có vẻ gầy yếu, nhưng sức chịu đựng và thể lực thật không thể khinh thường.

“Lễ Cung tiên sinh là người Nhật sao?” Thư Ngọc hỏi. Cái tên và dòng họ này quả thật như là danh tính của nước Nhật.

Lễ Cung Tú Minh quay đầu nói: “Ta sinh trưởng tại địa phương. Thời niên thiếu vượt biển đến Nhật Bản mới có được cái tên này. Mọi người gọi đã thành thói quen, ta cũng không sửa trở về nguyên danh. Cái tên vốn chỉ là một ký hiệu.”

Thư Ngọc lại hỏi: “Lễ Cung tiên sinh thích nuôi chim ư?”

Vấn đề này có phần đột ngột, Thư Ngọc cười giải thích: “Không dối gạt tiên sinh, trước đó khi ở Đại uyên ương thiên, từ đằng xa tôi đã thấy tiên sinh và con cú đại bàng lông trắng của ngài.”

Thư Ngọc nằm trên lưng Cô Mang, cảm thấy bước chân anh hơi khựng lại.

Lễ Cung Tú Minh gật đầu: “Nói là thích cũng không phải, con chim kia ta tình cờ nhặt được vào mấy năm trước, nuôi bên người cũng thành thói quen.”

Con cú đại bàng lông trắng hiếm thấy như vậy, nhưng lại tùy tiện nhặt được. Thư Ngọc cười cười: “Tiên sinh may mắn thật.”

Sắc mặt cô rất bình thản, nhưng ngón tay lại viết sau lưng Cô Mang dưới sự che chắn của chiếc áo khoác. Cô kể lại chuyện tình cờ nhìn thấy Giang Nam và Lễ Cung Tú Minh giằng co tại tây điện.

Lễ Cung Tú Minh nói: “Không nói tới may mắn, ta quả thật có duyên với con chim kia.” Dừng một chút, hắn hỏi, “Cô tiên sinh và Cô phu nhân lần này đến Tiểu uyên ương thiên là để cầu phúc chăng?”

Cô Mang gật đầu: “Quả thật như thế, nếu mọi việc thuận lợi, có lẽ sẽ xong trước khi mặt trời lặn. Lễ Cung tiên sinh có muốn cùng nhóm chúng tôi xuống núi luôn không?”

Thư Ngọc nghe thấy, trong lòng hoảng hốt. Lai lịch của Lễ Cung Tú Minh này rất kỳ quái, sao anh còn ước hẹn với hắn?! Lúc này cô nhéo lưng Cô Mang một cái.

Nhưng mà Cô Mang chẳng có phản ứng gì.

Ai ngờ Lễ Cung Tú Minh ở bên cạnh lại lắc đầu, áy náy nói: “Sau khi cầu phúc ta còn muốn nán lại Tiểu uyên ương thiên tìm hiểu Phật lý, e rằng không thể đi cùng Cô tiên sinh.”

Ánh mắt Cô Mang lộ ra vẻ tiếc nuối: “Vậy thật là duyên mỏng.”

Lễ Cung Tú Minh cong khóe môi: “Cũng không hẳn là vậy, có lẽ duyên mỏng lần này là vì duyên sâu lần sau. Tôi thấy Cô tiên sinh khá quen thuộc, sau này chúng ta nhất định còn có thể gặp lại.”

Trong lòng Thư Ngọc nói thầm. Đừng gặp, cả đời này cũng đừng gặp. Trực giác nói với cô, mặc kệ Lễ Cung Tú Minh rốt cuộc có lai lịch thế nào, nhất định là nghiệt duyên.

“À, tuyết rơi rồi.” Lễ Cung Tú Minh bỗng nhiên nói.

Thư Ngọc ngẩng đầu, phát hiện tuyết đã ngừng rơi trước đó không biết khi nào lại tung bay trở lại.

Cô Mang híp mắt nhìn sắc trời: “Chúng ta phải tăng tốc độ thôi.”

Lễ Cung Tú Minh gật đầu.

Tư thế hai người không thay đổi, dưới chân lại như sản sinh cơn gió, trong lúc không để ý liền thay đổi tốc độ mấy lần.

Thư Ngọc âm thầm kinh hoảng, Cô Mang không có chút ý tứ che giấu thực lực của mình, ngay cả Lễ Cung Tú Minh kia cũng không hề kiêng dè mà phơi bày bản lĩnh.

Hai người đàn ông này rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì, cô không nhận ra.

Rất nhanh thôi, ba người đã đến Tiểu uyên ương thiên.

Gió tuyết càng lúc càng lớn, sắc trời ngày càng u ám, xem ra ánh mặt trời năm mới của năm nay sẽ trì hoãn.

Trên Tiểu uyên ương thiên chỉ có một tòa phật điện, nhưng cho dù là kích thước và kiến trúc đều hơn năm miếu thờ tại Đại uyên ương thiên nhiều.

Sa di đợi ở lối vào từ lâu, trước tiên dẫn ba người đến sương phòng dành cho khách.

Muốn đi vào bên trong phật điện cầu phúc, cần phải dâng hương tắm rửa trước, rửa sạch cát bụi của thế tục.

Phía sau phật điện là một dãy nhà gỗ, những căn nhà đó là nơi trú ngụ dành cho khách.

Thư Ngọc Cô Mang cùng Lễ Cung Tú Minh được phân chia hai căn nhà gỗ khác nhau, bọn họ nhanh chóng cáo từ.

Cô Mang hỏi sa di dẫn đường: “Năm nay có bao nhiêu người lên được Tiểu uyên ương thiên?”

Sa di đáp: “Bẩm thí chủ, ngoại trừ hai vị cùng với vị tiên sinh vừa rồi, còn có một vị tiên sinh cùng người hầu lên Tiểu uyên ương thiên.”

Thư Ngọc chép miệng: “Ít vậy à.”

Sa di nói: “Năm nay tuyết lớn, nếu hai vị tới muộn một bước, đoán chừng cũng không lên được Tiểu uyên ương thiên.”

Thư Ngọc cảm thấy mình rất may mắn.

Bên trong căn nhà gỗ đã chuẩn bị nước nóng và quần áo sạch từ sớm.

Thư Ngọc lập tức cởi áo ngoài, bước vào thùng nước tắm, nước nóng tràn qua tứ chi trăm cốt, nhất thời đuổi đi khí lạnh toàn thân.

Cô Mang thì thong thả đi lại trong phòng, sau khi xác định mọi thứ ổn thỏa anh mới yên lòng cởi bỏ áo khoác.

Thư Ngọc thoải mái nằm bò trên mép thùng nước, nói với anh: “Nếu anh còn lề mề nữa thì thùng nước của anh sẽ nguội lạnh đấy.”

Anh liếc cô một cái, thản nhiên trả lời: “Chỗ em không phải có một thùng sao? Vả lại trong thùng còn có một mỹ nhân làm ấm nước, anh gấp gì chứ?”

Cô chẳng đáp lại lời nói suồng sả của anh, chỉ hắt nước vào mặt anh rồi hỏi: “Tại sao anh còn muốn đi cùng với người một nửa là người Nhật kia, còn nữa, anh có biết cái gì gọi là che dấu thực lực không hả?”

Anh cởi áo, chìm vào trong thùng nước nóng khác ở bên cạnh cô, đáp: “Ai nói anh muốn đi cùng đường với hắn, anh chỉ muốn thăm dò tại sao hắn đến Tiểu uyên ương thiên. Về phần che dấu thực lực,” anh mỉm cười, “Em cho là hắn không nhìn ra sao? Anh có suy tính thì hắn cũng có, nếu trong lòng cả hai đều có toan tính, còn làm bộ làm tịch quả thực đáng hổ thẹn.”

Cô nhất thời không biết nói gì.

Sau một lúc lâu, cô hỏi: “Là hắn sao?” Là quý tộc Mãn Thanh còn sót lại tâm tư khó lường, vả lại đứng phía sau hậu đài đùa giỡn quay mọi người như quay dế sao?

Anh sờ cằm: “Anh không biết.”

Cô trợn tròn mắt, lấy nước tạt anh: “Anh lại hù em!”

Anh lắc người giũ nước: “Hắn là ai liên quan gì đến anh? Một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày anh bận rộn xử lý công việc, việc gia tộc còn sót lại của triều Thanh dấy lên sóng gió cũng chẳng phải lần đầu, chuyện này anh vốn không đích thân can thiệp.” Chẳng qua trong đó mơ hồ liên lụy đến cô, vì thế mới khiến anh lo âu.

Cô ngẩn ngơ, lại nghe anh nói: “Huống hồ, hắn là ai không quan trọng, lúc nên biết tự nhiên sẽ biết. Cả đời không biết hắn là ai, có lẽ cũng không phải chuyện xấu.”

Cả đời làm người ngoài cuộc vô tri ngây thơ, chưa chắc là bất hạnh.

“Thư Ngọc.” Bỗng nhiên cô nghe anh gọi tên cô.

Anh hiếm khi gọi cô như vậy, cô không khỏi nghiêm mặt nhìn anh.

“Vẫn là câu nói lúc trước.” Anh nói, “Anh đưa em đến nơi khác. Đan Mạch, Na Uy, Thụy Điển, phong cảnh tại những nơi đó rất đẹp, đời sống cũng thoải mái, em tới đó trước, chờ anh ổn định bên này rồi đón em trở về.”

Cô không nói gì.

“Anh có đi không?” Thật lâu sau, cô chỉ hỏi câu này.

Lúc này đổi lại người im lặng là anh.

Cô hừ nhẹ một tiếng: “Anh không đi, em tới đó còn có ý nghĩa gì. Em đi rồi thì anh yên tâm, vậy anh làm thế nào để em yên tâm đây?”

Anh xoa tay cô, nhẹ giọng nói: “Được, chúng ta không nói về vấn đề này nữa.”

Hai người tắm rửa xong rồi thay áo bào sạch sẽ. Vừa mới đi xuống lầu đã nghe được tiếng ồn ào từ trong trời tuyết.

Thư Ngọc lơ đãng quay đầu, có một cô gái đang chạy qua, phía sau cô gái còn có một người đàn ông cao gầy đi theo. Hai người đều chạy về phía này.

Rất nhanh, bọn họ đặt chân tới hành lang của dãy lầu nhà gỗ, vừa thở ra hơi lạnh, vừa giũ sạch tuyết rơi trên người.

Thư Ngọc ngạc nhìn: “Gia Đại? Abel?”

Tương Diệp Gia Đại nghe thấy tiếng động, đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt hiện lên vẻ bất ngờ: “Thư Ngọc, đúng lúc quá!”

Abel hét lớn: “Cô, mau cho tôi mượn bộ quần áo.”

Sa di trẻ tuổi ở bên cạnh liên tục xin lỗi: “Chúng tôi không biết còn có khách đi lên, đã thất lễ rồi, các vị thí chủ khoan hồng độ lượng, tôi kêu người đưa các vị đến phòng khách ngay.”

Toàn thân Gia Đại ướt đẫm, trên búi tóc vương đầy hạt tuyết, nhưng ánh mắt cô ta tràn đầy sao sáng. Cô ta nắm tay Thư Ngọc, nói thẳng: “Cô biết không, tôi may mắn nhường nào, muộn một chút là không lên được Tiểu uyên ương thiên. Tôi mới biết hóa ra Tú Minh Quân lại ở ngay đây đó!”

Thư Ngọc sửng sốt. Khách khứa ở đây không có bao nhiêu, Tú Minh Quân theo lời Gia Đại chẳng lẽ là…Lễ Cung Tú Minh?

Còn chưa kịp hỏi kỹ càng, cô chợt nghe Cô Mang hối thúc ở đằng trước.

Thư Ngọc chỉ đành tạm biệt Gia Đại trước.

Bên trong phật điện duy nhất của Tiểu uyên ương thiên đã đốt hương sẵn sàng.

Thư Ngọc và Cô Mang cùng vào đại điện. Chủ trì đốt hai nén hương, mỗi người một nén.

Hai người cầm nén hương bái lạy, quỳ gối trên đệm cối bên cạnh nhau, cúi đầu nhắm mắt, không biết trong lòng mỗi người đang suy nghĩ gì.

Trong tiếng kinh Phật, Thư Ngọc nhắm mắt thầm cầu nguyện, khi mở mắt ra cô bất giác nhìn sang Cô Mang. Cô thấy anh vẫn còn nhắm mắt, không biết đang cầu nguyện gì.

Anh bỗng nhiên mở mắt, nhìn thẳng vào mắt cô. Cô không kịp thu hồi cảm giác từ trong đáy mắt, chỉ đành vội vàng quay đầu đi chỗ khác.

Giây tiếp theo, tay cô được một bàn tay ấm áp phủ lên.

Không cần nhiều lời, đã hiểu tâm ý.

Kinh Phật không biết đã dừng lúc nào, Cô Mang ra hiệu Thư Ngọc đi ra trước, anh ở lại có vài lời muốn nói với lão phương trượng.

Thư Ngọc trở ra cửa điện liền trông thấy Gia Đại đã tịnh thân cùng với sa di đang đợi tại hành lang uốn khúc.

Sa di khom lưng, nói với Thư Ngọc: “Tuyết lớn phủ kín ngọn núi, xem ra thí chủ phải ở lại Tiểu uyên ương thiên thêm một thời gian nữa.”

Gia Đại đi tới thân thiết khoát tay Thư Ngọc: “Thư Ngọc, ông trời đã giúp tôi đấy. Ở đây thêm một ngày, hy vọng giữa tôi và Tú Minh Quân lại thêm một phần nữa.”

Thư Ngọc sững sờ, lại nghe Gia Đại nói tiếp: “Nếu có thể gả cho Tú Minh Quân, tôi thật sự là người hạnh phúc nhất trên đời này!”

Bỗng dưng, Thư Ngọc hơi xao lãng, rất nhiều năm trước, cũng có người từng nói như vậy.

Người kia nói, nếu có thể lấy em, anh thật sự là người may mắn nhất trên đời này.

May mắn ư? Cô không biết. Cô chỉ biết rằng, sau khi ở bên cô, anh học được cách quan tâm.

Anh quan tâm chuyện của cô, lại cẩn thận không cho cô biết.

Thế thì cô sẽ giả vờ như không biết.

Trong điện có người đi ra.

Thư Ngọc ngước mắt, vừa lúc đối diện tầm mắt của Cô Mang.

Bỗng dưng, cô thay đổi chủ ý, Lễ Cung Tú Minh là loại người gì thì nên để tự mình Gia Đại tìm hiểu, không nên từ một người ngoài như cô đến phỏng đoán.

Cô nắm tay Gia Đại, cười nói: “Như vậy, chúc cô sớm ngày trở thành người hạnh phúc nhất trên đời.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi